Edit & Beta : Đoè

Hàn Kham chỉ đứng nhìn, không có ý định đi tới đỡ cậu đứng dậy.

Đôi môi cậu tái nhợt, mặt mũi xanh xao, thân người gầy guộc khoác một chiếc áo khoác dày nặng.

"Em không sao, em đi ngay bây giờ đây."

Hàn Kham cười khẩu, hỏi, "Đây là màn kịch cậu mới nghĩ ra sao ?" Bằng mắt thường cũng có thể thấy, với bộ dạng này của Dư Giản sợ rằng đi ra ngoài chết bên bên đường lúc nào không hay, bên ngoài trời từng cơn gió đang thét gào, lúc đi ra khỏi gara để xe Hàn Kham biết cơn mưa đá vẫn đang hoành hành, như thể sẽ rơi đập vỡ cửa kính, chưa chắc đêm nay sẽ dừng, Dư Giản hiện đang sống ở vùng ngoại ô thành phố L, giao thông khẳng định chưa thể phát triển bằng nội thành, còn muốn gọi xe thì không biết phải ngồi đợi đến bao giờ nữa.

Thấy Hàn Kham nói vậy, Dư Giản ngẩn người, cậu không biết "mới" mà anh trai nói là có ý gì.

"Cố ý chọn ngày hôm nay đưa đồ cho tôi, còn đứng đợi ở cửa lâu như vậy, thế mà tôi cũng không nhận ra, hai mẹ con các người chẳng khác gì nhau." Hàn Kham trào phúng nói.

... Đầu óc Dư Giản bị nóng đến mơ hồ, có lúc cậu nghe thấy Hàn Kham nói, có lúc lại không nghe rõ anh đang nói gì, lắc lư người hai cái Hàn Kham cúi xuống đỡ cậu đứng dậy.

Đã ốm yếu bệnh tật như vậy rồi còn không biết tự lượng sức mình chạy đến mang bánh bao cho Hàn Kham, cậu cũng chỉ nghĩ rằng sắp Tết rồi, muốn anh trai gặp được nhiều may mắn hơn thôi.

Biết cậu muốn tới đây, mẹ cậu đã rất tức giận.

Cậu vốn phản ứng chậm hơn người bình thường nửa nhịp, mẹ nói với cậu rằng, nếu Hàn Kham có chút quan tâm đến cậu vậy cũng không đến nỗi không đủ tiền để mua thuốc cho cậu, ấy thế mà cậu còn chạy đi nịnh bợ anh.

Dư Giản là bị sinh non, vừa chào đời đã một thân mang bệnh, khi đó bác sĩ còn nói sợ rằng cậu không sống nổi đến năm mười tuổi, thế nhưng cậu lại có thể thuận lợi tốt nghiệp cao trung.

Mẹ chưa bao giờ yêu cầu cậu phải làm gì quá sức, chỉ cần cậu khỏe mạnh là bà vui rồi, đối với người khác mà nói, cả đời có lẽ còn rất dài lâu, nhưng đối với cậu mà nói, mỗi một ngày có thể sẽ là ngày cuối cùng cậu còn sống.

Cậu định nhắn báo mẹ sẽ về muộn chút nhưng khi cầm điện thoại từ trong túi ra thì mới biết máy sập nguồn, cậu quên không sạc điện thoại mất rồi.

Cái trí nhớ này, không làm được việc gì nên hồn cả.

Dư Giản dường như đã làm vào trạng thái hôn mê, Hàn Kham chạm vào tay cậu, lạnh băng cứng đờ như được vớt lên từ nước băng.

Rõ ràng sống trong nhà họ Hàn lâu như vậy rồi nhưng trên người lại không có một thứ nào đáng giá, ngay cả chiếc áo bông bên trong anh cũng thấy Dư Giản mặc rất nhiều năm rồi.

Dư Giản có thể bước vào cửa nhà anh, đã là phận phúc trời ban rồi.

Sau khi đặt Dư Giản nằm xuống ghế sô pha, điện thoại anh bỗng reo lên, là số lạ gọi đến nhưng giọng nữ đầu bên kia anh biết rất rõ.

Hàn Kham không muốn có quá nhiều dây dưa với người phụ nữ này, nghĩ đến chuyện sau khi rời khỏi Hàn gia, mất đi cuộc sống cẩm y ngọc thực đến cả con mình cũng muốn bán đi.

......Thành niên nằm trên sô pha, hai mắt nhắm chặt thỉnh thoảng rên một tiếng rất nhỏ.

Người phụ nữ kia không hỏi gì khác, tựa như không để ý tới việc Hàn Kham có coi trọng Dư Giản hay không.

Dư Giản rất mảnh mai, chỉ cần cánh tay gầy nhỏ kia của cậu là biết, thậm chí sẽ có người nhầm tưởng rằng đây là một nữ sinh, đương nhiên, bởi vì từ nhỏ đến lớn cậu không thể chơi đùa sinh hoạt như bao bé trai khác, Dư Giản thật sự rất trắng, có thể nhìn thấy rõ ràng mạch máu dưới da kia, gương mặt gầy đến nỗi còn nhỏ hơn bàn tay của một người đàn ông trưởng thành.

Hàn Kham chỉ đắp cho cậu một chiếc chăn bông rồi bỏ mặc cậu nằm đấy, sáng mai anh sẽ đuổi cậu đi, nếu không phải vì ngoài trời thời tiết khắc nghiệt, anh cũng không muốn giữa cậu ở lại đây chút nào.

Chỉ là đến sáng ngày hôm sau, người Dư Giản nóng bừng bừng, hơi thở cũng thoi thóp mong manh.

Anh nhờ trợ lý đưa Dư Giản đến bệnh viện, sau đó thì gọi cho mẹ cậu, vậy cũng coi như anh đã rất tận chức tận trách rồi.

Anh vẫn đến công ty như thường lệ, trên đời có rất nhiều người bị bệnh, không thể quan tâm đến tất cả bọn họ, cuối năm công việc tương đối nhiều, dường như anh đã quên mất Dư Giản vẫn đang ở trong bệnh viện. Cùng lắm cũng gọi là quen biết, cha anh đã chết, về mặt lý thuyết thì anh và Dư Giản chỉ là những người xa lạ.

Dư Giản đã sớm quen với mùi thuốc khử trùng trong bệnh viện.

Lúc tỉnh lại, cậu nhìn thấy mẹ đang ngồi bên cạnh giường bệnh, hốc mắt bà đỏ hoe, đã là ngày thứ tư cậu hôn mê rồi, nếu không phải được đưa tới bệnh viện kịp thời, chắc có lẽ cậu đã mất mạng rồi.

Mẹ không đành lòng lớn tiếng với cậu, chỉ nói,"Con tỉnh lại là tốt rồi."

Dư giản nhìn chung quanh một vòng, không thấy bóng hình cậu quen thuộc đâu, suy yếu hé nửa mắt nhìn, muốn hỏi mẹ anh trai đâu rồi, nhưng lại thôi.

Mẹ rất vất vả kiếm tiền mua thuộc mua thuốc cho cậu, bọn họ ở Hàn gia không được chia cho bất cứ thứ gì, đơn giản chính là mỗi tháng trong thẻ ngân hàng sẽ được cấp tiền sinh hoạt, với số tiền ấy thì người bình thường có thể đủ sống, nhưng với một người uống thuốc thay cơm như cậu thì căn bản là chẳng thể đủ.

Những viên thuốc này, Dư Giản không biết giá cả, đều là do bác sĩ kê cho cậu, cậu chỉ cần ngoan ngoãn uống mỗi ngày, nếu biết được, có lẽ cậu không sẽ chẳng muốn uống nữa.

Dư Giản xuất viện trước đêm giao thừa một ngày, trước đó cậu đã được sắp xếp cho một phần công việc ở công ty Hàn thị, nhưng cậu đã bị sa thải vào tháng trước, muốn tìm một công việc mới, nhưng đi phỏng vấn mãi vẫn luôn bị từ chối.

Người khác thấy cậu yếu đuối bệnh tận, nên không dám nhận vào làm, sợ sau này xảy ra chuyện lại phải gánh trách nhiệm.

Dư Giản do dự rất lâu, cũng không phải bởi vì mấy ngày trước người kia bỏ mặc cậu trong bệnh viện không tới thăm mà là không muốn quấy rầy đến Hàn Kham, cuối cùng đêm giao thừa cậu mới dám nhắn một tin chúc mừng năm mới cho Hàn Kham.

Cũng khó trách người khác trước kia nói cậu không có mắt nhìn người, nếu cậu tinh ý một chút thì sẽ biết Hàn Kham không có một chút cảm tình nào với cậu.

Trong phòng khách rộng lớn, người đàn ông ấy đang ngồi xem chương trình ngày Tết chiếu trên TV, căn phòng rất trống trải nhưng lại có chút hơi ấm áp.

Ngày lễ Tết quan trọng sẽ nhận được những tin nhắn an ủi, người đàn ông ấy cầm điện thoại lướt đọc tin nhắn một lượt, rồi mới nghĩ đến đi hấp sủi cảo.

Thật ra không hẳn là đói bụng, anh chỉ muốn tìm chút gì đó để làm, vào bếp đun nước, cầm cái hộp như rẻ tiền từ trong tủ lạnh ra, nấu mười lăm cái, đợi sủi cảo nổi lên thì múc ra bát.

Trong tủ lạnh còn có sủi cảo mua ở siêu thị, tự làm và đi mua chẳng lẽ khác nhau sao? Cũng đều là sủi cảo, cũng chỉ có Dư Giản hay chọn công việc của phụ nữ để làm.

Lại nhớ đến Dư Giản làm chuyện gì cũng qua loa đại khái, chẳng thể mong chờ gì nhiều ở cậu, vì vậy anh nhăn mặt ăn thử một cái.

Có lẽ vì đang đói bụng, nên Hàn Kham ăn một lượt sạch bách, đứng dậy đi nấu thêm.

Sủi cảo không to lắm, mùi vị giống như người đã làm ra chúng vậy, ăn xong, Hàn Kham nhíu mày nhìn hộp nhựa trống rỗng, nghĩ thầm Dư Giản cố ý đưa đồ tới đây lại chỉ mang có chút ít như vậy, đầu óc cậu quả thật không thể dùng được mà.

*****

Tôi muốn nói lắm mà tôi bất lực rồi :)))) Thôi tóm quần lại là bộ này trừ dàn thụ ra thì mấy ông công, ai cũng khốn nạn như nhau, không thể cứu vớt được nữa rồi 🥲

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play