Edit & Beta : Đòe

Một lần nữa Ninh Tu Viễn lại đưa ly rượu tới tay cậu.

Lông mi Sầm Lễ run rẩy, thân thể không chịu khống chế, tùy ý đối phương điều khiển giống như một con rối, Cậu ngơ người nửa ngày, nhận lấy nhận lấy ly rượuk ia.

Âm nhạc trong phòng ktv đều bị tạm ngừng, tầm mắt mọi người đều dừng trên người cậu.

Ninh Tu Viễn cao hứng, đơn giản chính là đem tự tôn của cậu đạp dưới chân.

Ngón tay có chút lạnh, Sầm Lễ đem kia ly rượu đưa tới bên môi uống một hơi cạn sạch, trong mắt nhiễm hơi nước, gương mặt trắng nõn trở nên ửng đỏ,ngày thường gương mặt có chút lãnh đạm, nhiều chút diễm lệ trên khuôn mặt.

"Tôi có thể đi chưa ?" Cậu buông chén rượu, hỏi.

"Tôi khi nào nói thả cho cậu đi?" Ninh Tu Viễn trầm giọng nói, sau đó lại đưa ly rượu khác lên.

Hôm nay Sầm Lễ làm hắn mất mặt, hắn nào có khả năng dễ dàng buông tha người này.

Người bên cạnh vây tụ tiến lên, như là đem nơi này quấy đến náo nhiệt, Sầm Lễ sống lưng vẫn đĩnh đạc ưỡn thẳng, sắc mặt u tối không chút ánh sáng.

"Ninh thiếu...... Đây đều là em sai, em không nên động đến cậu ấy......" Thiếu niên ở bên cạnh nhỏ giọng khuyên.

Nhưng ở loại này thời điểm, Ninh Tu Viễn tính tình nào còn có thể hòa hoãn, hắn đối Sầm Lễ nói, "Nếu không biết uống rượu, hôm nay sẽ khiến cậu uống đủ, miễn cho lần sau lại nói không biết uống."

Ninh Tu Viễn đưa ly rượu tới, Sầm Lễ lại không tiếp nhận.

Trước kia gặp được Ninh Tu Viễn, cậu chưa bao giờ trêu chọc đến hắn, toàn bộ thời giờ đều dùng để học tập, sau lại do mẹ sinh bệnh, cậu còn phải chăm sóc mẹ, chỉ có thể lựa chọn việc bỏ học, biết được có người ra tay giúp đỡ, cậu cho rằng còn có thể từ trong vực sâu đi lên, nhưng nào biết, chờ đợi cậu chính là địa ngục vô tận, bị làm nhục.

"Đừng ở trước mặt tôi giả câm." Ninh Tu Viễn không kiên nhẫn nói.

"......" Sầm Lễ không có đáp lại.

Cậu nghe thấy đám người bên kia, có người đang nói, "A Viễn tính tình ra sao không phải cậukhông biết,cậu mau chóng nhận sai đi."

Nhưng cậu,đã làm sai ở đâu?

Sầm Lễ không rên một tiếng, đem kia ly rượu nhận lấy, sau đó uống vào.

Ninh Tu Viễn cười lạnh ra tiếng, "Rất tốt."

Nét mặt hắn không kìm được lửa giận, làm người chung quanh trong lòng đều sợ hãi.

Mảnh vỡ rơi đầy đất, Sầm Lễ hơi rũ mí mắt,cậu làm người từ trước đến nay đều là đường đường chính chính, không tranh cũng không đoạt, bạn học và giảng viên đều đánh giá rất tốt, chỉ có mối quan hệ với Ninh Tu Viễn, sự dơ bẩn này cậu không thể xóa bỏ nó được.

Do ngại thân phận Ninh Tu Viễn, nơi này không ai dám đem chuyện này nói ra bên ngoài.

Cánh tay bị Ninh Tu Viễn dùng lực mạnh mẽ kéo ra bên ngoài, người bên cạnh đều tự biết mà lui sang một bên.

Ninh Tu Viễn lực tay rất mạnh, Sầm Lễ bụng nhỏ đụng vào góc bàn, cả người đều đau cuộn lại một chỗ, trên mặt bàn đều là mảnh vỡ thủy tinh, làm cho tay cậu bị cắt rách chảy máu, nhưng Ninh Tu Viễn phảng phất không có thấy, tiếp tục kéo túm cậu hướng cửa đi.

"Đừng đùa quá mức." Hạ Xuyên nói.

Cùng những người đó bất đồng, Hạ Xuyên cùng Ninh Tu Viễn quen biết rất nhiều năm, chẳng qua Hạ Xuyên rất ít nhúng tay vào việc của người khác.

Cửa phòng bar được mở ra, dường như sự thống khổ đều bị phơi bày ra trước mặt , mồ hôi lạnh trên trán Sầm lễ rơi xuống, nước da trắng nõn lại càng biểu hiện rõ sự tái nhợt.

Thiếu niên vừa nãy, thấy Ninh Tu Viễn thật sự tức giận, cũng không dám tiến lên.

"Chỉ là để cậu ta nhớ cho kỹ." Ninh Tu Viễn thấp giọng nói, quay đầu lại thấy Sầm Lễ bộ dáng bất kham chịu đựng như là khơi dậy lửa nóng trong lòng hắn

Hắn buông ra tay, trực tiếp đem Sầm Lễ vác ở trên vai.

***********************

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play