Edit & Beta : Đoè

Thanh niên tiến lại gần, hơi cong eo, đôi môi mỏng xinh đẹp gần như áp vào tai anh ta, hơi thở ẩm ướt lướt qua má, từng bước một đưa tay đặt lên eo Hạ Sơ Ngạn.

"Giận sao ?" Hạ Xuyên khàn giọng hỏi.

Không biết nên trả lời như thế nào, bị đối phương cười nhạo cũng xứng đáng, sau cùng người phụ nữ kia hẹn anh ta đến là để nói lời chia tay, nhìn tư thế vừa rồi, hẳn là bọn họ quen nhau lâu rồi, hắn là cố tình tới cười nhạo anh ta?

"Chú à, chú hẳn cũng biết, tôi chưa từng hẹn hò với phụ nữ, tôi cũng chỉ vì chú...." Dừng khoảng chừng là hai giây, phát hiện Hạ Sơ Ngạn cứng đờ người, lại hạ thấp giọng nói, "Tôi chỉ muốn cho chú hiểu rõ rằng, không phải ai cũng yêu chú nhiều như tôi đâu."

" Cậu đừng có nói nhảm!" Bỗng nhiên có hơi luống cuống, mặt đỏ bừng thừa dịp đối phương không để ý đẩy hắn ra, không muốn trở thành trọng điểm bị người khác bàn tán sau lưng."

Người phụ nữ vẫn đang đợi trong nhà hàng, nhưng Hạ Xuyên dường như không có ý định quay lại. Hạ Sơ Ngạn không muốn ở đây dù chỉ một chút, vội vàng định vội rời đi, nhà hàng này không liên kết với công ty, cho nên anh ta không lái xe tới, muốn bắt taxi bên đường, đi đâu cũng được.

Vốn dĩ muốn thoát ly khỏi quan hệ với Hạ Xuyên, không quan tâm hắn tới để chứng minh hắn quan tâm anh ta thế nào, hai người đều là đàn ông, sẽ không có kết quả, huống chi...

Nhớ lại dáng vẻ non nớt trước kia của hắn, mặc bộ đồng phục rộng thùng thoảng nhưng rất nghiêm chỉnh, những cuốn sách lâu lắm rồi không dùng đến, cảm giác như anh ta đang hẹn hò với một đứa trẻ con vậy. Thậm chí anh ta không dám nghĩ về nó.

Hai Sơ Ngạn không bắt taxi ở ven đường, sợ hắn đuổi theo, nhân viên đã tan sở rồi, anh tự nhốt mình trong văn phòng. Hạ Sơ Ngạn là người rất dễ tính, từ khi chia tay với người phụ nữ kia thì không dây dưa quấy rầy đối phương nữa, sau ngần ấy năm anh đã có được như ngày hôm nay.

Chỉ là không ngờ rằng...anh ta phải sống trong nỗi sợ hãi theo từng ngày trôi qua.

Thể lực của tên kia quá mực tốt, có đôi khi anh lo lắng một ngày nào đó sẽ chết trên giường, khi sinh ra đã không được hưởng "nắng mặt trời", đến lúc chết cũng không biết vệ được danh tiết của mình.

Cũng không còn trẻ tuổi nữa, sao có thể chịu nổi bị hắn ngày đêm đòi hỏi, sáng anh ta còn phải dành thời gian cho công ty, mặc dù Hạ Xuyên nói rằng anh ta không cần quá gượng ép bản thân nhưng anh ta cũng có lòng tự tôn của chính mình. Làm bao nhiêu hưởng bấy nhiêu.

Anh ta không muốn điều đó....nó như thế anh bán thân để đổi lấy vậy.

Sau một lúc lâu ngồi im lặng trong phòng, cũng quên mất rằng tên kia có chìa khoá dự phòng, ngay khi cửa được đẩy ra, nhớ đến ánh mắt của người phụ nữ kia, tựa như lúc anh ta bị Hạ Xuyên đè ép trên mặt bàn....

Không muốn phải chịu sự gò bó nữa, thậm chí còn nói thẳng ra với hắn, "Ngày mai tôi sẽ nộp đơn xin từ chức, từ nay về sau hai ta sẽ chẳng còn liên quan gì tới nhau nữa."

Hạ Xuyên cũng không nói lời nào, nhưng vẻ mặt càng thêm lạnh lùng. Không việc gì phải hốt hoảng, Hạ Sơ Ngạn từ trên ghế đứng dậy, bên cạnh phòng làm việc có chỗ để nghỉ ngơi, anh ta muốn trốn vào trong đó.

".....Nếu cậu đã xác định hẹn hò với cô ấy, vậy phải đối xử với người ta thật tốt, còn chuyện của hai chúng ta... giữa hai người đàn ông chẳng có gì để nói hết, sau khi từ chức, tôi sẽ xem như chưa có chuyện gì xảy ra dù là trước kia hay hiện tại, cũng sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt cậu nữa."

Nói thì hay lắm, nói vậy cũng vì muốn tốt cho cả hai, nhưng không hiểu sao vẻ mặt Hạ Xuyên càng thêm âm trầm, "Nếu không phải vì chú, chú nghĩ tôi chịu quen biết với bà già đó sao?"

Nếu không nhớ lầm, người phụ nữa kia kém hắn hai tuổi? Hạ Sơ Ngạn nhắc nhở nói,"Vậy khoảng cách tuổi tác giữa hai ta là bao nhiêu ??"

"Cũng chỉ cách nhau mỗi 12 tuổi, không nhiều." Hạ Xuyên trả lời.

"..." Hạ Sơ Ngạn có chút mệt mỏi, thậm chí anh ta không hiểu nổi tư duy logic của giới trẻ.

"Cậu còn trẻ, lỡ có lầm đường lạc lối cũng có thể sửa sai được, nhưng tôi thì khác, tôi cũng không còn tính là trẻ tuổi nữa, cũng không thể toàn tâm toàn ý dành thời gian ở bên cậu được."

Nghe Hạ Sơ Ngạn nói lời nghiêm túc như vậy, trong lòng Hạ Xuyên có chút bồn chồn.

"Hạ Sơ Ngạn, chú là không hiểu hay giả vờ không hiểu, lúc trước là ai ôm tôi gọi tên Đan Duyên, tựa dâng mình lên, là ai uống rượu say sau khi nhìn thấy tôi trong xe gọi tên Đan Duyên một lần nữa, ngay từ đầu, không phải chú đã coi tôi là thế thân sao?"

Như đoán trước được ý đồ của anh, hắn bước nhanh chân đến chỗ Hạ Sơ Ngạn đứng rồi nắm lấy tay anh ta, nhận ra tâm tình anh đang xao động, lại nói, "Lúc trước là chính chú đã chọn tôi, cũng chính chú là người khiến tôi trở thành bộ dạng như hiện tại."

Chính anh ở trước mặt Hạ Xuyên... Gọi tên Đan Duyên sao, đây là bí mật mà anh giấu tận sâu trong đáy lòng thời sinh viên, anh ta chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có kết quả tốt, cũng biết đối phương đã có gia đình.

Cảm giác như sắp sụp đổ, Hạ Xuyên còn tiếp tục thủ thỉ bên tai anh, "Nếu không phải chú nhào vào lòng tôi thì sao tôi có thể làm như vậy, giờ đây chú còn định phân rõ ranh giới với tôi sao? Lúc xem tôi thành thế thân vậy sao chú không phân rõ ranh giới đi?"

".... Đừng nói nữa." Giọng nói nhỏ đi hẳn, anh ta không có bao nhiêu ấn tượng về mấy lời nói của Hạ Xuyên, nhưng vẫn còn nhớ rõ chuyện mấy năm trước, lúc trợ lý đưa anh về nhà sau khi đã say khướt, tựa như anh ta nhìn thấy Đan Duyên. Cho rằng đó là mơ...cho nên không chút kiêng nể. Anh ta thật sự không biết, mình đã khiến Hạ Xuyên hiểu lầm nhiều năm như vậy.

"Là chú quyến rũ tôi trước."

Mấy lời này của Hạ Xuyên như đẩy anh ngã thẳng xuống đáy vực sâu thẳm.

Nhưng quá khứ là quá khứ, tương lai sau này anh cũng không thể dây dưa một chỗ với hắn được, nếu anh có sai, vậy thì kết quả như bây giờ chính là hình phạt đối với anh.

Hạ Sơ Ngạn vực lên tinh thần, nói, "Chuyện này không liên quan gì đến việc tôi từ chức, tiền vi phạm hợp đồng tôi sẽ đền bù đầy đủ."

"Chú trả nổi sao?" Hạ Xuyên cười cười.

Nói rồi, hắn lấy ra một bản hợp đồng mà bản hợp đồng này có vẻ hơi khác so với trước đó anh ta ký, như đất phía Tây thuộc về tài sản cá nhân của anh ta, không liên quan đến công ty, nhưng trong hợp đồng lại ghi rằng mọi tài sản đều thuộc về người chủ mua.

Điều khoản này được thêm vào từ khi nào? Đằng sau tên anh ta còn có con dấu chứng nhận của công ty, đây chẳng khác nào anh đã bán mọi thứ cho Hạ Xuyên, bao gồm cả chính bản thân anh nữa.

Hạ Sơ Ngạn ngây ngẩn cả người.

Hạ Xuyên nói, "Chỉ cần chú ngoan ngoãn đi theo tôi, những chuyện trước kia sẽ coi như chưa từng xảy ra, công ty vẫn thuộc về chú, nhưng chú sẽ là của tôi."

Vốn tưởng sau khi rời khỏi Hạ Xuyên anh sẽ có một cuộc sống yên bình, nhưng khi đến khúc quành lại chẳng thể ngờ được có một bức tường khổng lồ chặn ngang trước mặt.

Biết rằng hắn chính là người đã chuẩn bị từ trước.

Lúc ấy Hạ Xuyên mới chỉ 18 tuổi? (Bởi mới nói : Nách Hạ Xuyên thâm lắm chú 🥲)

Anh ta không thể nào chấp nhận nổi việc mình bị người ta khống chế, bị đả kích đến nửa ngày không thấy phản ứng lại.

Đã hơn nửa tháng hai người không làm chuyện thân mật, trông vẻ mặt bi thương nhân sinh không còn gì luyến tiếc của Hạ Sơ Ngạn, Hạ Xuyên trước tiên ôm anh vào lòng dỗ dành, nói, "Ả ta không thích chú như những gì chú thấy đâu, đừng để bản thân bị lừa mà lún vào quá sâu, phân rõ chuyện như bây giờ cũng tốt mà." Hạ Xuyên như đang làm nũng cọ cọ cổ anh, không còn dáng vẻ sát khí đằng đằng nữa, "Hai mươi ngày không được gặp nhau, chú có nhớ tôi không nào?" Hạ Sơ Ngạn cúi đầu nhìn Hạ Xuyên.

"Tôi nhớ chú nhiều lắm luôn ấy, nhiều ngày vậy mà gọi điện thoại chú không thèm nghe máy, gửi tin nhắn thì không trả lời, trước kia chú chưa từng đối xử với tôi như vậy, lúc trước chỉ cần tôi gọi một cuộc thôi chú sẽ lập tức nghe máy ngay."

"Hạ Xuyên." Cuối cùng Hạ Sơ Ngạn cũng chịu lên tiếng.

"Cậu thích tôi ở điểm nào?" Hạ Sơ Ngạn hỏi.

Vì sao lại thích anh ta?

So với tình dục, đúng hơn là từ hận thù dần chuyển thành ỷ lại không thể tách rời khỏi người đàn ông này, dù biết người ấy chỉ xem mình là thế thân của Đan Duyên, thì chỉ thêm ghen ghét mà thôi, vì sao không chịu nhìn hắn mà chỉ luôn đặt tâm tư lên một người đã chết từ lâu.

Hạ Sơ Ngạn cười tự giễu, "....Chỉ vì muốn làm loại chuyện này với tôi sao?"

"Nếu là như vậy, thật ra tôi có thể trói chú trên giường, để cho chú ngày ngày chỉ có thể chờ tôi trở về chơi chú."

"Chú cho rằng, do đâu mà tôi phí hết tâm tư thời gian đặt trên một người? Sở dĩ nhiều năm như vậy vẫn chưa từng yêu đương ai, tất cả đều là vì....".. Đều là vì chú.

Nghĩ đến việc Hạ Sơ Ngạn chỉ đang tìm kiếm hình bóng khác qua hắn, còn muốn tìm đủ mọi cách chặt đứt quan hệ với hắn, cảm giác trong lòng càng thêm mấy cân bằng.

Tư tưởng của người này quá mức cố chấp. Chỉ khi người này ngủ rồi mới có đường để tiếp cận anh ta.

Không muốn nghe anh nói lời dư thừa nữa, hắn trực tiếp nắm cằm Hạ Sơ Ngạn hung hăng hôn lên.

Hai mươi ngày không gặp đối với hắn là một thử thách lớn lòng kiên nhẫn của hắn, đã sớm quên với việc chung chăn chung gối với anh, nhưng đối phương lại rất vui vẻ nói chuyện yêu đương với người khác, tìm đủ mọi cách để có thể rời bỏ hắn.

Tất nhiên là hắn thể để lộ bất kì sơ hở nào. Ép Hạ Sơ Ngạn tựa lưng trên vách tường cứng rắn, không thể nhúc nhích dù chỉ là một chút, anh vòng tay đặt trên vai hắn, lại được hắn nắm chặt trong lòng bàn tay, hai người mười ngón đan chặt vào nhau. Sắc mặt trở nên vô cùng mất tự nhiên, sau khi được hắn buông tha cho anh mới có cơ hội há miệng thở dốc, hai mắt ướt nước long lanh, hàng lông mi khẽ rung rinh, lại nhớ đến đang ở nơi công cộng, khẽ miệng nói,".... Đừng làm ở đây mà."

"Chú nghĩ tôi sẽ làm gì ở đây nào?" Hạ Xuyên hỏi.

"..." Hạ Sơ Ngạn ngẩng đầu nhìn Hạ Xuyên, khoé mắt rất đỏ.

"Hửm?" Hạ Xuyên gặng hỏi, như thể hắn sẽ không buông tha cho đến khi có được câu trả lời từ anh.

"...Cậu biết."

"Có phải chú nghĩ rằng, tôi sẽ cởi bỏ từng lớp quần áo trên người chú, sau đó bế chú lên, rồi tách hai chân chú ra đặt lên vai tôi đúng không ?"

Mặt Hạ Sơ Ngạn gần như đỏ bừng lên.

*****

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play