Edit & Beta : Đèo

Ninh Tu Viễn vừa nói xong, điện thoại đã bị Sầm Lễ đoạt lại.

Hắn đang muốn lên cơn tức giận, lại thấy ánh mắt sắc bén của Sầm Lễ, trong lòng không có lý do trầm một chút, không phải bởi vì sợ hãi, cái loại cảm giác này, cụ thể là gì hắn cũng không rõ ràng lắm.

Giống như là rõ ràng hắn đang ở gần người này, chỉ cần tiến lên phía trước một chút, là có thể dán sát vào cơ thể cậu, nhưng lại cảm giác có một khoảng cách vô hình nào đó, mặc kệ hắn dựa đến gần như thế nào, vẫn sẽ tồn tại khoảng cách giữa hai người họ.

Sầm Lễ sắc mặt rất bình tĩnh, ngữ khí cũng không sai biệt lắm, cậu mở miệng nói, "Hàn giáo sư mấy năm nay đã làm phiền thầy rồi, em thật sự rất biết ơn thầy."

Mấy câu nói đó giống như là lời từ biệt, nam nhân trước mặt người ngoài ôn văn nho nhã, sắc mặt lại có chút luống cuống, "Sầm Lễ, em không cần nói lời cảm ơn với tôi, em nói cho tôi biết vị trí! Tiền thuốc men của mẹ em tôi sẽ trả giúp, em thiếu Ninh Tu Viễn những gì tôi cũng trả lại đủ cho hắn! Sự việc trong trường học, tôi sẽ điều tra rõ ràng, trả lại sự trong sạch cho em!!"

"Thầy không cần lo lắng cho em nữa."

Ngày hôm qua có thể cho cậu ở lại, cậu cũng đã cảm thấy thỏa mãn, cậu rất lâu rồi không được bình yên mà trải qua đến như vậy, có thể theo đồng hồ sinh học, an tâm ngủ đến sáng sớm, cho dù đã biết trước được chờ đợi cậu của ngày mai là những gì.

Chỉ là sáng sớm hôm nay hết thảy đều còn rất bình thường, loại thời gian này, đối với cậu mà nói nhiều một giây cũng là một thứ gì đó rất xa xỉ.

Kì thi học kì này, phiếu điểm cũng đã tới trong tay cậu, học kỳ sau cậu cũng không thể tiếp tục, ngày hôm qua nếu Bạch Thành Úc có thể giúp cậu, khẳng định sẽ giúp cậu, đối phương đều đã nói vậy, nghĩ đến cũng chỉ còn sự bất lực.

Không có ai sẽ chủ động hủy hoại thân thể mình, cậu cũng muốn khí sắc có thể tốt hơn chút, không cần ngày nào cũng một bộ dạng bệnh trạng, có đôi khi ngay cả đi bộ cũng có chút không chống đỡ được, đều sẽ cảm thấy hảo tổn hết khí lực, trước kia cậu tuy rằng thân hình bạc nhược, nhưng cũng sẽ không giống hiện tại, trước mắt đột nhiên biến đen, như muốn ngất lịm đi.

Sầm Lễ thanh âm rất thấp," hắn sẽ không buông tha cho em, đến lúc đó tin đồn so hiện tại càng xấu hơn, trong trường học nhiều người như vậy, bọn họ chỉ cần biết rằng thứ mình thấy là đúng, em không muốn sự tình biến lớn hơn nữa."

"..."

"Ít nhất hiện tại đều đã biết em không được bình thường."

"Em không có không bình thường, đây đều là thiên nhiên ban cho, khẳng định có rất nhiều cặp đôi đồng tính ở bên nhau, cũng sẽ hy vọng có được một đứa con." Hàn Kham tận lực khống chế cảm xúc của bản thân khuyên nhủ cậu.

"Thật sự cảm ơn thầy, nếu em là nữ sinh ...." Sầm Lễ tự giễu cười một chút, cậu cũng bất chấp việc Ninh Tu Viễn đang có mặt ở đây hay không nói , "Nhưng tôi là đàn ông, tôi cũng chỉ muốn làm một người đàn ông bình thường, xin lỗi."

"..."

Mấy câu nói đó của Sầm Lễ, làm Ninh Tu Viễn mặt đều lạnh xuống.

"Như thế nào, cậu còn muốn cùng hắn ở bên nhau?" Ninh Tu Viễn tiếng nói mang theo ý tứ cảnh cáo.

Sầm Lễ như không hề nghe thấy Ninh Tu Viễn nói, chấm dứt cuộc gọi, sau cũng tắt nguồn điện thoại luôn.

Trong đầu dần dần trở nên rõ ràng, tương lai mù mờ, liếc mắt một cái là có thể nhìn đến điểm cuối, những dự định mong ước hoàn toàn lệch khỏi quỹ đạo.

Sầm Lễ nghĩ tới rất nhiều, khi còn nhỏ cảm thấy nhà là một ngành nghề rất cao quý, cậu nghĩ muốn sau này trở thành một người thầy giáo truyền thụ lại kiến thức cho đám học trò, sau cậu lại muốn trở thành một lãnh đạo quản lý người khác, bởi vì mẹ cậu là một công nhân dọn vệ sinh, không bằng không cấp, công ty lớn đều không muốn thuê bà, mỗi ngày đi sớm về trễ, cậh muốn mẹ mình có thể về sớm một chút.

Lúc ấy mẹ từng dặn dò cậu, nhất định phải chăm chỉ học tập, chỉ có như vậy tương lai mới có tiền đồ.

Cho nên cậu so với người khác đều khắc khổ và chăm chỉ hơn, dậy sớm ôn tập, buổi tối trước khi ngủ sẽ làm vài tờ đề thi, mỗi một giây đều được cậu bố trí rất tốt, thời gian rảnh rỗi cũng là đọc sách, cậu rất hiểu chuyện, cũng không dùng đến một phân tiền nào trong nhà, ba năm học cao trung cũng chính là mặc đi mặc lại mấy bộ đồng phục.

Cuộc sống nghèo khổ, nhưng cậu chưa bao giờ nói một câu oán hận, giống như giáo sư thường nói vậy, tri thức thay đổi vận mệnh.

Chỉ là Ninh Tu Viễn từ trước đến nay đều không để vào mắt, ở trong mắt hắn đọc sách rất không thú vị, lãng phí thời gian, còn không bằng ra ngoài đi tìm thú vui.

"Ngày hôm qua cậu với Hàn Kham đã đi đâu?" Ninh Tu Viễn chất vấn nói.

"Như thế nào, muốn sao đây, dù sao đây cũng là kết quả mà anh mong muốn, còn không hài lòng sao?" Sầm Lễ hỏi lại.

Ninh Tu Viễn cười lạnh, "Cậu nhưng thật ra miệng lưỡi rất lợi hại nha."

"..."Sầm Lễ không trả lời.

Cậu sắc hoảng hốt nhìn khuôn viên trường, cậu ở chỗ này trải qua cũng sắp tròn ba năm, cũng đã lo lắng đủ ba năm, thời điểm vừa bước vào đại học, cậu cũng giống rất nhiều tân sinh khác, mãnh liệt mong chờ cùng khát khao.

Sầm Lễ rũ xuống mí mắt, rất nhiều hình ảnh trong đầu chợt lóe lên.

Sầm Lễ bình tĩnh, Ninh Tu Viễn nghĩ đến rất nhiều lần, hắn đem Sầm Lễ nhốt ở trong phòng, cậu đều khẩn cầu hắn, muốn tới trường học.

Ninh Tu Viễn nói, "Chuyện ngày hôm qua tôi có thể không truy cứu nữa, về sau nếu cậu còn dám làm chuyện gì tương tự như vậy, đừng trách tôi không nhắc nhở qua."

Những lời này, đơn giản là đang cấp một bậc thang đi xuống, chỉ là Sầm Lễ không có đáp lại hắn.

Ninh Tu Viễn có chút tức giận, hắn một phen kéo lấy tay Sầm Lễ, làm cậu mặt hướng tới hắn.

Sầm Lễ tay rất lạnh, mặc dù hôm nay có tia nắng của mặt trời, nhưng nhiệt độ vẫn rất thấp, Ninh Tu Viễn thấp giọng nói, "Tại sao không đeo găng tay vào?"

"Không có." Sầm Lễ trả lời.

Loại ngữ khí này, không khác gì con robot cứng ngắc, hỏi gì đáp nấy, bên trong không hề chứ một tia cảm xúc.

Ninh Tu Viễn nắm tay Sầm Lễ một lúc, nhưng trước sau như một tay cậu vẫn lạnh như cũ.

Sầm Lễ mặc kệ hắn muốn làm gì thì làm, đã không còn ý muốn phản kháng lại nữa.

"Lạnh không?" Ninh Tu Viễn hỏi.

"Không lạnh."

"......" Ninh Tu Viễn cau mày, "Cậu không thể nói chuyện tử tế được sao?"

Sầm Lễ dương mắt lên nhìn nam nhân trước mặt, cậu còn có thể nói cái gì? Mỗi lời nói của cậy, không phải quá nghiêm trọng, thì chính là bị đối phương xem nhẹ, ở trong trường học khó có được người bạn cùng trò chuyện, cũng bị Ninh Tu Viễn mạnh mẽ bức ép rời đi.

Cậu vốn một thân một mình, thành tích học tập từng là điều khiến cậu tự hào về bản thân nhất, giờ cũng đã không còn.

"Được thôi, cậu nhìn xem trong trường học còn thứ gì muốn dọn về hay không, tôi sai người dọn về." Ninh Tu Viễn không kiên nhẫn mở miệng.

" Không có."Đống đồ vật kia, cậu không muốn vấy bẩn những kí ức tốt đẹp còn sót lại.

"Sầm Lễ!" Ninh Tu Viễn nổi giận.

"Dù sao cũng không cần tới trường học nữa, thấy đống sách đó, càng thêm phiền não." Sầm Lễ nói.

"..."Ninh Tu Viễn sắc mặt khó coi, thu lại cơn tức giận, hắn trầm giọng nói, "Đợi lát nữa tôi gọi người lại đây, đem đồ dọn về."

Sầm Lễ trên mặt hiện lên cười nhạt, "Ninh Tu Viễn, anh định làm gì?"

********************

Edit tích dần để đăng một lượt cho các bạn đọc khỏi phải đợi chương 😌

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play