Edit & Beta : Đòe

Sau khi rời thành phố L, cuộc sống của Kiều Nguyên trở nên bình lặng hơn, lúc rảnh rỗi sẽ ở trong phòng làm việc đọc sách. Đứa nhỏ trong bụng lớn dần theo từng ngày, khoác thêm một chiếc áo bên ngoài phòng gió lạnh.

Thỉnh thoảng cậu vẫn liên lạc qua lại với Hàn Kham, anh hỏi cậu cuộc sống gần đây thế nào, có cần anh tới chăm sóc không, Kiều Nguyên uyển chuyển từ chối, chính mình cũng có tay có chân, không cần làm phiền đến Hàn Kham. Tâm tư của anh đối với cậu, không phải cậu giả bộ không biết, chỉ là Kiều Nguyên không muốn để Hàn Kham chậm trễ. Lâm Thành không có nhiều việc cần giải quyết cho lắn, cậu cùng Kiều Thành Minh về nhà cũ, có lẽ thời gian không còn nhiều, Kiều Thành Minh hay dong dài lẩm bẩm nói về mấy chuyện trước kia, nhưng lại không nhắc đến mẹ cậu.

Có một lần Kiều Nguyên hỏi, sắc mặt Kiều Thành Minh thoáng chốc sượng cứng lại, chỉ nói một cách chung chung, “Con...cô ấy là một người phụ nữ rất tốt."

“Ngài còn nhớ rõ bà ấy không ?” Kiều Nguyên nói.

Đã qua hơn hai mươi năm, đến một tấm ảnh cũng không có, nào còn nhớ được mặt mũi ra sao.

Ánh mắt Kiều Thành Minh đặt giữ phòng khách, nơi đó treo rất nhiều ảnh chụp gia đình trước kia, trong đó cũng không có Kiều Nguyên, càng sẽ không có mặt mẹ cậu.

Cuộc sống nghèo khổ đến nỗi không đủ tiền mua thuốc men, lúc ấy Kiều Nguyên cũng gần hoàn thành xong việc học, tình hình càng trở nên tồi tệ hơn, bị cưỡng hiếp bắt cậu trở thành công cụ tình dục , lúc ấy, nào ai biết đâu cậu là con trai của Kiều Thành Minh? Kiều Nguyên có rất nhiều điều muốn hỏi nhưng mẹ lại chỉ đáp lại duy nhất một câu trả lời. Khi còn nhỏ không hiểu biết gì, cậu cũng từng hỏi mẹ vài lần, ánh mắt bà chất chứa dịu dàng, rồi sau đó lại biến thành đau khổ, bà nói, “Anh ấy ở một nơi rất xa, có lẽ sẽ không bao giờ trở lại. Chỉ có hai người chúng ta, vẫn sẽ ổn thôi."

Đêm đó, cậu khát nước, lúc ra khỏi phòng để lấy nước, thì cậu nghe thấy tiếng khóc từ trong phòng ngủ truyền ra, sau này cậu không bao giờ hỏi mẹ về chuyện của Kiều Thành Minh nữa. Trên đời này không tồn tại sự bình đẳng tuyệt đối, ai nguyện trả giá nhiều hơn thì người đó là kẻ yếu...

Kiều Thành Minh suy nghĩ lúc lâu, nói,"Sao đột nhiên con lại hỏi chuyện này ?"

Kiều Nguyên rút từ trong ví ra một tấm ảnh chụp mẹ cậu, đưa cho Kiều Thành Minh xem, đôi môi mỏng khẽ mím lại," Ngài thử nhìn xem."

Tấm ảnh chụp từ rất lâu rồi, nó được Kiều Nguyên tìm thấy sau khi trở lại căn nhà cũ trước kia, căn phòng còn vết tích đã bị lục lị qua, tầng trên cùng của ngăn sách cậu lật vài tờ xem thử, hình như là bị dính nước, vài trang giấy nhăn nhúm lại.

Cậu cả ngày ở trong nhà một mình, quỹ đạo sống kiếp trước hiện ra trước mắt, tốt xấu đều đã trôi qua. Trông cậu bây giờ giống người hơn, với niềm vui cùng sự tức giận của quá khứ, và nỗi tuyệt vọng khi đó, tưởng rằng mình sẽ không sống được bao lâu, nhưng người sống trong căn nhà đó, lại chân chân thật thật là chính cậu.

Trong tấm ảnh màu bị dính nước là một người phụ nữ xinh đẹp, thời gian đưa người ta trở về hai mươi năm trước, người phụ nữ mặc bộ sườn xám màu xanh càng tôn lên vóc dáng thướt tha, đôi mắt hạnh cùng khuôn mặt trái xoan, trông rất dịu dàng.

Sau này Kiều Nguyên mới nhìn thấy bức ảnh này, cuộc sống của người phụ nữ đầy thăng trầm, khi còn trẻ bà vốn rất xinh đẹp, rõ ràng có thể gả vào một gia đình tốt, nhưng bà lại phải một mình nuôi con vất vả.

Kiều Thành Minh nhận lấy tấm ảnh chụp, qua vài giây mở miệng nói, “Ta vẫn rõ nhớ cô ấy...Tên rất dễ nghe, Sầm Mãn, như dòng suối nước trong."

Do điều trị trong thời gian dài, Kiều Thành Minh ngày càng gầy đi, trên cánh tay khô ráp có thể nhìn thấy rõ mạch máu xanh nhạt, ở tuổi ngũ tuần, dù có tốt thế nào đi chăng nữa, cậu cũng có thể phát hiện rõ. dấu hiệu bào mòn theo năm tháng. Đuôi mắt có vài nếp nhăn, da chảy xệ.

Tuổi ngũ tuần : từ 50 tuổi trở lên.

Lúc trước, Kiều Thành Minh đã ký giấy hoàn tất thủ tục ly hôn với vợ, nhưng ông cảm thấy, dù có muốn, cũng sẽ không thể rước một người khác về. Đây đều là chuyện của đời trước, người cũng không còn nữa, có muốn tính toán cũng chẳng còn nghĩa lý gì.

Chỉ là Kiều Nguyên vì mẹ mà vẫn thấy không cam lòng, cho nên cậu mới để Kiều Thành Minh xem tấm ảnh, muốn ông phải nhớ rõ dáng vẻ của mẹ cậu dù cho ông đang hấp hối.

Trên đường về nhà, gió đêm giữa trời thu đông phần phật thổi tới, nhiệt độ giảm xuống thấp, Kiều Nguyên đóng cửa sổ xe lại, sau đó mở máy sưởi lên.

Hai dòng nước tát thẳng vào xe cậu, khiến không khí yên tĩnh có chút ồn ã, lúc Kiều Nguyên về đến nhà thì trời đã tối, chiếc chìa khóa cầm trên tay cũng thấy lạnh buốt, Kiều Nguyên vừa định vặn chìa khóa, ngoài hành lang xuất hiện một người đàn ông cao lớn đẹp trai đang ôm một đứa nhỏ bốn năm tuổi, dạy dỗ nói: "Còn làm phiền đến ba con, cha sẽ cắt tiền mua đồ ăn vặt hai tháng này."

Đứa nhỏ tựa hồ muốn khóc nhưng lại không dám khóc, mách lẻo với thành niên gầy gò bên cạnh, “Cha ngày nào cũng bắt nạt con...hôm qua, ngày hôm qua lúc ba đang ngủ..." Thanh niên sắc mặt tái nhợt, cười với đứa nhỏ, dỗ dành nói “Được rồi mà."

Người đàn ông lập tức luống cuống, đặt đứa nhỏ xuống đất, định giải thích nói, “Tiểu Mạt, em đừng nghe nó nói hươu nói vượn, anh không bắt nạt nó, là chính nó...anh."

“Giang Sùng Châu, con chỉ mới hơn 4 tuổi. Anh không thể đối xử với con như với người lớn. Phải nhẹ nhàng hơn..."

Trên trán người đàn ông kia toát mồ hôi lạnh, miễn cưỡng cười vui nói, “Em nói thế nào, anh cũng nghe, không chấp nhặt với con, chúng ta mới đi lãnh chứng." Sắc mặt thanh niên rất nhợt nhạt, khi thấy Kiều Nguyên, mới hơi mỉm cười," Cậu cũng sống ở đây sao ?”

Kiều Nguyên cười cười, “Xe đã sửa được rồi, mọi người cũng sống ở Lâm Thành ?"

“Đúng vậy, lần trước là một người bạn tổ chức đám cưới ở thành phố L, cũng đi mấy ngày." Nói xong, đối phương ho khù khụ, người đàn ông ở đằng sau khẩn trưởng đến sắp hỏng luôn, nhanh chóng cởi áo khoác khoác lên người thanh niên kia, nói, “Đừng để bị cảm lạnh... Trận cảm trước phải mất hơn một tháng mới khỏi."

Cậu thanh niên này mắc bệnh máu trắng, vốn thể chất yếu kém, hiện tại khả năng miễn dịch cũng kém hơn người bình thường, thường xuyên bị một số bệnh vặt tra tấn.

Người đàn ông không chịu được nên nói quá nhiều, anh ta dùng hết khả năng vận dụng các mối quan hệ để tìm tủy thích hợp chạy chữa cho thanh niên kia, dù có như thế nào, anh ta vẫn sẽ tìm mọi cách để cậu ấy được sống sót, nếu không anh ta sẽ ân hận bản thân suốt đời.

Sau khi trò chuyện vài câu với người thanh niên, cảm giác cô đơn đã vơi bớt đi rất nhiều, cuối cùng, người đàn ông còn liên tục nhắc nhở người thanh niên rằng đã đến giờ uống thuốc, rồi hai người mới chào tạm biết nhau.

Ban đêm, Kiều Nguyên lướt nhìn điện thoại một lượt, trong đó phần lớn liên quan tới công việc.

Cậu sẽ không bao giờ nhận các cuộc gọi lạ, hoặc tin nhắn rác dài như văn bản. Đối phương dường như biết mình sẽ bị cậu kéo đen, vẫn kiên trì gửi tin nhắn đến.

*****

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play