Edit & Beta : Đòe

Những chiếc lá vàng khô héo rơi trên mặt đất bị gió lạnh cuốn đi, Bạch Thành Úc mặc một chiếc áo khoác lông cừu sẫm màu, khi xuống xe, Kiều Ngạn sợ anh bị lạnh nên cẩn thận đội mũ cho anh, cả người được bọc kín mít, chỉ để lộ mỗi khuôn mặt. Trời mưa phùn, Bạch Thành Úc sợ nơi đông người, Kiều Ngạn và những người khác đưa Bạch Thành Úc đến khi ít người hơn. So với sự náo nhiệt vừa rồi, hiện tại nghĩa trang đặc biệt vắng vẻ.

Vài tên thuộc hạ đứng phía sau cầm trên tay chiếc ô to màu đen để che cho hai người, Kiều Ngạn thất thần nhìn tấm bia mộ, cũng giống như người phụ nữ hồi đó, Kiều Thành Minh đã vĩnh viễn ra đi.

Khi đó, Kiều Thành Minh luôn rất bận rộn, hiếm khi gặp nhau được vài lần trong tháng, mỗi ngày chỉ có hắn và đám người hầu ở trong nhà.

Kiều Ngạn thoạt nhìn thì có rất nhiều bạn bè, hắn thường xuyên giả trang thành một người bình thường.

Trước đây, Kiều Thành Minh đã hứa sẽ cùng hắn đến công viên giải trí, hôm ấy là sinh nhật của hắn, hắn vui vẻ chờ đợi ở nhà rất lâu, từ sáng sớm cho đến tối muộn, cũng chỉ nhận được một cuộc gọi, Kiều Thành Minh nói với hắn qua điện thoại rằng phải tăng ca ở công ty, sẽ không về nhà hôm nay.

Sau này, Kiều Ngạn cũng không còn mong đợi nhiều như vậy nữa.

Lời người khác nói hắn cũng không tin hoàn toàn, không kỳ vọng thì sẽ không có thất vọng.

Cho đến khi gặp được Bạch Thành Úc, hắn mới hiểu thế nào là được hết lòng quan tâm, dường như lồng ngực trống rỗng dần được lấp đầy, có đôi khi món quà quý giá là sự đền ơn đáp nghĩa, không phải cứ đắt đỏ xa xỉ thì người ta sẽ thích, mà có một người, sẽ luôn dành cho hắn những gì tốt nhất người ấy có, cũng sẽ không làm hắn cảm thấy thất vọng.

Rõ ràng chỉ là thuận miệng nhắc tới, đối phương cũng sẽ ghi nhớ trong đầu.

Nhưng là người không bị thay đổi quá nhiều.

Bạch Thành Úc sẽ có cuộc sống của riêng mình, anh muốn kết hôn với một người phụ nữ, đến lúc đó ... sẽ có người hoàn toàn thế chỗ hắn.

Cũng giống như mẹ hắn vậy, một người trước còn thể hiện tình yêu bao la với hắn, nhưng đến ngày hôm sau thì không thèm ngoảnh mặt lập tức bỏ đi.

Kiều Ngạn rất sợ hãi, vậy nên hắn phải trói chặt Bạch Thành Úc bên cạnh mình.

Bạch Thành Úc hai mắt mơ hồ, xấu hổ nhìn chung quanh, sau đó lại ngẩng đầu lên, nhìn những hạt mưa mỏng manh từ trên trời trút xuống, bên cạnh là một người mặc vest đen đứng che ô cho anh. Ngón tay anh dính một chút nước lạnh, đưa lên miệng nếm thử, là thứ nước vô vị, nhưng lại khiến cổ họng chua xót.

Lúc bọn họ từ nghĩa trang trở về khu biệt thự thì trời cũng đã tối, đám thuộc hạ đã đi mất, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ.

Trong không gian chật chội và ẩm ướt, làn hơi nước biến làn da trở nên ửng hồng, Kiều Nhạn ôm lấy người đang trần trụi trong vòng tay, rất dịu dàng hôn lên đôi môi nhợt nhạt của Bạch Thành Úc. Anh đã mất đi sức lực để kháng cự, mặc hắn ôm mình trong lòng tùy ý làm bậy.

Kiều Ngạn không giống như trước đây sẽ trò chuyện mấy câu với anh, cũng sẽ chuẩn bị dạo đầu thật tốt trước khi làm tình, không khiến anh cảm thấy đau đớn.

Cần cổ trắng nõn hơi ngưỡng lên, vòng eo mảnh khảnh bị người kia ôm chặt lấy, vết cắn mút phủ kín làn da giống như những cánh hoa mạn đà la khô héo, trên trán rịn ra một tầng nước mịn, không biết là hơi nước hay là mồ hôi nữa.

Trong suốt quá trình kéo dài, Bạch Thành Úc vẫn cảm thấy đau đớn không thể chịu đựng nổi.

Từ khi xuất viện, Kiều Ngạn cũng không động vào anh, hôm nay xem ra hắn sẽ bù hết phần trống trong khoảng thời gian này, Bạch Thành Úc hé môi thở dốc, một luồng hơi nóng rực, Kiều Ngạn bắt lấy cằm anh, hôn anh một cách triền miên lưu luyến không rời. Làm chuyện thân mật nhất trên đời.

Thật lâu sau, người kia kề vào bên tai cậu khàn giọng nỉ non: "Tôi chỉ có em."

Nếu cẩn thận lắng nghe, có thể nhận thấy được chút thổn thức trong câu nói.

Lễ tang Kiều Thành Minh đều do một tay Kiều Ngạn lo liệu, trước sự chứng kiến ​​của rất nhiều quan khách, Kiều Ngạn vẫn giữ một phong thái nhã nhặn, mọi thủ tục, bao gồm tro cốt của Kiều Thành Minh, đều được an táng tại nghĩa trang.

Lúc đó vẻ mặt Kiều Ngạn cũng không có bao nhiêu khỏi sở, suy cho cùng, chia ly là điều không thể tránh khỏi đối với mỗi người.

Khi biết Kiều Thành Minh mắc bệnh nan y, đã điều trị được hai năm, cho đến lúc ông đã từ bỏ việc điều trị và trở về Lâm Thành, hắn cũng không thấy quá đau buồn, lúc biết Kiều Thành Minh đã chết, hắn mới thật sự cảm thấy đối phương đã ra đi mãi mãi. Kiều Ngạn chợt nhận ra hắn không còn nhiều người thân nữa.

Mặc dù Kiều Thành Minh thường xuyên bận rộn công việc, nhưng mỗi khi đi công tác trở về, ông thường mang cho hắn một món quà nhỏ.

Bạch Thành Úc bị hắn ôm có chút khó thở, rõ ràng là đã tắm rửa sạch sẽ, nhưng khi ra khỏi phòng tắm vẫn cảm thấy cả người nhớp nháp, thân thể được nhẹ nhàng đặt xuống giường lớn mềm mại, người kia nắm lấy mắt cổ chân anh, thở dài một hơi rồi hôn lên eo Bạch Thành Úc.

Đỉnh đầu là một chiếc đèn chùm pha lê tinh xảo, ánh sáng tỏa ra không quá chói mắt, Bạch Thành Úc nhìn chằm chằm ngọn đèn lúc lâu, cho đến khi Kiều Ngạn nằm xuống, anh mới thôi không nhìn nữa.

Đến nửa đêm, điện thoại đặt trên đầu giường của Kiều Ngạn rung lên.

Lúc này, tay Kiều Ngạn đang vắt qua eo Bạch Thành Úc, có lẽ vì nghe thấy tiếng chuông điện thoại, cả người Bạch Thành Úc khẽ run lên.

Kiều Ngạn đứng dậy với lấy điện thoại, nhìn màn hình hiển thị người gọi, hắn trực tiếp tắt máy.

Hiện tại hắn không rảnh để quan tâm đến kẻ khác.

Người kia làm sao mà hiểu được suy nghĩ của hắn, sắc mặt Kiều Ngạn rất khó coi, hắn bấm nghe, không đợi đối phương mở miệng, nói thẳng,"Sau này đừng có tùy tiện gọi cho tôi, tôi sẽ bảo bộ phận nhân sự điều cậu sang làm ở bộ phận khác."

Thấy hắn nói vậy, Trương Chân có chút bối rối, hai ngày trước bọn họ còn rất vui vẻ, Kiều Ngạn cũng ăn cơm trưa cậu ta mang đến công ty, hôm nay hắn lại đối xử lạnh nhạt như vậy, cậu ta muốn nhân cơ hội trước sự ra đi của Kiều Thành Minh an ủi hắn, sau đó thuận tình hợp ý mà ở bên nhau.

Trương Chân hỏi,"Anh muốn chia tay sao ?"

“Chúng ta ở bên nhau từ bao giờ?” Giọng nói của Kiều Ngạn lạnh lùng, không một chút cảm xúc thừa.

Trương Chân nghe thấy trong điện thoại có tiếng rên rỉ khe khẽ, sắc mặt trở nên méo mó, "Rõ ràng là mấy ngày trước ... anh nói muốn tới nhà em mà, bên cạnh có người khác, hay là người nào đó dụ dỗ anh?"

"Từ đầu đến cuối cũng chỉ có mình em ấy ở bên cạnh tôi. "

Nghe Kiều Ngạn nói thế, Trương Chân cũng biết đoán được người kia là ai, lúc trước cũng vì người kia bị bệnh phải nhập viện, Kiều Ngạn ở đó chăm sóc trông nom anh mấy ngày, hiện tại Kiều Ngạn còn đưa người kia tới Lâm Thành, đối phương không trẻ cũng không hiểu chuyện giống cậu ta, dựa vào đâu mà Kiều Ngạn đặt hết tâm tư lên người anh ta !!!

Kiều Ngạn cúp điện thoại, sau đó Trương Chân gọi lại thì mới biết hắn đã tắt máy.

Vẻ mặt lạnh lùng, Kiều Ngạn tắt máy rồi ném sang một bên, không bao giờ muốn để ý đến những thứ thừa thãi kia.

Trong bóng tối lờ mờ, ánh mắt Bạch Thành Úc thỉnh thoảng liếc nhìn hắn, bộ dáng yên tĩnh, nhưng lại có vẻ khác hẳn mọi khi. Sau khi xử lý xong đám tang của Kiều Thành Minh, Kiều Ngạn lập tức trở lại thành phố L vào ngày hôm sau.

Sau mấy ngày nghỉ, việc trong công ty dồn thành một đống, Kiều Ngạn trở nên có chút bận rộn, Bạch Thành Úc ở nhà một mình, cửa và cửa sổ trong nhà đều đóng chặt, cổ chân đeo một sợi xích dài.

Tới chiều bên ngoài có tiếng gõ cửa, trong nhà không có người hầu, thỉnh thoảng Kiều Ngạn sẽ thuê người tới dọn dẹp nhà cửa, còn lại là sau khi hắn trở về.

Tiếng gõ cửa vang lên một lúc lâu, nếu là Kiều Ngạn thì đã sớm dùng chìa khóa mở cửa.

Sau khi cửa được mở ra, Trương Chân vẻ mặt tức giận chất vấn Bạch Thành Úc, anh có tư cách gì mà đòi ở bên Kiều Ngạn.

Trước khi tới Trương Chân đã nhờ người thăm dò Bạch Thành Úc, đối phương không có việc làm tử tế, hiện tại đều phải dựa vào Kiều Ngạn, cũng không biết MB đến từ đâu, vẻ ngoài cũng chả có gì đặc biệt, còn là một kẻ ngốc, thật sự rất chướng mắt.

Khi Kiều Ngạn đưa Bạch Thành Úc đến công ty, Trương Chân đã từng tiếp xúc với anh vài lần, cậu ta cảm thấy người này rất nhu nhược, có thể bắt nạt.

Trương Chân là một thực tập sinh, tuổi còn nhỏ, trong khoảng thời gian tiếp xúc với Kiều Ngạn, cậu ta thực sự có hảo cảm với hắn.

Sau cùng thì hắn là một kim chủ đẹp trai ra tay hào phóng chỗ nào cũng tốt, sao có thể để cho thằng ngu này hưởng lợi.

Bạch Thành Úc sắc mặt tái nhợt, ốm yếu, dấu vết trên cổ tối hôm qua không bị che đi, Trương Chân nổi điên, ghen tị gào hét "Mày cho rằng mày rất ghê gớm sao?! Loại người như mày trên đời này nhiều lắm, chờ cho đến ngày anh ấy chơi chán rồi, mày sẽ bị đuổi ra khỏi nhà ngay thôi, đến lúc đó mày cũng chỉ là một đôi giày rách đi chán rồi thì bị vứt bỏ."

Thần sắc Bạch Thành Úc rất lạnh nhạt, mặc kệ cậu ta nắm cổ áo mình.

"Nếu mày biết điều, thì nên nhanh cút đi ngay từ đầu, đừng tưởng rằng câu dẫn được anh ấy thì ghê gớm lắm, ha hả, nhìn mày xem sắp chết đến nơi rồi, nói vậy anh ấy cũng không thể tìm được lạc thú từ mày đâu."

"..." Bạch Thành Úc vẫn không mở miệng.

Vẻ mặt Trương Chân càng thêm vặn vẹo, "Mày kiêu ngạo cái gì??!"

Trán Bạch Thành Úc va vào góc bàn sắc nhọn, rách ra, một trận đau âm ỉ truyền tới, máu chảy ra làm tóc trên trán dính bết vào nhau.

Như bị bạn đời của tình nhân tìm tới cửa, anh trở thành kẻ thứ ba xen vào chuyện tình cảm của người khác, bị tra hỏi, bị đánh đập hành hạ, bị người đời phỉ nhổ, hóa ra bây giờ anh lại rơi vào tình cảnh khốn cùng như vậy.

Kiều Ngạn đã sớm ở lắp camera theo dõi trong nhà, hắn vội vàng từ bên ngoài chạy về, thấy Bạch Thành Úc ngã trên mặt đất, tát Trương Chân một phát đến choáng váng đầu óc.

*****

Muốn biết vì sao Úc Úc có quyền ở bên Kiều Ngạn hả ???

1.Vì người ta có em chồng chống lưng.

2.Vì Ngạn điên yêu Úc Úc từ thời đại học cơ má, má khum biết hắn phải dùng loại thủ đoạn gì để trói buộc Úc Úc lại bên mình đâu :)))

3. Úc Úc không đòi ở bên Kiều Ngạn mà Kiều Ngạn sống chết phải tròi Úc Úc bên mình nhá má !!!!!!

Chương sau má chế.ch với Ngạn điên rồi !!!
(ꐦ ´͈ ᗨ '͈ ) Dù cho má có Ét o Ét thì cũng khum ai cíu được má đâu, há há.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play