Edit & Beta : Đoè

Cậu cúi đầu giả vờ bình tĩnh không muốn bị đối phương phát hiện, thậm chí còn lấy tay che mặt, Ninh Tu Viễn lại cầm lấy tay cậu, thấp giọng nói "Thật ra nếu em muốn biết, tôi sẽ nói hết cho em nghe."

"Em không muốn biết gì hết." Không muốn nghe chút nào từ miệng hắn nói ra, nếu không đối phương sẽ nghĩ mình rất để tâm đến chuyện này.

Vẻ mặt mất tự nhiên quay đầu sang chỗ khác, Ninh Tu Viễn vẫn muốn cúi đầu nhìn khuôn mặt đỏ hồng của cậu, "Sau này tôi có thể gọi em là bà xã được không ???"

Rất không thích cách xưng hô nữ tính này, Kiều Nguyên nói, "Vậy tại sao không phải là em gọi anh như thế?"

Ninh Từ Viễn vui còn chẳng kịp.

Kiều Nguyên đột nhiên có chút không biết phải làm sao, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy vẻ mặt vui mừng của Ninh Tu Viễn.

"Nếu như em thích, gọi tôi thế nào cũng được, nhưng tôi cũng chẳng thể lần nào cũng gọi trực tiếp tên em, vậy chẳng khác nào giống như những người khác."

Nhân lúc Kiều Nguyên chưa kịp phản ứng, Ninh Tu Viễn lại nói,"Vậy sau này, tôi có thể gọi em là bảo bối không?"

Kiều Nguyên vùng vẫy, cố gắng rút tay khỏi lòng bàn tay Ninh Tu Viễn.

Ninh Tu Viễn nắm rất chặt, "Cho dù sau này có nhiều người đến tìm tôi, tôi sẽ nói với họ rằng tôi là người đã lập gia đình, chuyện này em yên tâm, trên thế giới này không có gì sánh bằng việc tôi có được em."

Kiều Nguyên nói, "Bọn họ không biết quan hệ giữa hai ta, anh không cần phải giải thích."

Trái lại Ninh Tu Viễn cũng không vạch trần, nếu Kiều Nguyên thật sự không thèm để ý, sẽ không nhân lúc hắn nấu cơm trong phòng bếp lén kiểm tra điện thoại hắn, còn thêm bạn với người phụ nữ kia, xoá cuộc trò chuyện giữa họ sau khi xong việc.

Vừa rồi cũng là hắn thử cậu, Kiều Nguyên khẳng định đã đọc được câu trả lời của hắn với người kia nên mới tức giận.

Biết Kiều Nguyên da mặt mỏng, hắn cũng không vặn hỏi mãi không tha.

Ninh Tu Viễn nói, "Nhưng nhất định người khác phải biết quan hệ của hai chúng ta, tôi không muốn kết khác suốt ngày tơ tưởng đến người của tôi, càng không muốn ngày nào cũng nơm nớp lo lắng, em không biết đâu, lúc Hàn Khám gọi điện cho em, tôi thật sự rất sợ hãi người nói đến chuyện tình cảm, sau đó bỏ mặc tôi một bên, càng sợ hơn lần trước em gặp mặt Hạ Lộ, đến cô ấy cũng có tình cảm với em, hai người không thể trai đơn gái chiếc ở chung một chỗ được."

.... Kiều Nguyên nhướn mày.

Ninh Tu Viễn lại nói, "Lần trước tôi đến công ty đón em, còn thấy em cùng với một người phụ nữ trò chuyện rất lâu, thái độ đối xử tốt với cô ta của em khiến tôi ghen ghét, thường ngày em nói chuyện với tôi...không bao giờ cười."

Kiều Nguyên mím môi, hiện tại cậu không muốn thảo luận với Ninh Tu Viễn về chuyện này.

Như thể ngày hôm nay không nói ra sẽ chẳng còn cơ hội nào để nói nữa, Ninh Tu Viễn liệt kê từng thứ một liên quan đến cậu khiến hắn để tâm, chỉ miêu tả thôi cũng khiến hắn sôi sục, càng đừng nhắc tới từng trải qua.

Kiều Nguyên nhíu mày nói, "Em chỉ bàn chuyện công việc với bọn họ, anh đừng nghĩ nhiều."

"...." Nhưng bất cứ khi nào có người khác bên cạnh, Kiều Nguyên sẽ bỏ bê hắn ít nhất một tuần.

Có lẽ cảm thấy hắn sẽ nói gì tiếp theo, Kiều Nguyên lạnh lùng nói, "Trước đây em có từng giao du với người khác sao một cách bất cần sao? Hay là ở bên ngoài âu yếm với người khác??"

Chỉ hai câu nói thôi cũng khiến Ninh Tu Viễn phải nghẹn nói.

Nói đến cùng, Kiều Nguyên vẫn sẽ để ý tới quá khứ của hắn, dù sao thì trước đó hắn có quá nhiều tiền án.

Hiếm khi Kiều Nguyên bộc lộ cảm xúc một cách thẳng thắn như vậy, có lẽ vì lén xem trộm điện thoại của hắn lại bị phát hiện nên có chút ngượng ngùng.

Cậu không muốn đâu... Nhưng lần đầu tiên là bởi vì Ninh Tu Viễn để điện thoại ngay trước mặt cậu, màn hình sáng lên khi có tin nhắn được gửi tới.

Khi ấy Ninh Tu Viễn không có ở đó, cậu chỉ muốn nhìn một chút xíu thôi lỡ có chuyện quan trọng thì sao.

Loại chuyện này chỉ có lần duy nhất sẽ không có lần thứ hai.

Cậu muốn biết vẻ ngoài hắn trong thì thâm tình nhưng ẩn sâu trong đó sẽ có bộ dạng gì, nếu như để cậu phát hiện ra hắn vớ vẩn, Ninh Tu Viễn đã sớm bị cậu đuổi ra khỏi nhà.

Tất cả các mật mã đều bị cậu phá giải dễ dàng, hơn nữa điện thoại luôn đặt trước mặt cậu, thời gian lại dài như vậy đã tạo cơ hội cho cậu, thật ra cũng không phải cậu muốn nhìn đâu.

Tìm cớ lảng tránh sang chuyện khác, cậu không muốn cứ bám mãi vấn đề này với Ninh Tu Viễn.

Kiều Nguyên nói, "Em mệt, muốn nghỉ ngơi sớm chút."

Nói rồi rút tay về, muốn về phòng khoá trái cửa lại, mặt nóng bừng, chỉ muốn trốn tránh chuyện đêm nay.

Có đôi lúc không không phải vì ghét bỏ, đại khái là vì lần đầu tiên trải qua chuyện này, nhưng ngoài mặt nom vẻ rất Vân đạm phong kinh, kinh nghiệm yêu đương nghèo đến đáng thương, càng đừng nói tới chuyện xưng hô thân mật, ngày trước khi còn hẹn hò với Diệp Mân, đều gọi nhau bằng tên, làm gì có bảo bối...với chả bà xã.

Những lời Nịnh Tu Viễn nói, dường như đây là lần đầu tiên cậu được nghe, cái gì mà cướp mất trái tim, hoặc là gì khác, những lời này cậu nghe có chút không thích ứng nổi.

Tay mới chạm vào nắm cầm, lập tức cảm nhận được lồng ngực nóng bỏng của người đàn ông.

Ninh Tu Viễn hỏi, "Em thẹn thùng sao?"

*****

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play