Edit & Beta : Đòe
Cuối cùng, thái độ của Kiều Nguyên đối với hắn cũng dịu đi một chút, giữa lúc đó hắn đã phải sống rất chật vật, nếu không vì mạng lớn, thì bao nhiêu nỗ lực sẽ thành công cốc.
Ninh Tu Viễn tâm tình đang rất không tốt, định mặc kệ người kia, nhưng đối phương lại không thấu suy nghĩ của hắn đã nắm lấy cánh tay hắn, "Từ khi gặp được anh, em đã không còn thích được ai khác nữa. Khi nào thì anh rảnh? Chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm đi, rồi cùng ôn lại chuyện xưa." Người này lại càng tiến gần hơn, ám chỉ ái muội," Vậy cũng tốt, hai ngày nay em cũng được nghỉ nữa."
Ánh mắt của người kia rất khiến người ta khó chịu, chắc hẳn lần này tới đây cũng là đi theo một gã kim chủ nào đó, cậu ta chưa từng gặp qua Kiều Nguyên, gặp được Ninh Tu Viễn cũng là khi ở hộp đêm, hơn nữa cũng kiếm được không ít, chỉ là mấy năm gần đây không thấy Ninh Tu Viễn tới hộp đêm kiếm thú vui nữa.
Nhân viên đã tan làm gần hết, bên ngoài cổng công ty cũng chẳng còn bao nhiêu người, ngoài trời tuyết đang rơi, một bông tuyết bé nhỏ rơi xuống cánh tay Ninh Tu Viễn, rồi hóa thành viên bọt nước.
Hai ngày nay nhiệt độ giảm mạnh, hơi nước lạnh thấu da thịt, lạnh thấu xương, chưa kể đến việc Kiều Nguyên còn đang mang thai, vì không muốn ảnh hưởng đến công việc nên cậu không đeo bao tay. Từ trong công ty nước ra ngoài vì nhiệt độ quá chênh lệch nên tay cậu lạnh cóng lại, người còn bọc áo lông kín mít, có hơi dày nặng.
Ninh Tu Viễn hất văng tay người kia ra, vẻ mặt không kiên nhẫn nói,"Cái gì mà lâu ngày không gặp nhiều ngày không thấy, tôi căn bản không quen biết cậu."
Cậu trai kia vội vàng nói, "Lúc trước anh còn tặng em một cái lắc tay mà, anh còn nói em rất hiểu chuyện, so với người kia em hơn cậu ta về mọi mặt, lại còn giả bộ thanh cao, chính lúc ấy anh tặng cái lắc tay này cho em, còn khen em đeo đẹp mà."
Dứt lời, cậu ta lập tức xắn tay áo lên vươn về trước mặt Ninh Tu Viễn.
Kiều Nguyên còn chưa đi xa, lời này khẳng định đều nghe thấy được.
Ninh Tu Viễn sốt ruột biện giải nói, "Tôi lúc nào thì tặng đồ cho cậu, cậu từ đâu ra ăn vạ, da mặt dày, ngày mai tôi sẽ bảo trợ lý gửi thư hầu tòa cho bên luật sư của cậu."
Ninh Tu Viễn bước xuống bậc thang, một cơn gió lạnh ập tới, làm hắn cảm nhận được một luồng hơi thở lạnh lẽo.
Trước khi ra ngoài, dự báo thời tiết không nói sẽ có tuyết, mùa đông lạnh giá, vốn thời tiết tương đối khắc nghiệt, Ninh Tu Viễn cởi áo khoác giúp Kiều Nguyên chắn tuyết, vẻ mặt không còn lệ khí như trước nữa.
Hắn chú ý tới biểu tình của Kiều Nguyên, cẩn thận nói, "Vừa rồi là do cậu ta nhận sai người, tôi đã mua rất nhiều trái cây em thích ăn để ở nhà. Em đã ăn cơm chưa? Trong tủ lạnh còn không ít đồ ăn."
"Liên quan gì tới tôi."
"Tôi thật sự không quen biết cậu ta, thời buổi bây giờ ai cũng có thể bịa ra đống chuyện vô căn cứ ấy, tôi sao có thể coi trọng cậu ta như thế, mắt nhìn của tôi kém đến vậy sao?"
Kiều Nguyên cũng không thèm để ý tới hắn.
Ninh Tu Viễn thật sự rất sốt ruột, tuyết rơi càng ngày càng nhiều, trợ lý của Kiều Nguyên đã tan làm, giờ mà gọi điện cho người ta quả thật không cần thiết cho lắm, huống chi hôm nay là đêm Giáng Sinh, tuy rằng không phải ngày nghỉ theo luật nhà nước, nhưng phần lớn mọi người đều coi nó là ngày gia đình sum vầy bên nhau.
Các bài hát vui vẻ đang được phát ở các cửa hàng gần công ty, khách hàng tới cũng đều có đôi có cặp, mấy người đơn côi lẻ bóng cũng sẽ không ra ngoài vào thời điểm như bây giờ.
Kiều Nguyên không định lên xe Ninh Tu Viễn, cậu đi bộ đến trạm xe buýt gần nhất để bắt một chiếc taxi.
"Kiều...Đừng bơ tôi như vậy mà." Ninh Tu Viễn bày vẻ vô cùng đáng thương, bởi vì áo khoác đang cầm để che chắn cho Kiều Nguyên, nên cả người đông cứng run lẩy bẩy.
Kiều Nguyên hơi mím môi, nhìn nhìn hắn, "Rốt cuộc là ai không hiểu chuyện?"
"Là tôi!" Ninh Tu Viễn hiện tại khát vọng muốn sống rất mãnh liệt," là tôi khốn nạn, cả ngày không chịu chăm chỉ học tập, người khác lôi kéo dụ dỗ tôi chơi bời lêu lổng tôi đã từ chối rất nhiều lần.. Nhưng em biết mà, luôn có kẻ không nghe hiểu tiếng người, thế nào cũng phải dính lấy em."
"Cho nên bây giờ anh đừng bám lấy tôi nữa ?"
"..." Này rốt cuộc là miệng tiện thế nào, tự đào hố chôn mình luôn ??
Kiều Nguyên nhếch môi cười, "Anh hẳn là nên cũng cậu ta đi ôn chuyện cũ."
"Tôi thật sự không biết cậu ta từ đâu chui ra." Ninh Tu Viễn đến chết vẫn còn mạnh miệng.
Ninh Tu Viễn ở bên cạnh nói không ít lời hay, Kiều Nguyên vẫn không thèm ngó ngàng tới hắn.
Kiều Nguyên biết, người đàn ông trước mặt mình trong quá khứ có cái đức hạnh gì, từ thời sơ trung đã yêu sớm, lên đến cao trung thì mang đầy tai tiếng, hẹn hò với hoa khôi cùng ban, rồi lại chia tay, cách mấy ngày lại thay một người mời, bạc tình thật sự, thậm chí có một lần còn chơi lớn đến mức người khác đòi cả tự sát.
Chuyện này càng ngày càng khiến cậu không thích Ninh Tu Viễn, cùng vì bản thân cậu cảm thấy không đáng giá.
Càng nghĩ càng khó chịu, thấy Ninh Tu Viễn thoắt ẩn thoắt hiện càng thêm ngứa mắt, rồi lại nhìn hắn dè dặt lấy lòng, lạnh đến nỗi môi khô cứng lại.
Ninh Tu Viễn chính là đứa bé trong câu chuyện ngụ ngôn "chú bé chăn cừu", nói dối hết lần này tới lần khác, giá trị tin tưởng của người khác đối với hắn đã âm đến vô cực, có lẽ tất cả chỉ là vẻ giả dối khi ở trước mặt cậu.
Kiều Nguyên đã bắt được xe, Ninh Tu Viễn đột nhiên hô một tiếng, "Hình như có bụi bay vào mắt tôi, em giúp tôi nhìn thử xem."
Vành mắt Ninh Tu Viễn đỏ hồng, thở hổn hển như thể rất đau đớn, sắc mặt cũng không được tốt lắm, Kiều Nguyên theo bản năng nhìn thử.
"Không có gì cả." Kiều Nguyên nói.
Ninh Tu Viễn lơ đãng dựa gần người thêm chút, giọng khàn khàn, "Chắc chắn là có gì đó, bên trong rõ ràng có người tôi thích, em ấy cũng đang nhìn tôi này." =]]]]]]]]]]]]]
Kiều Nguyên lúc đầu vẫn chưa kịp phản ứng lại, ngơ ngẩn hai giây, sau đó vươn tay đẩy Ninh Tu Viễn ra, sắc mặt hờ hững như cũ rất bình tĩnh, chỉ là bên tai đã hơi ửng đỏ.
Từ trước đến nay cậu vốn là người da mặt mỏng, trước kia có nữ sinh tỏ tình với cậu, cậu khẩn trưởng đến nỗi không nói lên lời, bởi vậy người khác đều cho rằng cậu rất lạnh lùng, thế cho nên, người trực tiếp tỏ tình với cậu dần ít đi, chỉ dám ở sau lưng nhỏ giọng bàn luận về cậu.
Sau đó thì lên tới đại học, người trò chuyện với cậu nhiều nhất chỉ có Hạ Lộ, lúc cô ấy tiếp cận, vô tình sẽ chạm phải tay cậu, hắn đều rất khẩn trưởng mà rụt tay lại, sau đó nữa cũng chẳng còn chuyện gì khác.
Về phương diện tình cảm Kiều Nguyên "nghèo" đến đáng thương, lúc hẹn hò với Diệp Mân, cậu chỉ nghĩ rằng mình là một Kiều Nguyên trong trắng, nhưng cậu lại không hiểu biết gì về chuyện thân mật giữa hai người yêu nhau, dẫn tới Diệp Mân muốn vạch ra ranh giới với cậu...
Đối lập với Kiều Nguyên, Ninh Tu Viễn là một tay lão luyện trong trường tình.
Cả ngày nói lời âu yếm buồn nôn, cũng không biết đã nói với bao nhiêu người rồi.
Kỳ thật oan cho Ninh Tu Viễn hắn quá, đây vẫn là lần đầu tiên hắn chủ động lấy lòng người khác, từ sau khi gặp được Kiều Nguyên, hắn đã phải nhờ trợ lý mua về rất nhiều sách, thời gian nằm viện đều ngồi để nghiên cứu cái đống sách kia, cái gì mà《Người đàn ông lãng mạn》《Khiến người ấy yêu tôi nhiều hơn mỗi ngày》 《Tình yêu như ly rượu nồng ai uống vào cũng sẽ say》 《 Không làm người độc thân 》 《 Chúng tôi cũng muốn yêu đương 》...Ninh Tu Viễn lăn qua lộn lại thể loại gì cũng xem.
Tài xế không biết là gặp phải chuyện gì, vẫn mãi chưa đánh xe tới đây, bởi vì trên đường tích một tầng tuyết, vào giờ cao điểm lại xảy ra tai nạn xe cộ, làm ách tắc giao thông, mãi mới nhích được một chút, tài xế gọi cho Kiều Nguyên, Kiều Nguyên hiểu ra và hủy luôn đơn đặt hàng. Ninh Tu Viễn đứng bên cạnh nhìn chằm chằm, năng lực khứu giác nhạy bén hắn lập tức nói, "Bên ngoài rất lạnh, không bằng để tôi đưa em về nhà trước?"
Kiều Nguyên không lên tiếng.
Ninh Tu Viễn lại nói, "En xem, tuyết càng lúc càng nhiều, đợi chút nữa có thể sẽ không đi được, huống hồ lúc này, cũng khó mà bắt xe."
Kiều Nguyên lúc này mới gật đầu một cái.
Nếu có lựa chọn khác, cậu khẳng định sẽ không ngồi xe Ninh Tu Viễn.
Nhiệt độ bắt đầu giảm mạnh, ban đêm lạnh đến mức khiến người ta run rẩy, giả như người khác đến trừng trị lỗi lầm của mình vậy, trưa nay còn nhiều việc phải giải quyết, Kiều Nguyên chỉ ăn hai miếng bánh mì để lót dạ. Cậu cảm thấy hơi đói, muốn về nhà nhanh chóng để cởi bỏ bộ quần áo nặng nề khiến cậu di chuyển vô cùng bất tiện này.
Kiều Nguyên ngồi ghế sau, cậu không thích ngồi ở ghế phụ cạnh Ninh Tu Viễn.
Cũng không biết ở vị trí đó đã bao nhiều người ngồi qua, trừ bỏ cậu trai vừa rồi, đối phương ở bên ngoài cũng có biết bao nhiêu người khác, tính sơ sơ không tám thì cũng phải chín người.
Không ngờ khi vừa ngẩng đầu lên lọt vào tầm mắt đã thấy ngay hình ảnh qua kính chiếu hậu, Ninh Tu Viễn đang dừng xe chờ đèn đỏ, không biết vì sao mắt cũng nhìn đến đây, vừa lúc gặp được ánh nhìn của Kiều Nguyên, còn không thức thời cười một cái.
Loại cảm giác này cứ như bị người khác bắt quả tang tại trận, Kiều Nguyên quay đầu đi nhìn ra ngoài cửa sổ xe, vẻ mặt lạnh lùng giống như thời tiết bên ngoài.
Ninh Tu Viễn còn mở miệng hỏi, "Sao không nhìn nữa."
"Mấy ngày nay tôi đang gắng để lấy lại vóc dáng, còn cố ý đến phòng tập gym rèn luyện cơ bắp, về nhà rồi em có nhồn nhìn thử một chút hay không ?"
"Vừa lúc mấy ngày nay Tiểu Mặc trở về nhà cũ, đứa nhỏ này không biết vì cái gì, cả ngày cứ quấn lấy em, muốn ngủ cùng em, đưa về nhà cũ có thể yên tĩnh được hai ngày...Tôi... cũng có thể...Sao? "
Ninh Tu Viễn nhiều nhất chỉ có thể bước được vào đến cửa, còn phải là lúc đang có người hầu dọn dẹp, cũng không dám nghĩ đến thứ khác, cố tình Ninh Mặc cứ thích đối nghịch với hắn.
Vì thế, Kiều Nguyên càng không muốn để ý đến hắn.
Ngã tư đường đèn xanh sáng lên, Ninh Tu Viễn ngậm miệng lại, hắn muốn chú tâm lái xe, Kiều Nguyên đang ngồi trên xe, hắn cũng không dám phân tâm.
Qua cửa sổ dưới ánh đèn mờ ảo là một bóng người, xe đã chạy vào gara, trong nhà không còn gió tuyết.
Ninh Tu Viễn vừa mới đỗ xe xong, đã nghe thấy người phía sau hỏi, "Anh đã yêu bao nhiêu lần rồi ?"
Ninh Tu Viễn "..."
*****
Chếch chưa, há há Nguyên Nguyên chỉ hỏi một câu thôi đã lạnh toát sống lưng rồi 🤡🤡 Dzừa lòng lắm ಥ‿ಥ