Edit & Beta : Đoè
Bên kia đầu dây trầm mặc nửa ngày trời cũng không thấy tiếng động nào nữa.
Người phụ nữ kia dường như cũng đoán được, sâu khi Kiều Mình Thành qua đời người thừa kế gia sản sẽ là hắn. Vào những ngày tụ hội như này, hắn cũng sẽ có nơi để đi.
"Không ở nhà." Giọng điệu Kiều Ngạn rất trầm thấp.
"Cho nên?" Hắn đặt câu hỏi." Dượng con, vừa lúc mọi người tụ họp quây quần bên nhau cùng ăn một bữa cơm, ngày mai con tới được không, mẹ đã mua rất nhiều những món mà con thích ăn đấy."
"...Thế còn em trai em gái, trước kia hắn bị đối xử như thế nào? Chuyện tình cảm gia đình, nên có từ hai phía, một bên đến xin hắn việc làm, một bên thì trả phí cho hắn, còn một bên đáp ứng những yêu cầu cần thiết.
Nhiều năm nỗ lực kiên trì như vậy là vì cái gì đây ????
Kiều Ngạn cười khẩy.
Ánh đèn lờ mờ bên đường in sâu vào đôi mắt đen láy, phần lớn mọi người đã chìm vào giấc ngủ sâu.
Rõ ràng đây là cuộc gọi mà hắn hằng mong chờ, nhưng lại dứt khoát cúp máy.
Cổ Sinh Cơ báo cáo tin tức về Bạch Thành Úc, hắn đã bỏ lỡ chuyện gì rồi sao? Vì không muốn người kia gọi lại cho mình nên hắn đã trực tiếp kéo số của bà ta vào sổ đen.
Những ký ức sâu thẳm trong tim hắn, sớm đã tan biến không còn nữa.
Hắn có chuyện cần phải làm trước tiên, cứ đứng mãi bên ven đường...
Sau cùng thì chính hắn đang muốn tìm kiếm bóng dáng của người phụ nữ kia qua Bạch Thành Úc, hay một điều gì đó khác.
Suốt một tuần, vẫn không thì được chút tin tức nào về Bạch Thành Úc.
Kiều Ngạn đã phái người ta ngoài tìm kiếm rất nhiều lần.
Mấy ngày này bên khoản thị trường chứng khoán xảy ra vấn đề. Trước tiên phải xử lý công việc xong, nhưng chuyện Bạch Thành Úc mất tích đã xáo trộn tất cả. Con của Phật, cũng không cách nào xưng vương.
Vướng bận công việc, và còn không tìm thấy người kia.
Trước khi đến văn phòng đưa tài liệu.
Gần đây có liên lạc với ai không.
Thật không may mắn là không có gì cả.
Có vẻ như hắn lại thấy nhớ Bạch Thành Úc rồi, sợ anh cả đời này sẽ...
Đám nhân viên, thần kinh căng thẳng không dám lơ là dù chỉ một chút.
Hắn còn lưu giữ rất nhiều cuộn phim, thời ấy điện thoại thông minh chưa phổ biết lắm, hắn sử dụng camera, cảm thấy chụp bằng máy cơ vẫn tốt hơn nhiều.
"Em đang chụp ảnh hả? "
"Vâng." Hắn thừa nhận nói.
Anh bước tới hỏi, "Không đẹp sao?"
Đẹp chứ, mặt của người thanh niên kia thoáng chốc đỏ lên, như là thấy xấu hổ mà lẩn trốn ra phía sau hắn.
"Chỉ là thấy thẹn thùng thôi."
Người thanh niên kia định đẩy hắn đi lại nghe thấy hắn nói như vậy.
Cảm xúc thăng hoa còn hơn cả kỳ động dục.
".... Kiều tổng, bên ngoài công ty có người muốn tìm anh, nói là mẹ của anh."
"Mời bà ấy vào."
"Vâng."
Khi bước vào văn phòng, người phụ nữ kia ngay lập tức chất vấn hắn.
"Vì sao mẹ gọi điện cho con, con lại không bắt máy." Người phụ nữ ấy hỏi.
Kiều Ngạn cười lạnh nói, " Vì sao tôi phải nghe ?"
"Bọn họ rất nóng lòng muốn gặp con."
"Mấy lời này...là có ý gì đâu ??"
"Chưa bao giờ gặp, không quen biết."
"Trong khoảng thời gian trước đó, nếu bà muốn gặp tôi thì đã sớm gọi cho tôi rồi."
Kiều Ngạn cười nhạo," Tôi quả là có phúc lớn."
Vẻ mặt hắn rất nghiêm nghị.
"Là bà bỏ rơi tôi trước, bây giờ tôi cũng không cần bà đến hỏi thăm."
Dù sao bà ta cũng là mẹ của hắn.
"Không cần phải lao lực phí sức như vậy."
Nghĩ ngợi một lúc, bà ta tiếp tục giảng giải, "Tuy con và các em không phải cùng một cha sinh ra nhưng dù gì cũng là máu mủ, "
Đã chấm dứt quan hệ thì sẽ chẳng còn cách cứu vãn được nữa.
Bà ta không thì được lời, tức giận bỏ đi. Không có nửa phần nào là quan tâm tới hắn.
Thăm hỏi sao, quả thực, hắn đã đoán trước được kết quả không quá đau buồn, nhưng trong lòng...
Tâm tình của hắn vẫn tốt hơn hắn tưởng tượng nhiều, cũng không có cảm giác mãnh liệt như khi không tìm thấy Bạch Thành Úc.
Trương Chân tuy bộ dáng tương tự với Bạch Thành Úc, nhưng cảm giác cậu ta mang lại không giống.
Kiều Ngạn vẫn không từ bỏ việc tìm kiếm, mấy ngày sau hắn phát động dán tờ rơi tìm người.
Nếu ai tiếp được người hay cũng cấp thông tin có ích thì sẽ được thưởng tặng.
Bởi vậy càng ngày càng có nhiều người chú ý đến sự tồn tại của Bạch Thành Úc.
Người tương tự cũng không phải anh.
Ban trợ lý giám đốc nhận được một cuộc gọi, sau khi xác định chính xác đã báo cáo lên Kiều Ngạn, có người nhìn thấy Bạch Thành Úc ở khu viện phúc lợi.
Viện phúc lợi————
Kiều Ngạn yêu cầu trợ lý chuẩn bị xe ngay lập tức chạy đến đó.
*****
Chương này nó ngắn bất ngờ, cứ như bị thiếu nội dung ấy, edit mà thấy nó cứ kì kì.