Edit & Beta : Đoè

Hắn không dám cử động vì sợ giấc mộng này sẽ kết thúc nhanh chóng, nụ hôn của Kiều Nguyên có chút trắc trở, lại còn ra vẻ lấy tay ghì cổ hắn, nhưng lại chậm chạp không giành được thế chủ động.

Như thể cảm thấy có gì đó không ổn, Kiều Nguyên cau mày buông tay ra.

Ninh Tu Viễn căng thẳng mím môi, ngập ngừng nói, " Vừa rồi em..."

"Sao nào?" Kiều Nguyên lạnh giọng hỏi ngược lại hắn.

"... Không, không thế nào cả." Ninh Tu Viễn lắp bắp nói, tựa như vẫn chưa thể tin được, chạm tay lên môi mình,... Vừa rồi là Kiều Nguyên chủ động hơn hắn sao? Sao cứ có cảm giác nó không chân thức nhỉ...

Nhìn thấy hành động của hắn, Kiều Nguyên sa sầm mặt mũi, " Đừng nghĩ rằng chỉ có anh mới có thể nắm thế chủ động nhé."

Vừa nãy hắn lỡ mồm nói gì rồi à ??!!

Ninh Tu Viễn ngẩng đầu nhìn Kiều Nguyên, khuôn mặt cậu như chìm trong bóng tối, nhưng dường như lại xuất hiện một vầng sáng dịu dàng, đẹp đến không giấc chết, trong lòng đột nhiên sinh ra một cảm giác rất thoả mãn, một người đẹp như vậy đã sinh cho hắn hai đứa con.

Không biết vì sao, thấy Ninh Tu Viễn cười, Kiều Nguyên lại thấy thẹn.

Cậu hỏi, "Buồn cười đến vậy sao ??"

"Hả?" Ninh Tu Viễn bối rối như không biết chuyện gì đang xảy ra.

Kiều Nguyên cười khẩy một tiếng.

Vẻ mặt vừa rồi của Ninh Tu Viễn giống như đang chế nhạo cậu vậy, lại nhớ đến hắn từng nói mình không khác gì một người phụ nữ, ngay tức khắc Kiều Nguyên đen mặt, nói, " Đừng nhìn tôi, anh cũng không tốt hơn tôi đâu."

Kỹ thuật của Kiều Nguyên còn non tay lắm, cậu thường xuyên bị hắn hôn đến thở không ra hơi, chuyện gì cũng hấp tấp bộp chộp, không tỉnh tế tẹo nào.

"... Tôi làm sao?" Hỏi thẳng luôn điều hắn đang thắc mắc trong lòng.

Kiều Nguyên cũng không thèm tiếp lời hắn nữa, trực tiếp đẩy bát tào phớ đã nguội lạnh đến trước mặt hắn, " Anh tự ăn đi, sau khi giao tài liệu cho Tiểu Trần, tôi sẽ nhờ tài xế đưa về nhà."

Thật ra Kiều Nguyên chỉ đang thẹn quá hoá giận mà thôi.

Lấy hết can đảm chứng minh mình là đàn ông, nhưng sau khi hôn Ninh Tu Viễn lại cảm thấy có gì đó không ổn, mấu chốt là sau khi nụ hôn kết thúc, Ninh Tu Viễn vẫn ngẩng đầu cười với cậu.

Ninh Tu Viễn tuổi mới lớn đã hiểu rõ mấy chuyện này, dù sao đức hạnh của người này cũng rất tệ, chỗ nào cũng "xấu", không có chút ưu điểm nào. Một lúc sau, bên ngoài văn phòng có tiếng gõ cửa.

Kiều Nguyên giải văn kiện đã kỹ cho trợ lý Tiểu Trần, cả một quá trình Ninh Tu Viễn ngồi bên cạnh như một vật trang trí, muốn tìm cơ hội chen chân vào, nhưng trong văn phòng còn có những người khác, hắn cũng không biết nên mở miệng thế nào.

Mỗi tháng luôn có một vài ngày như vậy, tính tình Kiều Nguyên trở nên khó hiểu.

Trước mặt người ngoài cậu luôn rất lễ độ lịch sự, chẳng qua nhìn có vẻ lạnh lùng, như khi ở trước mặt hắn càng tỏ ra lạnh lùng hơn, lúc hai người tiếp xúc lại càng buốt giá hơn nữa, nếu không phải tố chất tâm lý hắn quá tốt, e rằng có thể bị "lạnh" đến đóng băng.

Chờ cho tới khi Tiểu Trần rời đi, Ninh Tu Viễn mới bắt đầu diễn giải, " Tiểu Mặc và Tiểu Tâm đang ở trong xe chờ chúng ta, trên đường đến đây thằng oắt kia cứ hét lên đòi muốn gặp em."

Kiều Nguyên im lặng mở ví tiền lấy ra một tấm thẻ đưa cho hắn.

Ninh Tu Viễn sửng sốt.

Kiều Nguyên nói, " Anh tự bắt taxi về trước đi."

"..." Ninh Tu Viễn không hiểu ý của Kiều Nguyên, cậu đưa tiền cho hắn, không phải vì muốn tặng hắn bảo lì xì hay để nữa hoa hồng lãng mãn ngày 14/5 ngày Lễ Tình Nhân, mà chỉ đơn giản là vì cậu không muốn ngồi chung xe với hắn, cậu ghét bỏ hắn.

Trong vòng một giây choáng váng kia, hắn đã tự mình não bổ ra rất nhiều thứ, suýt chút nữa đã gọi điện thoại đặt một bó hồng ở tiệm hoa gần công ty, lại nghĩ đến Kiều Nguyên không thích xa hoa lãng phí, hắn còn cân nhắc đến chuyện chỉ mua chín bông hồng, gấp tiền kẹp vào những cánh hoa, thỉnh thoảng lấy ra để ngắm vì đây là quà Kiều Nguyên tặng hắn.

Nhìn Kiều Nguyên dúi thẻ vào tay hắn xong trực tiếp tắt máy tính trên bàn làm việc đi.

Ninh Tu Viễn có chút tủi thân, như một cậu học sinh bị giáo viên phê bình khiển trách, tay nắm nhẹ giấc áo Kiều Nguyên, trông đáng thương cực kì, "Muộn vậy rồi, cũng khó bắt xe, hơn nữa, thân là một người đàn ông trưởng thành đi ngoài đường có hơi nguy hiểm."

Kiều Nguyên phớt lờ hắn.

Ninh Tu Viễn tiếp tục nói,"Tôi còn phải thay tác cho Tiểu Mặc nữa, chắc chắn nó sẽ tè dầm ra quần."

Kiều Nguyên nhướn mày.

"Tiểu Tâm ngoãn như vậy, chắc chắn cũng muốn được em bế bồng, cứ để tôi lái xe cho."

Kiều Nguyên trầm mặc.

"Thật ra, không phải tôi không muốn ngồi taxi, chỉ là tôi không yên tâm bọn nhỏ, ngày nào cũng ầm ĩ lên, Tiểu Mặc thì cả ngày nghịch ngợm, tôi còn phải đi sau dọn dẹp bãi chiến trường nó bày ra, em bận việc công ty, tôi cũng không muốn mấy việc vặt vãnh này ảnh hưởng đến em."

Kiều Nguyên nhìn hắn một cái, miễn cưỡng để hắn lên xe.

Kiều Nguyên còn chưa ra khỏi công ty, Ninh Mặc đã từng tăng chạy lên cầu thang phóng về phía cậu, "Ba nhỏ......."

Trông cứ như một cái bánh bao nhân thịt biết đi vậy, Kiều Nguyên cười bế Ninh Mặc lên, "Ba nhỏ về rồi đây."

Ninh Mặc ngẩng đầu lên hôn Kiều Nguyên một cái, lúc này mới cảm thấy thỏa mãn, phồng má nói, "Bảo bảo đói, muốn ăn quả quả."

Dứt lời nhóc chỉ tay về phía cửa hàng trái cây đang trước, bên cạnh là sạp báo, Ninh Mặc trước khi đi đón Kiều Nguyên đã cầm theo hai quả chuối nhóc đã ăn hết rồi, trong lúc đứng đợi Kiều Nguyên thì nhóc nhìn thấy cửa hàng bán trái cây bên kia đường.

Bởi vì Ninh Tu Viễn đã dặn dò trước với bảo mẫu rằng không được cho Ninh Mặc ăn đồ linh tinh, bảo mẫu cũng không dám đi mua.

Kiều Nguyên bế Ninh Mặc đi sang cửa hàng trái cây mua chút hoá quả tươi, Ninh Mặc vui vẻ chọn một quả dâu rất to, đang định ăn nhưng rồi lại nói rằng cho Kiều Nguyên.

Chủ cửa hàng là một người phụ nữ trẻ, khen một câu, " Con trai cậu hiếu thảo quá, còn rất đáng yêu nữa."

Ninh Mặc nhạy bén chắt lọc được hai chữ "đáng yêu", ngẩng đầu nhỏ nói, "Bảo bảo đẹp trai nhất."

Bà chủ bị manh đến không chịu nổi, từ trong đi ra, "Thời điểm mẹ bé mang thai đã ăn gì vậy? Sao có thể sinh được một bé con ngoan như thế chứ, làm tôi cũng muốn đẻ được một cậu con trai."

Manh : bị sự đáng yêu, dễ thương làm cho kích động.

Bà chủ chơi đùa với Ninh Mặc, có vẻ rất thích thú, nhóc con Ninh Mặc rất có duyên với đám trẻ con, cũng rất được các bà đi yêu thích, lúc đi ra ngoài thường được cho rất nhiều đồ ăn vặt.

Chỉ cửa hàng cho Ninh Mặc thêm hai lâu tử lớn, cười nói, "Cho cháu này."

大樓 : dịch ra thì nó là "toà nhà" nhưng mà bà chủ bán hoa quả thì lấy đâu ra đồ chơi 🥲 ai biết chính xác là gì comment nhắc tôi nhá.

"..." Ninh Mặc gật gật đầu, miệng đang ăn dâu tây, nói năng không rõ ràng.

Kiều Nguyên vốn dĩ muốn để Ninh Tu Viễn đợi trong xe, nên hắn không đi theo.

Sau cùng thì hai người đàn ông cùng với một đứa nhỏ, cũng thấy có chút kì quái. Cậu quay trở lại xe, Ninh Tu Viễn duỗi tay muốn thắt đai an toàn giúp cậu, Kiều Nguyên nói, "Tôi tự làm được."

"...." Ninh Tu Viễn chỉ có thể ngượng ngùng rụt tay về.

Kiều Nguyên chỉ không muốn bị Ninh Tu Viễn đối xử như một người phụ nữ, cậu có tất cả những gì đàn ông nên có, bàn về gia thế cậu cũng không hề kém cạnh, nếu không phải vì Ninh Tu Viễn, e rằng cậu đã sớm có một mối tình năm nhất đại học, vẫn tốt hơn bây giờ.

Nhớ lại mỗi lần như vậy, đều do Ninh Tu Viễn ở thế chủ động nắm giữ.

Bởi vì trong xe còn có bảo mẫu và con nhỏ, Kiều Nguyên chỉ liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, lốm đốm những ánh đèn, không thể nhìn thấy bầu trời sao đêm ở thành phố.

Bảo mẫu sống trong căn nhà mà Ninh Tu Viễn mưa bên cạnh, Ninh Tu Viễn rửa sạch một ít nho để lên bàn, Kiều Nguyên đang tắm, Ninh Tâm cũng về phòng công chúa ngủ rồi, chỉ có Ninh Mặc vì chiều đã ngủ một giấc sâu cho nên bây giờ nhóc đang tràn trề sức sống.

Ninh Tu Viễn bật TV lên, vừa xem phim vừa ăn nho rất tự tại, có lẽ vì đáy đĩa quá trơn rơi xuống sàn phát ra tiếng chơi tai.

Vừa lúc nghe thấy tiếng cửa phòng đẩy ra, Ninh Tu Viễn đứng bất dậy, bế Ninh Mặc đang chơi ghép hình một mình để ngồi vào lòng mình, đen mặt hỏi, "Ngày hôm nay con đã làm vỡ mấy cái đĩa rồi hả???"

Ninh Mặc vẫn đang cầm mảnh xếp hình trên tay, vẻ mặt ngây thơ nhìn Ninh Tu Viễn.

Minh Tu Viễn thu lại mảnh xếp kia, nói, "Thôi, giờ nói con cũng không nghe lời."

Nói xong, hắn đặt Ninh Mặc ngồi lại chỗ cũ, xếp mảnh ghép còn thiếu trên đầu nhân vật, rất chuyên nghiệp cầm lấy cây chổi bên cạnh, quét sạch mảnh vỡ rơi gần bàn. Chỉ có thể nói, nuôi con nghìn ngày không bằng dạy con một lúc.

Ninh Mặc bị bế đi bế lại, cả người khó chịu, phát hiện Kiều Nguyên đang đến gần, ủy khuất chu mỏ, phản ứng chậm nửa nhịp hu hu nói, "Bảo bảo ngoan nhất." Ninh Tu Viễn lập tức nói tiếp, "Vâng, vâng...con ngoan nhất, nhanh ghép cho xong đi rồi daddy pha sữa cho con uống."

Nghe thấy sắp được uống sữa, vẻ mặt đáng thương của Ninh Mặc mới vơi bớt đi chút ít.

Ninh Tu Viễn dọn sạch mảnh vỡ xong lập tức bế Ninh Mặc đi tắm rửa.

Ninh Mặc ngây người luôn.

Ninh Tự Viễn xoa xoa cái bụng tròn vo của Ninh Mặc, dường như rất thất vọng, "Con nhìn daddy xem, có rất nhiều người ở phòng tập gym ghen tị với daddy đó nha."

Nói rồi còn cấm tay Ninh Mặc đặt lên phần cơ bắp của mình, rồi lại để Ninh Mặc tự sờ bụng của nhóc so sánh, "Đợi tới lúc con trưởng thành rồi, phải chăm chỉ tập thể hình vào, nếu không sẽ không kiếm được bạn gái đâu."

Ninh Mặc được Ninh Tu Viễn bế về phòng thay quần áo ngủ, hai mắt Ninh Mặc cứ díu lại với nhau, Ninh Tu Viễn đắp chăn lại cẩn thận cho nhóc, "Đêm daddy sẽ đến kiểm tra, ngoan ngoãn ngủ nghe chưa ??"

Ninh Mặc nào còn nghe thấy được, xoay người đi thành thật nhắm mắt lại.

Ninh Tu Viễn cười cười, ra khỏi phòng Ninh Mặc, nhìn phòng ngủ Kiều Nguyên vẫn sáng đèn, theo bản năng đi tới nhìn thử.

"Vẫn chưa ngủ sao em?" Ninh Tu Viễn hỏi.

Ninh Tu Viễn chỉ hỏi một câu đơn giản, không mạng theo tâm tư gì khác.

Kiều Nguyên như suy nghĩ rất lâu, rõ ràng nên tao đã ửng đỏ, vẻ mặt vẫn lạnh lùng như cũ, "Anh vào đi, rồi tự cởi quần áo ra."

*****

Ối giời ôi !!! Con ơi táo bạo quá 🌚🤌🤌

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play