Edit & Beta : Đòe
Cứ việc trái tim nảy lên, nhưng vẫn là giả vờ bình tĩnh, "Có thể là mấy ngày trước té ngã, lưu lại vết ạ.''
Hàn Kham nói," kỳ thật chuyện này em gạt tôi cũng không có gì đáng trách, nhưng có chút chuyện , tôi còn muốn làm rõ."
"..."Sầm Lễ tâm lạnh băng.
Cậu quay đầu đi nhìn thoáng qua, phòng học cửa bị đóng lại, không gian bị vây kín, chỉ có cậu cùng Hàn Kham, có thể bên ngoài truyền đến sột sột soạt soạt tiếng nói chuyện, nhưng đầu óc cậu lại ong ong.
Muốn muốn phá cửa đi ra ngoài, lại bị Hàn Kham kéo lấy cánh tay," Không thể tin tưởng tôi sao?"
"..."Sầm Lễ ánh mắt có chút trốn tránh, cậu cho rằng thẳng đến khi tốt nghiệp, đều sẽ không có người phát giác.
Bất quá cũng chỉ là bề ngoài thôi, Ninh Tu Viễn cũng không tính toán cùng cậu công khai, rốt cuộc bên cạnh hắn cũng không thiếu người, mặc kệ ở đâu đều có người tiến lên phía trước, nhưng này đối với cậu, là đả kích trí mạng.
"Thầy Hàn, nếu không có chuyện gì khác em muốn về phòng học."Sầm Lễ trốn tránh câu hỏi của Hàn Kham.
"Em trả lời tôi trước." Hàn Kham nói.
"..."Sầm Lễ tránh một chút, lại không động được, hiện giờ cơ thể cậu rất yếu ớt, cũng không thể dùng nhiều sức lực.
Không khí trở nên yên tĩnh lên, hai người đều không có mở miệng, Hàn Kham vẫn luôn là người cậu kính nể, cậu không muốn bại lộ mọi sự dơ bẩn trước mặt anh, trong nháy mắt, Sầm Lễ chỉ cảm thấy hít thở không thông.
Tiếng chuông vào học vang lên bên tai, Hàn Kham lúc này mới buông tay cậu ra.
Lúc sau, Sầm Lễ liền mở cửa, đi về phòng học.
Hàn Kham đã biết.
Tiết học buổi sáng, Sầm Lễ đều không thể tập trung, cứ việc chung quanh không còn tiếng bàn luận, nhưng cậu biết, chỉ cần cậu còn cùng Ninh Tu Viễn có tiếp xúc, mọi chuyện sớm muộn đều sẽ bị bại lộ.
Tới giữa trưa, trong phòng học người đều rời đi, Sầm Lễ còn ngồi ở tại chỗ, chậm chạp không có động tác.
"Sầm Lễ" bên cạnh truyền đến thanh âm.
Sầm Lễ ngẩng đầu, thấy đi tới là Hạ Lộ.
Đối phương hốc mắt có chút đỏ lên, hiển nhiên là đã khóc một hồi.
"Tớ tin tưởng cậu." Hạ Lộ nói.
"Bất quá Ninh Tu Viễn không phải người gì tốt, cậu về sau vẫn là ít cùng hắn lui tới.
"Ừ." Sầm Lễ trên mặt lộ ra một tia cười, như là đang an ủi Hạ Lộ, lại như là đang an ủi chính mình.
Hạ Lộ thở phào một hơi, phảng phất là tự cổ vũ chính mình, "Tuy rằng cậu đã có người yêu, nhưng tớ vẫn còn nhớ thời điểm năm nhất, tớ liền thích cậu, nghĩ phải tới tốt nghiệp mới tỏ tình, hiện tại cũng đợi không được"
Hạ Lộ tiếng nói liền trở nên nghẹn ngào.
Trong lòng như dao găm vào, Sầm Lễ nghĩ hiện tại đi tới an ủi cô, muốn đưa cho cô một tờ giấy, giúp cô lau khô nước mắt, ý nghĩ giống như bao người đàn ông khác, sẽ có một tình yêu bình thường, nhưng cậu không thể.
Cuối cùng, Sầm Lễ chỉ gian nan từ trong miệng nói ra mấy chữ, "Thực xin lỗi."
"Cậu không cần xin lỗi, thích ai đều là quyền tự do của chính mình." Hạ Lộ mở miệng nói.
"..."
Ở trên phương diện tình cảm, Sầm Lễ đã sớm không còn hy vọng xa vời.
Mấy ngày này Sầm Lễ đều mơ màng đến hồ đồ, thấy Hàn Kham, cậu cũng sẽ cố tình tránh né, cậu sợ cực kỳ việc Hàn Kham sẽ nhắc tới chuyện kia, giống như thế giới chỉ còn lại có hắc ám, cậu cuộn tròn ở trong góc, đối mặt với những chỉ trích từ người khác.
*********************************
Úi mọi người ơi, chương này nó ít đến không bình thường :))))) Khóc thật sự luôn, như là thiên đường mở ra cánh cửa chào đón cái lưng của tôi .Tác giả chắc đang cảm thấy đau xót cho cái mạng già này :))))) Tôi trẻ tuổi nhưng cái lưng tôi không khác người già cho lắm