Edit & Beta : Đèo

Ngăn kéo được dọn sạch sẽ, chỉ là bên trong có một hộp thuốc bị vứt tùy ý, có vẻ có chút không hợp.

Đinh Hạo đem hộp thuốc kia lấy ra, thấy hộp thuốc đề mấy chữ thật to, sắc mặt gã biến đổi.

Gã chưa bao giờ mua loại thuốc này, nhưng cũng thấy qua TV quảng cáo, thậm chí nam sinh ngẫu hứng nói chuyện thô tục trêu chọc nhau, cũng sẽ nhắc tới loại thuốc này.

Sầm Lễ vì cái gì mua thuốc tránh thai? Hơn nữa đã mở ra.

Đinh Hạo trên mặt dần dần hiện lên một mạt ý cười, người này trước mặt thì giả thanh cao, sau lưng còn không biết cùng ai xằng bậy, Hạ Lộ cũng thật là đáng thương, cư nhiên thích loại người như vậy.

Có lần trước làm ví dụ, lần này Đinh Hạo cũng không có biểu lộ đặc biệt rõ ràng, gã đem thuốc trả lại chỗ cũ, sau đó khép lại ngăn kéo. 

Chẳng qua bao lâu, Sầm Lễ liền từ bên ngoài đã trở về, Đinh Hạo đứng dậy rót một chén nước, thoạt nhìn dường như không có việc gì.

Cùng mặt khác tới đối phó Sầm Lễ, chi bằng mượn người khác tay, Đinh Hạo trong lòng đã có bàn tính nhỏ, lần trước Ninh Tu Viễn không phải tới ký túc xá đi tìm Sầm Lễ sao? 

Lúc này, Sầm Lễ cũng không cảm thấy được người khác đang tính kế, cậu mở máy tính ra, sau đó mở USB ra để xem tài liệu.

Chỉ có nghiêm túc làm một chuyện gì đó, mới có thể ngắn ngủi quên mất những áp lực đè nén lên cậu.

Bởi vì tối hôm qua ngủ không đủ giấc, tiết học buổi chiều Sầm Lễ không nhấc lên nổi tinh thần tập trung, cậu bóp nhẹ huyệt Thái Dương, nhưng vẫn không có bao nhiêu tác dụng.

Cuối cùng một tiết học cũng kết thúc, điện thại đặt trên bàn học rung lên.

Là Ninh Tu Viễn nhắn tin cho cậu, hắn ở bên ngoài trường học chờ cậu.

Sầm Lễ ngồi tại chỗ, chờ trong phòng học người đi hết rồi, mới chậm rãi đứng dậy.

"Sầm Lễ." Đột nhiên có người kêu một tiếng tên của cậu.

"..."Sầm Lễ quay đầu sang, thấy tới người là Hạ Lộ.

"Mấy ngày này cũng không có nữ sinh cùng cậu thân cận, cậu có phải vì không thích tớ, mới tùy tiện tìm lý do cự tuyệt tớ?"

"Không phải.''

Hạ Lộ cười rộ lên, gương mặt sẽ lộ ra tia nhợt nhạt, chỉ là lúc này cười thoạt nhìn có chút gượng ép, "Kỳ thật cậu cứ nói thẳng chúng ta còn có thể làm bạn mà?"

Sầm Lễ mí mắt hạ xuống, do dự một lúc lâu, không phải cậu không muốn cùng Hạ Hộ làm bạn tốt, chỉ là cậu không xứng, cậu cô phụ tín nhiệm của cô.

"Làm bạn cũng không thể sao?" Hạ Lộ thật cẩn thận hỏi. (Cũng thấy buồn thay cho Hạ Lộ ấy)

Ở trước mặt người khác thì cô là một nữ sinh hoạt bát dễ thương, ở trước mặt người mình thích lại có nhiều hơn chút e thẹn cùng lấy lòng.

Sầm Lễ trong lòng sinh ra một tia không đành lòng, qua hồi lâu cậu mới lên tiếng, "Có thể."

Có lẽ là Ninh Tu Viễn cảm thấy Sầm Lễ quá mức đơn bạc, buổi tối phân phó phòng bếp làm không ít đồ ăn.

Sầm Lễ ăn non nửa chén liền không muốn ăn nữa, Ninh Tu Viễn trầm mặt hỏi, "Cậu chỉ ăn ít như mèo ăn vậy sao?"

"...·... Ăn không vô.''

"Cả ngày đều bệnh trạng, sờ đến cộm tay."

Sầm Lễ có chút buồn cười, rốt cuộc đối phương chỉ coi cậu như một thứ đồ vật.

Ninh Tu Viễn phân phó người hầu đem bát cơm đưa tới, nhìn cậu ăn mới bỏ qua.

Đêm nay ngược lại cũng an tĩnh, Giang Ngôn không có gây chuyện.

Sầm Lễ nghĩ, hắn hôm qua mới phát tiết, đêm nay hẳn là không cần tới cậu.

Hắn muốn sớm chút nghỉ ngơi, đi vào trong phòng tắm tắm rửa sạch sẽ, chỉ cần cùng Ninh Tu Viễn giao tiếp qua, chẳng sợ chỉ là nói một lời, cậu đều cảm thấy dơ bẩn.

Cửa phòng tắm đột nhiên bị người đẩy ra, Sầm Lễ cầm lấy khăn tắm treo trên vách tường, muốn che lại cơ thể.

Ninh Tu Viễn cười lạnh, "Đã sớm bị tôi nhìn từ trong ra ngoài, còn che cái gì?"

"..."Sầm Lễ môi mỏng hơi nhấp, chỉ là theo bản năng đem thân thể lui ra sau, trong tay khăn tắm cũng không có buông ra.

Ninh Tu Viễn đem vòi nước tắt đi, Sầm Lễ thân thể run lên một chút," hôm nay tôi muốn nghỉ ngơi."

Một cánh tay trắng lộ ra trên tay toàn là những vết xanh tím, Ninh Tu Viễn thấy, chau mày đem Sầm Lễ kéo lại, "Đây là do ai làm?"

"..."Sầm Lễ không đáp.

Ninh Tu Viễn kiềm chặt cằm cậu," Cậu được lắm, giấu chuyện? Dám để cho người khác ở trên người cậu lưu lại loại dấu vết này?

"..."Sầm Lễ khuất nhục đem mặt nghiêng sang một bên, sắc mặt mang vài phần oán giận," Ninh Tu Viễn, anh không nhớ rõ, nhưng tôi thì còn nhớ rõ đấy, chỉ cần cùng anh ở bên nhau, liền không có ngày nào có thể nghỉ ngơi tốt, tôi muốn đi học có thể tập trung lực chú ý, tôi muốn nghe giảng bài thật tốt, tôi là đàn ông vì cái gì phải luôn suy nghĩ tới loại chuyện này.''

"Tôi biết cậu là đàn ông." Thấy Sầm Lễ hốc mắt đều ửng đỏ, Ninh Tu Viễn ngữ khí mềm mại một chút, rất nhiều thời điểm chỉ muốn Sầm Lễ ở trước mặt hắn chịu thua, nhưng Sầm Lễ lại càng ở trước mặt hắn quật cường kiên định.

Ninh Tu Viễn lại nói, "Cậu đọc sách không phải vì muốn làm việc kiếm tiền sao? Tôi mỗi tháng sẽ cho cậu tiền, có thể so với cậu ra ngoài đi làm nhiều hơn thế." 

Sầm Lễ bị Ninh Tu Viễn nói đến nghẹn đỏ mặt, kia trong mắt mang theo phẫn hận cùng bất đắc dĩ, lại luôn bị Ninh Tu Viễn nhìn vào trong mắt đều là cố tình câu dẫn.

*******************************

U mê đến mù mờ nhưng ông trời lại tha lôi đi EQ cùng IQ nên sau này Ninh Tu Viễn bị vả mặt rất đau. Hớ Hớ hớ :D

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play