Edit & Beta : Đòe
Người kia dường như đang nhìn anh, Hạ Sơ Ngạn không nhúc nhích, có thể cảm giác được nhịp tim của mình đang dần dần tăng lên.
Không muốn nghĩ theo hướng đó không có nghĩa là anh ta chưa từng nghi ngờ, anh ta thường xuyên mang theo văn kiện về nhà để xử lý, có khó để tiếp cận anh ta một cách dễ dàng không? Rõ ràng, nhưng những năm gần đây ở trước mặt anh ta, Hạ Xuyên biểu hiện rất tốt, thế cho nên anh vẫn luôn coi Hạ Xuyên là một hậu bối ngoan ngoãn, biết điều, không dám đưa ra kết luận ngay.
Hạ Sơ Ngạn nín thở, nếu dựa theo thường lệ, Hạ Xuyên có lẽ sẽ nhẹ nhàng đắp chăn cho anh, để tránh lỡ làm anh ta tỉnh, hoặc có thể sẽ đánh thức anh ngay bây giờ, nói với anh ta ngủ ở phòng khách dễ bị cảm lạnh, nên về phòng nghỉ ngơi sớm.
Nhưng đối phương, mãi vẫn không có động tĩnh gì.
Hạ Sơ Ngạn không tài nào nhắm mắt ngủ một cách tự nhiên được, vốn tinh thần anh ta đã căng thẳng tới cực điểm.
Thậm chí trong lòng anh ta còn đang nghĩ ra rất nhiều cớ biện giải cho Hạ Xuyên, nhưng sau khi suy nghĩ một lúc lâu, cũng không nghĩ ra được một cái có thể thuyết phục mình.
Mỗi giây trong khoảng thời gian này đều là một sự dày vò, anh ta hoảng hốt định mở mắt ra, nhưng lại có thể cảm nhận được ngón tay của người kia khẽ chạm lên mặt mình.
Động tác vuốt ve đó có vẻ bông đùa hơn một chút, trông không giống như một hậu bối cần phải tôn trọng tiền bối mà ngược lại khiến người ta cảm thấy thật ngả ngớn.
Đầu ngón tay Hạ Xuyên hơi lạnh, ngón tay trượt xuống chiếc cằm duyên dáng, dừng lại trên đôi môi mỏng mềm mại.
Người vừa đi vào.... Thật sự là Hạ Xuyên sao?
Hạ Sơ Ngạn không chắc lắm, người duy nhất có chìa khóa trong ngôi nhà này trừ anh ra cũng chỉ có Hạ Xuyên, nếu không phải Hạ Xuyên, vậy người trước mặt này là ai ??
Hạ Sơ Ngạn có chút không dám mở mắt, đến hô hấp cũng trở nên cẩn trọng, hơi thở quanh quẩn giữa hai người.
Không biết phải qua bao lâu, đối phương mới rút tay về, nhưng trải nghiệm trân thật vừa rồi, cũng đủ làm tim anh ta đập nhanh như trống liên hồi, còn liên quan tới cảnh xuất hiện trong những giấc mơ trước đây, trước đó anh vẫn luôn do dự đưa ra kết luận, nhưng qua chuyện xảy ra vừa rồi, khiến anh ta phải đánh rùng mình một cái.
Cảnh trong mơ, đã bắt đầu có từ năm sáu năm trước, lúc ấy, khi ấy Hạ Xuyên mới học cao trung.
Hạ Sơ Ngạn không dám nghiên cứu quá sâu, thẳng đến khi xác định người đàn ông kia rời đi một lúc, anh ta mới giả bộ mơ mơ màng màng ngủ tỉnh dậy, sau đó Hạ Xuyên khoác lên cho anh ta áo khoác ngoài của hắn, ngắm nhìn khuôn mặt đẹp trai của người kia, ngồi xuống chỗ còn trống trên sô pha, tùy tiện lật xem cuốn tạp trí để trên bàn.
Thấy anh chuẩn bị đi lên lầu, Hạ Xuyên mở miệng nói, "Chú, chú định về phòng sao ?"
Toàn bộ quá trình động tác của Hạ Sơ Ngạn vẫn luôn rất nhẹ nhàng, anh không còn dám có bất kỳ hành động dư thừa nào với Hạ Xuyên nữa. Vẻ mặt người kia vẫn hiền lành trước sau như một.
Hạ Sơ Ngạn tận lực kìm nén cảm xúc đang ngầm cuộn trào trong mình, tránh rút dây động rừng.
"Ừm." Anh lên tiếng đáp.
Hạ Xuyên đặt tạp chí lên bàn, thân thể Hạ Sơ Ngạn cứng đờ, anh nghĩ rằng ngày mai Hạ Xuyên chuyển đến khu nhà ở Tây thành, cho dù công ty phá sản, căn bản vẫn có thể bảo toàn cuộc sống hiện tại của mình.
"Nghe dì Trương nói ngài đã cho toàn bộ người hầu trong nhà nghỉ việc, là vì công ty gặp phải khó khăn gì sao ?" Hạ Xuyên lo lắng dò hỏi, nhìn không ra chút giả dối nào.
"Gần đây, tôi cũng cảm thấy rằng chú bận rộn hơn trước, hiếm khi có thời gian để nghỉ ngơi vào cuối tuần. Tôi cũng đã học được một số phương diện về ngành quản lý trong trường. Chú có thể chuyển bớt phần công việc sang cho tôi, đừng ôm đồm hết một mình, ảnh hưởng lớn tới sức khỏe."
Khóe miệng Hạ Sơ Ngạn kéo ra một nụ cười, nói, "Không nghiêm trọng như bọn họ nói đâu, đợi thêm khoảng thời gian nữa là ổn rồi."
Bàn tay anh nắm chặt lan can chống đỡ bên cạnh thang, sự việc tuy chưa được xác nhận hoàn toàn nhưng phương hướng đã dần rõ ràng, Hạ Sơ Ngạn không ngốc, lại chưa có bằng chứng để đưa ra kết luận cuối cùng, anh ta cũng không thể nhận định rằng Hạ Xuyên chính là người đàn ông trong giấc mơ của mình kia.
Có lẽ chỉ là anh ta không muốn tin vào điều đó.
Anh gần như đã nhìn Hạ Xuyên lớn lên từ một cậu bé tràn đầy khát vọng trở thành một người đàn ông trưởng thành cao ráo, đẹp trai, anh tự hỏi bản thân rằng mình cũng chưa đối xử tệ bạc với đối phương, ... cớ gì mà Hạ Xuyên lại làm những điều dơ bẩn đó với anh.
Hạ Xuyên đột nhiên duỗi tay ra, rất tự nhiên mà sờ lên trán anh, Hạ Sơ Ngạn đơ người, lại nghe thấy Hạ Xuyên nói: "Chú bị bệnh sao? Sao lại ra nhiều mồ hôi như vậy."
Hóa ra trong lúc lơ đãng chiếc áo sơ mi trắng anh đang mặc có thể thấy rõ đường viền cổ áo ướt đẫm mồ hôi.
"..." Hạ Sơ Ngạn không đáp lời.
"Có muốn tới bệnh viện không?" Hạ Xuyên hỏi anh.
Hạ Sơ Ngạn thân thể vô thức lùi một bước về phía bậc thang, lòng bàn tay nắm lấy lan can dính nhớp mồ hôi.
"Có thể là bởi vì gần đây quá mệt mỏi, ngủ một giấc sáng mai tỉnh dậy sẽ tốt hơn." Hạ Sơ Ngạn nói.
Hạ Xuyên mỉm cười, lộ ra hai chiếc răng nanh không phù hợp với vẻ mặt lãnh đạm thường ngày? Hạ Sơ Ngạn ngày trước còn cảm thấy rất đáng yêu, nhưng khi giờ đây đối phương không khác gì dã thú, khiến anh không còn cảm thấy thoải mái nữa.
"Vậy chú mau đi nghỉ ngơi sớm chút." Hạ Xuyên mở miệng nói, "Tôi đi hâm nóng một ly sữa bò rồi mang lên cho chú."
Sau khi Đan Duyên qua đời, Hạ Sơ Ngạn thất tình một đoạn thời gian dài, anh biết Đan Duyên có gia đình. Nhưng chưa bao giờ dám làm càn, anh biết rõ đời này bọn họ là không thể, khi còn là sinh viên anh ta sẽ thường nghĩ đến những điều đó, nhưng sẽ không bao giờ gặp lại được người đã khai sáng tình cảm của mình.
Sau khi đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩ kê cho anh một số loại thuốc và đề nghị anh nên uống một ly sữa nóng trước khi đi ngủ, có thể giúp anh yên giấc hơn, thói quen này vẫn được duy trì cho đến nay.
Sống với anh ta lâu như vậy, Hạ Xuyên đã nhiều lần chuẩn bị ly sữa nóng mang đến phòng cho anh ta.
Hạ Sơ Ngạn muốn từ chối, nhưng anh không thể biểu hiện quá mức rõ rãnh được.
Anh quay trở lại phòng ngủ, do dự một lúc lâu mới không khóa trái cửa phòng.
Ít nhất, chỉ cần anh ta không tự xé rách lớp vỏ bọc này, Hạ Xuyên vẫn sẽ tiếp tục duy trì trạng thái hòa thuận với anh ta.
Trước đây khi ngủ anh sẽ kéo rèm cửa trong phòng ngủ lại, nhưng bây giờ anh ta lại để mở rèm ra, để ánh trăng dịu nhẹ rơi trên sàn, cứ như thế này cũng không tính là anh ta ở trong một không gian kín như bưng với Hạ Xuyên. Đã hơn 10 giờ khuya, Hạ Sơ Ngạn đáng lẽ phải nằm yên giấc trên giường từ lâu rồi.
Nhưng bây giờ anh chỉ ngồi ở trên chiếc ghế mềm trước bàn, không bận rộn với công việc như trước, đi vào phòng tắm ngâm mình trong lần nước ấm, lúc Hạ Xuyên đi vào, toàn thân anh ướt đẫm, chỉ mặc độc một chiếc áo choàng tắm mỏng manh.
Quần tây ôm chặt lấy đôi chân thon dài, trong phòng bật máy sưởi, còn chưa cởi áo khoác, dáng ngồi đoan chính, lẳng lặng chờ Hạ Xuyên, ở trong đầu sắp xếp câu từ, tốt nhất là ngày mai để đối phương dọn về khu nhà ở Tây thành... Nếu không thể, anh tình nguyện chuyển đến chỗ khác ở, cũng không muốn trở lại nơi này.
Cửa phòng bị đẩy ra trong nháy mắt, Hạ Sơ Ngạn căng thẳng cứng đờ người.
Hạ Xuyên đưa đến trước mặt anh ta một ly sữa bò nóng.
Hạ Sơ Ngạn nói, "Ngày mai cháu dọn về khu nhà phía Tây ở đi, chú cũng sẽ hộ trở chuyển nhà, cháu cũng sắp 25 tuổi rồi, nên có chút không gian riêng tư, nếu sau này có bạn gái, đưa về nhà cũng tiện, miễn cho đối phương thấy người lớn như tôi ở trong nhà thấy bối rối."
"Tôi không muốn tìm bạn gái." Hạ Xuyên nói thẳng.
Hạ Sơ Ngạn hơi cau này lại, "Thành gia lập nghiệp là con đường ai cũng phải trải qua, sau một thời gian dài, tự nhiên sẽ gặp được người con gái mình thích."
"Phải không?"
"Đương nhiên." Hạ Sơ Ngạn nói.
"Nhưng ngài đây cũng đã 34 tuổi, cũng vẫn chưa lập gia đình đâu." Hạ Xuyên nói.
"..." Hạ Sơ Ngạn nhất thời câm nín, mấy năm nay anh ta cũng nghĩ đến chuyện tìm người kết hôn, đến khi đó cũng sẽ gánh vác trọng trách của một người đàn ông đã có gia đình, thời gian trước ấy anh đã có hôn ước với tiểu thư Trương gia, cuối cùng lại bởi vì công ty xảy ra chuyện, đối phương hoãn lại chuyện kết hôn, bất quá cũng vì muốn giữ mặt mũi cho anh, cũng không khác với hủy bỏ hôn ước là bao, hiện giờ công ty thành ra như vậy, càng không có khả năng.
Qua hai giây, Hạ Sơ Ngạn mới nói,"... Đừng lấy tôi ra so sánh, cho dù cháu không muốn lập gia đình, cũng nên có một đối tượng để hẹn hò, đến khi đó lại một nhà ba người đàn ông."
Đây là lần đầu tiên Hạ Sơ Ngạn nhắc đến Đan Duyên trước mặt hắn, ngay cả khi Hạ Sơ Ngạn nhận nuôi cậu, anh cũng trực tiếp đưa cậu vào nhà họ Hạ.
Trước mặt người này, Hạ Xuyên luôn hành xử vô cùng ngoan ngoãn, ít khi tranh cãi, nói năng thận trọng không gấp gáp, chỉ cần Hạ Sơ Ngạn dặn dò, hắn sẽ nghe theo mà làm, như thể hắn thực sự coi Hạ Sơ Ngạn là một trưởng bối mà hắt rất kính trọng.
Hạ Xuyên hiếm khi thể hiện sự tức giận của mình một cách trực tiếp như vậy.
"Vì sao lại nhắc tới ông ta?" Hạ Xuyên hỏi.
"..." Hạ Sơ Ngạn sững sờ khi nghe giọng điệu chất vấn của người kia, anh chỉ thấy người thanh niên trước mặt dịu dàng cười với mình, hoặc sự quan tâm của hắn đối với anh, còn vẻ lạnh lùng và lãnh đạm như bây giờ, đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy.
Hạ Xuyên đột nhiên cười, "Tôi với ông ta, bộ dáng lớn lên có phải rất giống nhau không ?"
"Không." Hạ Sơ Ngạn yếu ớt nói, "Cậu cũng nên về phòng nghỉ ngơi sớm đi, nếu không muốn dọn ra ngoài, chú cũng không bắt ép."
Nói xong câu này, Hạ Xuyên cũng nên nói lời tạm biệt với anh ta.
Nhưng Hạ Xuyên chỉ nhìn anh, ánh mắt u tối không thấy đáy, khiến người ta không thể nhìn ra được suy nghĩ trong lòng hắn.
Hạ Sơ Ngạn lại nói, "Ngày mai tôi còn có phải đến công ty giải quyết, dừng ở đây thôi."
Dường như Hạ Xuyên không có ý định rời đi.
Hạ Sơ Ngạn cũng không biết, lời nói nào của mình đã chạm đến điểm giới hạn của người kia, anh không hề động vào ly sữa bò nóng Hạ Xuyên chuẩn bị cho mình, đứng dậy muốn chạy sang phòng khách, nhưng quần áo còn chưa mặc vào tử tế, anh ta chỉ không muốn ở cùng một chỗ với Hạ Xuyên mà thôi.
Còn chưa kịp bước tới cửa, phía sau đột nhiên truyền đến một sức lực rất lớn, đè chặt vai anh lên cánh cửa vừa dày vừa lạnh.
*****
Chúc các bạn nữ ngày 8/3 vui vẻ !!!!!