Động tác tức khắc ngừng lại, chỉ là trên tay anh còn dính dầu mỡ.
Sầm Lễ mặt dán ở phía sau lưng anh, thanh âm mang theo giọng mũi, "Xin đừng bỏ rơi con."
Hàn Kham quay đầu đi, không muốn đánh vỡ giấc mộng của Sầm Lễ, dáng vẻ yếu ớt của cậu anh chưa từng thấy, ở quá khứ khi đứng trước mặt anh, Sầm Lễ đều sẽ biểu hiện bản thân rất bình tĩnh, giấu đi khổ sở trong lòng, rất nhiều thời điểm anh muốn quan tâm người này, đều sẽ bị cậu đẩy ra.
Lần đầu tiên nhìn thấy Sầm Lễ, là ở văn phòng, giảng viên phụ đạo đang nói chuyện với cậu, có lẽ là bởi vì mới vừa khai giảng, học sinh tương đối nhiều, nên phải chọn ra một học sinh ưu tú để quản lí.
Sầm Lễ là người dễ dàng khiến người ta chỉ liếc mắt qua cũng sẽ nhớ lâu, ngày thường ở khuôn viên trường nhìn thấy, cũng là vẻ mặt lãnh đạm, anh rất ít khi thấy Sầm Lễ cười.
Sau khi Sầm Lễ báo danh môn tự chọn với anh, hai người liền tiếp xúc nhiều hơn, anh lúc này mới phát hiện Sầm Lễ tính cách kỳ thật rất hay thẹn thùng, so với nam sinh khác càng dễ dàng ngượng hơn, giống như vẻ bề ngoài vậy, là một đứa trẻ sạch sẽ thuần khiết.
Nhưng người không nhiễm một hạt bụi trần như vậy, lại bị Ninh Tu Viễn kéo vào vũng bùn.
Hiểu biết của anh không phải quá lớn, nhưng anh biết Sầm Lễ và Ninh Tu Viễn có quan hệ, trong lòng cũng không khỏi kinh ngạc, bởi vì Sầm Lễ ở trong mắt anh, vẫn luôn là một học trò kỉ luật tốt, có chút khác biệt sẽ không biết xử lý thế nào, sao có thể ở chung với Ninh Tu Viễn được?
Sau này anh mới biết được, tất cả là do sự bức hiếp đe dọa.
Sầm Lễ là người rất có lễ tiết, nhìn thấy anh, sẽ luôn gọi anh một tiếng Hàn giáo sư, vẫn luôn không thay đổi, tính tình cũng rất ôn hòa, giáo viên trường học đều rất thích Sầm Lễ, người như vậy, xứng đáng được đối xử tốt hơn.
Hàn Kham thấp giọng nói, "Tôi sẽ không bỏ rơi em đây." Trong nhà chỉ có hai gian phòng, Hàn Kham thường xuyên tới.
Mấy ngày nay Sầm Lễ nói chuyện nhiều hơn, không hề giống với bị trầm cảm.
Có thể là bởi vì đang mang thai, hoặc là lý do khác, Sầm Lễ luôn sẽ nghĩ đến rất nhiều thứ.
Luồng không khí lạnh giảm bớt, thời tiết trở nên ấm áp hơn, Hàn Kham mở cửa sổ ra cho thông thoáng, ánh nắng tươi sáng bên ngoài rọi vào, đầu xuân sắp tới rồi, thảm thực vật cũng sinh trưởng ra chồi non, hết thảy đều mới mẻ.
Sầm Lễ còn mặc thêm cái áo khoác dày, sắc mặt cũng bị nóng đến đỏ lên.
Quần áo để trong nhà đã lâu, sinh ra mùi ẩm mốc, Hàn Kham đi siêu thi mua cho Sầm Lễ mấy bộ quần áo mới, áo khoác mỏng kia, Sầm Lễ vẫn chưa thay ra.
Hàn Kham cầm lấy khăn giấy giúp Sầm Lễ lau mồ hôi trên mặt, hỏi, "Không nóng sao?"
Sầm Lễ lắc lắc đầu, thanh âm dịu nhẹ, "Nếu mẹ trở lại, mà thấy em là một con quái vật, sau này khẳng định không bao giờ muốn thấy mặt em nữa."
"..." Hàn Kham sắc mặt ngưng trọng, qua vài giây mới nói, "Việc này không phải lỗi của em, dì biết được, cũng sẽ không trách mắng em đây."
"Không thể để mẹ biết." Sầm Lễ hoảng loạn, nhẹ rùng mình.
"..."
Trong lòng trào ra một cỗ tư vị khổ sở, khiến anh càng muốn chăm sóc người này thật tốt, Hàn Kham nhẹ nhàng vuốt ve sau lưng Sầm Lễ phía, ý muốn trấn an cậu.
Sầm Lễ cuộn người lại, theo dòng thời gian trôi, hiện tại ngay cả cong eo cũng trở nên khó khăn, bụng nhỏ ẩn ẩn truyền đến một trận đau đớn, đoạn thới gian gần đây cơ thể thay đổi không ít, ngực bị cọ xát vào quần áo, sẽ sinh ra chút đau ngứa.
Việc này khiến cậu càng ngày càng khó chịu.
*************
Tạm trước ba chương nhé, chiều tối sẽ edit rồi đăng nốt, giờ phải về nhà nội rồi hihi 😺😺 Chúc mọi người có một chủ nhật vui vẻ 💅