Edit & Beta : Đòe

Kiều Nguyên hoàn toàn không tin rằng một người hay làm chuyện xấu lại trở nên yếu ớt như vậy. Hơn nữa, đêm ấy khi cậu rời đi, Ninh Tu Viễn vẫn rất ổn, còn chưa tới một tuần. Lúc đó, Ninh Tu Viễn còn nói vài ba cậu với cậu, sau khi đưa cậu lên xe, ánh mắt hắn dường như không dám rời đi, cho đến khi không còn nhìn thấy ai qua gương chiếu hậu nữa mới thôi.

Kiều Nguyên lặng im lúc lâu.

Giọng điệu Ninh Kỳ có chút ý cầu xin, ông ta nói, “Cậu không cần gặp mặt nó trực tiếp, chỉ cần gửi cho nó một tin nhắn thôi, cậu nói gì nó cũng sẽ nghe theo."

"... Ngài, thân là cha anh ta, còn lý do gì mà anh ta không nghe theo sự sắp xếp của ngài, ngược lại lại nghe theo một người ngoài như tôi.” Kiều Nguyên nói rất thản nhiên, nhưng bàn tay đặt trên sô pha đang nắm chặt lại.

Ninh Kỳ cười khổ nói, “Nếu ta nói mà nó chịu nghe, thì ta cũng chẳng cần phải gọi điện thoại cho cậu làm gì."

“Thậm chí nó còn chuẩn bị hết mọi thứ cho tương lai của Tiểu Mặc, nó mua rất nhiều quần áo cho Ninh Mặc tích trữ trong nhà, cậu có biết... Sinh nhất hai tuổi của Tiểu Mặc...cũng chỉ có mình nó."

"... Đừng nói với tôi mấy chuyện này, giữa tôi và anh ta không còn dính dáng gì nữa, anh ta có ra sao, cũng là chuyện của anh ta, chẳng liên quan gì đến tôi hết."

Sầm Lễ.

“Còn lại, sau này cũng đừng làm phiền đến tôi."

Hiếm khi Ninh Kỳ lại khép mình nói với cậu như vậy, trước đây ông ta luôn làm vẻ cao cao tại thượng, dù sao ông ta cũng là người đứng đầu nhà họ Ninh, ông ta không quan tâm tới bất cứ điều gì toàn đứng trên lập trường người khác mà chỉ đạo.

Cúp máy xong, Kiều Nguyên rất bình thản ngồi xem TV trong phòng khách.

Trong đó có một talk show cậu rất thích xem, khách mời hôm nay là một minh tinh, Kiều Nguyên không biết gì nhiều về giới giải trí, nhưng nghe nói minh tinh này đã từng xuất quỹ, bạn lữ là người ngoài giới, hai người rất nhiều lần lên hot searchWeibo, phân phát cẩu lương chưa từng gián đoạn, một đám người hò hét muốn được nhìn thấy mặt chị dâu.

Xuất quỹ : come out

Khi MC chương trình nhắc đến nửa kia, Tống Kỳ ngày thường xa cách lãnh đạn trở nên có chút xấu hổ.

"Anh đã nhìn thấy bộ nhẫn cưới của tôi chưa? Ai cũng nói đẹp, chỉ có em ấy chê nó, còn hay nói tôi hoang phí... Nhưng tôi chỉ muốn cho em ấy những thứ tốt đẹp nhất, đương nhiên, của tôi cũng là của em ấy."

MC "..."

MC không ngờ rằng chỉ tùy tiện hỏi một cậu thôi mà bị hắn úp cho hẳn một đống cẩu lương, sửng sốt hai giây, mới nói tiếp, “Vậy bạn ấy hẳn sẽ rất cảm động đi."

Tống Kỳ không hề che giấu nỗi ủy khuất trong lòng, “Không, đến một câu nói thích tôi thôi mà em ấy còn không chịu nói."

“Bạn ấy không thích anh sao? Không có khả năng."

"Chắc có lẽ em ấy cảm thấy hai người đàn ông ở bên nhau là rất kỳ quái, lệch lạc với tư tưởng truyền thống, sau cùng thì em ấy là một người khá bảo hủ, nhưng đã "thích" thì sẽ không phân biệt giới tính, tựa như lần đầu tôi nhìn thấy em ấy, tôi cảm thấy hình như mình đã trúng mũi tên tình yêu của thần Cupid."

“Cho nên khi ấy anh đã hỏi xin phương thức liên lạc của người kia? Một cuộc gặp gỡ rất lãng mạn."

Tống Kỳ cẩn thận suy nghĩ, lúc ấy câu nói đầu tiên hình như là "....Cậu quả thật rất thiếu đ* ". Kiều Nguyên thấy nam minh tinh show ân ái, có chút kinh ngạc, dù sao thời đại này rất ít người có thể nói trắng ra người mình yêu là đàn ông như vậy, huống chi đối phương còn là người của công chúng."

Cậu cầm lấy điều khiển để trên bàn trà, tắt TV đi.

Kiều Nguyên đi vào phòng tắm, muốn nghỉ ngơi sớm chút, cậu dựa đầu vào thành bồn tắm, hơi nước ấm áp dính ướt lông mi câu, nói đi lại nói lại, nhưng trong đầu thỉnh thoảng lại nghĩ đến gương mặt người kia.... Là bởi vì đang mang thai sao ?"

Kiều Nguyên mệt mỏi dùng ngón tay ấn ấn giữa chân mày, tay cậu rất đẹp, hơi ửng hổng, trước kia có người khen tay cậu đẹp sinh ra là để cầm bút.

Trong đầu rối loạn.

Kiều Nguyên lại nghĩ tới Ninh Mặc, lúc mang thai cậu chẳng có bao nhiêu tình cảm với đứa nhỏ, cậu chỉ hận tại sao nó lại xuất hiện đột ngột như vậy.

Nhưng tất cả đều do Ninh Tu Viễn mà ra, Ninh Mặc chẳng có tội tình gì trong chuyện này.

Ninh Mặc đều đưa cho cậu nhưng thứ nhóc cho là tốt nhất, rõ ràng cánh tay chỉ ngắn ngủn có một đoạn, cứ như một cái bánh bao nhỏ, lại rất hay vươn tay thật cao, vì sợ cậu không lấy được, Ninh Mặc rất trắng, có đôi khi bé con hay bày vẻ nghiêm túc khiến người khác cảm thấy rất đáng yêu, thấy cậu nhìn nhóc hai lần, Ninh Mặc sẽ tiến lên hôn cậu, sau đó mặt mài rạng rỡ cười còn mang theo hương sữa.

Kiều Nguyên nhẹ nhàng nhắm mắt lại, như rơi vào trầm tư. Đúng là đúng mà sai là sai, cậu là người rất có chính kiến của mình.

Trợ lý trước của Kiều Nguyên đã xuất viện, cũng theo cậu tới Lâm Thành.

Kiều Nguyên ở trong phòng làm việc một lúc, càng ngày càng cảm thấy mệt mỏi vì mang thai, muốn ra ngoài hít thở một lát.

Đinh Hạo nghỉ việc đã một thời gian dài, thiếu chút nữa Kiều Nguyên cũng quên mất gã, nhưng tình cờ cậu lại nghe thấy trợ lý đang bàn luận với người khác.

“Trợ lý tạm thời lúc trước của Kiều tổng, nghe nói hiện tại đang ở trong tù, tôi còn luôn tự hỏi sao lâu vậy rồi cậu ta không đi làm, phúc lợi của công ty khá tốt, tiền lương đi làm mấy ngày cũng không tới nhận."

“Vào tù? Tôi vẫn luôn cảm thấy lòng ghen tị của cậu ta quá sâu."

“Không biết chuyện này có thật không, nghe nói là tội lừa đảo, bị kết án mười năm, người là chính là ông chủ của tập đoàn Tường Vân, lá gan cũng quá lớn!”

“... Tập đoàn Tường Vân không phải là công ty hợp tác với chúng ta sao ??"

Kiều Nguyên còn nhớ rõ Đinh Hạo, trước kia ở trong ký túc xá hai người không hòa hợp với nhau, lúc trước Ninh Tu Viễn phát hiện thuốc tránh thai cũng do gã mượn gió đẩy thuyền.

Sau đó, người này còn thật sự trở thành trợ lý của cậu. Kiều Nguyên cẩn thận ngẫm lại, khi ấy cậu dẫn theo Đinh Hạo đi bàn bạc hợp tác chuyện làm ăn với mấy lão tổng, cậu chỉ uống có một ly rượu.

Sau khi tỉnh lại, cậu thấy mình nằm trên giường, còn phát hiện Ninh Tu Viễn cũng ở đó.

Lúc ấy, cậu đã nhận ra có gì đó không ổn, đó là lý do... Cậu mới có thể mang thai con của Ninh Tu Viễn một lần nữa, nhưng giữa chừng xảy ra chuyện gì, cậu cũng không thể nào biết được vì đã quá muộn. Cậu vẫn luôn...cho rằng chính Ninh Tu Viễn làm ra mấy chuyện xấu đó, không chịu buông tha cậu mới dùng loại thủ đoạn hèn hạ như vậy.

Kiều Nguyên mơ hồ hiểu ra gì đó, tửu lượng cậu không phải là quá tốt, nhưng cũng không đến mức một chén rượu là gục, cũng không thể nào quên mất hoàn toàn chuyện xảy ra giữa lúc đó.

Chỉ có một khả năng, ly rượu kia đã bị người ta bỏ thuốc.

*****

Khổ quá, bao giờ mới hết ngược nhauuuuu. Cháu tôi nó khổ sở lắm rồiiiiii.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play