Edit & Beta : Đòe
Ninh Tu Viễn còn làm bộ không nghe thấy cười cười, sau đó nói sang chuyện khác.
Kiều Nguyên không buồn không vui, chỉ đáp qua loa "Ừ".
Sống nhiều năm như vậy cũng không phải chưa từng làm chuyện xấu, trước mặt người ngoài nhìn nghiêm túc khó gần, ai tiếp xúc với hắn rồi mới biết tính hắn không tốt, nhân viên tới phòng làm việc của hắn đều là bộ dạng nơm nớp lo sợ, mồ hôi lạnh trên trán túa ra.
Giờ phút này, ở trước mặt Kiều Nguyên, thậm chí hắn phải chọn lọc lời trong đầu nhiều lần để xác định xem mình có nên nói ra hay không, vì sợ lỡ nói sai gì đó sẽ khiến Kanyuan không vui.
Để người bên kia không chú ý tới, Ninh Tu Viễn đã lái xe của gã đàn ông, hắn gọi điện kêu bọn Tiểu Trương cùng tới, còn gọi rất nhiều bảo tiêu đến để âm thầm bảo vệ cho sự an nguy của Kiều Nguyên. Hắn biết Kiều Nguyên là đàn ông, nhưng những kẻ xấu xa luôn rất liều lĩnh, hắn không thể để Kiều Nguyên phải gặp thêm bất kì nguy hiểm nào nữa.
Kiều Nguyên đã ngồi ở xe khác, Ninh Tu Viễn sẽ không để ý đến điều đó nữa, hắn quẳng gã đàn ông vào ghế sau của xe, khi thấy anh ta đang ngủ say, hắn tạt một chai nước lạnh lên mặt gã, vỗ vỗ vào mặt anh ta,"Mày còn dám ngủ ??? Để tao giúp mày tỉnh táo hơn nhé?"
"Tôi tỉnh rồi !!!!!!" Hắn nhìn lướt qua giờ trên điện thoại, cũng sắp 8 giờ tối rồi, Kiều Nguyên vẫn chưa được về nhà, thế mà tên đầu sỏ gây tội lại dám say giấc ngon lành? Theo hắn biết, sau khi Kiều Nguyên mang thai 9 giờ tối cậu sẽ đi ngủ, sáng sớm 7 giờ dậy, giữa trưa sẽ nghỉ ngơi thêm một tiếng nữa, bởi vì tên chó chết này phá hỏng giờ giấc nghỉ ngơi của cậu, Ninh Tu Viễn rất bực bội, lại đạp gã kia một phát nữa.
Mặc dù Kiều Nguyên đã từ chối hắn suốt thời gian qua, nhưng sự vô liêm sỉ mà hắn bấy lâu nay có chút an ủi hắn rằng trong tâm hắn Kiều Nguyên luôn là vợ của mình.
Tiếng sét dần dừng lại, con đường đầy nước đọng. Ánh đèn đường mờ mờ ảo ảo. Xe đã lái đến nơi được nhắc đến trong tin nhắn. Ninh Tu Viễn đưa điện thoại cho gã đàn ông, bắt gã phải gọi cho bên kia.
Thời gian trôi qua tính bằng giây.
Sau khi giải trừ hôn ước với Giang Ngôn, hắn không còn liên lạc với cậu ra nữa.
Mây đen bao phủ bầu trời, căn phòng tối om, tòa nhà này đã bị bỏ hoang từ lâu, đồ đạc bám đầy bụi.
Người đàn ông đi vào đeo khẩu trang và đội mũ lưỡi trai, bật đèn ở cửa, đi về phía bóng người đang cuộn tròn trong góc.
Những gì cậu ta nói trước đây không sai, người này là một tai họa ngầm không nên giữ lại. Cậu ta đã chết một lần rồi, tại sao lại trở về, cậu ta chỉ là một con điếm, mặc người đùa giỡn, vậy mà bây giờ lại trở thành nhị thiếu gia nhà họ Kiều.
Sầm Lễ thì tốt rồi, nhưng sau khi nhà họ Giang khuynh gia bại sản, cậu ta phải lưu lạc bên ngoài một thời gian dài, khi nghe tin thì cậu ta đang ở nước ngoài, nếu không có Sầm Lễ thì nhà họ Ninh sao có thể rút tiền vốn về được.
Tất cả đều là lỗi của Sầm Lễ !!!!!
Giang Ngôn thật sự muốn giết chết Kiều Nguyên và cậu ta muốn mọi người biết Sầm Lễ ngày xưa là loại người gì, chỉ cần Sầm Lễ bị nhiễm thuốc gây ảo giác thì sẽ không bao giờ bỏ được, cậu ta sẽ tìm vài gã lưu manh tới, tất nhiên cậu ta sẽ giữ lại cho cậu một cái mạng, cậu ta muốn người này phải sống một cuộc sống tồi tệ hơn cả những gì cậu ta phải nếm trải. Cậu ta biết Sầm Lễ đang mang thai, việc đứa trẻ có thể giữ lại hay không cũng chẳng liên quan gì đến cậu ta cả.
Dù sao, Ninh Tu Viễn từ lâu đã vạch ra ranh giới rõ ràng với cậu ta. Giang Ngôn chậm rãi ngồi xổm xuống, trên mặt mang theo vẻ tự mãn vặn vẹo, vươn tay muốn nâng mặt người kia lên, nhưng những gì cậu ta nhìn thấy lại là một khuôn mặt xa lạ. Sắc mặt cậu ta đột nhiên thay đổi, dường như nhận ra có điều gì đó không ổn, thậm chí còn đứng dậy muốn rời khỏi căn nhà hoang nhưng lại bị người ta chặn cửa trước khi ra khỏi phòng.
Giang Ngôn phản ứng nhanh, đi đến bên cửa sổ, muốn nhảy xuống, nhưng người đàn ông đang cuộn mình trong góc không biết lúc nào đã nới lỏng sợi dây, túm lấy cậu ta, vặn tay cậu ta ra sau lưng.
Giang Ngôn mặt tái mét khi nhìn thấy người đàn ông vừa đẩy cửa vào.
Ninh Tu Viễn bảo thuộc hạ đưa cái balo sau lưng Giang Ngôn cho hắn, khi mở ra, hắn có thể nhìn thấy kim tiêm và một số loại thuốc bên trong.
Ninh Tu Viễn không ngờ rằng Giang Ngôn có thể thực sự làm đến mức này, lại nghĩ tới mấy lời nói xấu về Sầm Lễ trước kia cậu ta nói với hắn, hắn còn tin sái cổ, mày càng nhíu chặt mày hơn.
Mà tin vào lời Giang Ngôn nói, hắn đã làm những gì với Sầm Lễ ??
Hắn bóp cổ cậu, túm cổ áo đè người cậu lên giường, chèn ép cậu không thể cử động được, thậm chí còn dùng một vài thủ đoạn xấu để chà đạp nhân phẩm của đối phương. Mỗi khi Giang Ngôn ra vẻ muốn làm thân với Sầm Lễ, đẩy bắt canh nhân sâm cậu ta nấu đến trước mặt Sầm Lễ hắn bắt cậu phải uống, nếu Sầm Lễ từ chối sẽ dùng nhiều biện pháp bạo lực hơn.
“A…" Giọng nói của Giang Ngôn có chút nịnh nọt, không còn vẻ tàn ác vừa nãy nữa,"Đã lâu rồi anh không gọi cho em."
Ninh Tu Viễn hai mắt gằn đầy tơ máu, nhìn ba lô của Giang Ngôn, vẻ mặt không còn chút dịu dàng nào, bàn tay khẽ nắm chặt, cực kỳ tức giận nói," Giang Ngôn, tôi cũng không muốn đuổi tận giết tuyệt cậu, nhưng cậu thì hay rồi, cậu muốn dùng đống đồ này để hãm hại Sầm Lễ sao ?"
Nhắc tới tên Sầm Lễ, sắc mặt Giang Ngôn liền thay đổi.
Đám thuộc hạ của Ninh Tu Viễn ghìm chặt cậu ta lại, từ ngoài cửa có một người đi vào, Giang Ngôn nhìn thấy cậu, trong mắt tràn đầy hận ý không kìm chế được, như hận không thể ngay lập tức bằm thây vạn đoạn người kia.
Nhìn thấy Kiều Nguyên đi vào, Ninh Tu Viễn có chút luống cuống, "Em đi ra ngoài trước, tôi sẽ lo liệu ở đây."
Điều hắn lo lắng chủ yếu không phải là Giang Ngôn sẽ hãm hại Kiều Nguyên một lần nữa, mà là hắn sợ Giang Ngôn sẽ nói ra điều không nên nói. Hai người trước mặt lộ ra vẻ âu yếm, ánh mắt Giang Ngôn càng thêm quỷ dị, cậu ta cười nói với Kiều Nguyên, "Mày đã quên mất việc anh ta từng che giấu tin tức mẹ mày sắp chết ngăn không cho mày tới bệnh viện rồi sao? Sầm Lễ, sau cùng thì mày cũng chỉ là một kẻ đáng thương, dù có là con trai của Kiều gia thì mày cũng đã sinh con cho anh ta, anh ta chưa bao giờ coi mày là đàn ông mà chỉ coi mày như một cái máy đẻ sinh con cho anh ta mà thôi."
Nghe vậy, Ninh Tu Viễn tối sầm mặt lại, "Mày bớt nói hươu nói vượn đi."
Ninh Tu Viễn tìm được một mảnh vải, muốn bịt miệng Giang Ngôn lại, nhưng Kiều Nguyên lại nói: “Để cậu ta nói."
"..." Ninh Tu Viễn rơi vào tình thế khó xử, hắn thật sự không muốn nghe mấy lời vô nghĩa của Giang Ngôn.
Giang Ngôn lại nói," A Viễn, anh đã quên trước kia anh từng nói những gì rồi sao? Anh đã nói sẽ đối xử với em thật tốt, rõ ràng chuyện gì chúng ta cũng sẽ cùng nhau làm, cha mẹ cũng rất... Đến cả hôn ước cũng đã định rồi."
"Đừng nói nhảm nữa!" Ninh Tu Viễn tức điên.
Một nụ cười nhẹ hiện lên trên khuôn mặt lãnh đạm của Nguyên, "Cậu ta có nói nhảm hay không, không phải chính anh là người hiểu rõ nhất sao?"
"Tôi thực sự chỉ thích em, từ khi em đi, đêm nào tôi cũng mơ thấy em, cả ngày không ăn không uống, người mệt lả." Ninh Tu Viễn như một người chồng bị vợ bắt quả tang ngoại tình, thậm chí còn thể hiện lòng chung thủy của mình.
Trong phòng còn có một số thuộc hạ của Ninh Tu Viễn, thỉnh thoảng nhìn họ với ánh mắt dò hỏi. Kiều Nguyên hơi nhướng mày, vẻ mặt lạnh lùng, “Anh im đi."
*****
Đọc đi đọc lại vẫn không thể tha thứ được cho hành vi trong quá khứ của Viễn cẩu. Còn condi Giang Ngôn thì có chế.ch nghìn lần cũng không hết tội :))) Sao có thể lòng dạ độc ác đến vậy cơ chứ 凸(`0´)凸