Edit & Beta : Đòe
Bạch Thành Úc ngoan ngoãn cuộn người rúc vào trong ngực hắn, nếu như muốn tiếp xúc với người khác thì trước tiên phải nhận được sự đồng ý của hắn, nếu anh bỏ đi, cậu sẽ chẳng khác gì một kẻ ngốc, thậm chí còn không đủ năng lực để tự nuôi sống bản thân.
Kiều Ngạn rất khó chịu, nhưng hắn lại không biết hắn khó chịu là do Kiều Nguyên đã nhắc tới chuyện này, hay vì Bạch Thành Úc đã trở thành dáng vẻ hắn muốn, hay là do chính bản thân hắn hắn.
Khi Kiều Nguyên đi ra khỏi bệnh viện, bên ngoài trời nổi giông bão, mây đen lấp kín vùng trời, một lúc sau, mưa ào ạt đổ xuống, trong sảnh bệnh viện cũng có rất nhiều người.
Kiều Nguyên hơi lạnh sống lưng, kéo áo khoác che kín người.
Người trong đại sảnh đều mặc áo len hoặc áo khoác dày, vào đầu mùa thu mấy năm trước, cậu cũng thường đến bệnh viện, có khi là thăm mẹ, có khi là vì Ninh Tu Viễn.
Quanh đi quẩn lại, thời gian đã trôi qua.
Gió thu bên ngoài xào xạc lá cây rơi đầy trên mặt đất, lá vàng héo úa trải đầy đường, Kiều Nguyên ngẩng đầu liếc mắt nhìn, một lúc sau vẫn không có dấu hiệu ngừng mưa. Cậu định gọi tài xế, nhờ người mang ô tới.
Nhưng có một người đàn ông đi ngang qua và nói với cậu, "Cậu muốn đi ra ngoài sao? Thật là tình cờ nên hôm nay tôi mang thêm một chiếc ô, cậu có thể dùng nó."
Người đàn ông trông rất bình thường, và không có điểm khác biệt nào khi lẫn trong đám đông. Có rất nhiều người đứng trong đại sảnh, nhưng người đàn ông này lại đưa ô cho cậu.
Kiều Nguyên ngạc nhiên, "Cảm ơn, anh có thể đưa ô cho những người thật sự cần thiết, tôi đã nhờ tài xế đem ô tới rồi."
Cậu gọi điện thoại cho tài xế.
Người đàn ông không nói thêm được gì nên chỉ có thể cầm ô về.
Chuyện như thế này đã xảy ra rất nhiều lần.
Vào ngày Tết Trung thu, cậu từ khách sạn bước ra, gặp một cô bé bán hoa đứng trước cửa, cô bé đưa cho cậu cả một giỏ hồng trên tay, khi cậu định trả tiền thì cô bé đã chạy đi rất xa.
Kiều Nguyên thực sự không phải là người hay nghi ngờ, chỉ là có rất nhiều sự trùng hợp xảy đến.
Bão hướng Tây chưa bao giờ ngừng, Kiều Nguyên đã ra ngoài vào buổi sáng và đọc được dự báo thời tiết. Nghe nói hôm nay trời nhiều mây, nhiệt độ khoảng 23 độ, cậu cũng không mặc thêm áo khoác, trong văn phòng có máy sưởi nên không cảm thấy lạnh, khi ra khỏi công ty rồi thì gió lạnh lập tức xối vào người.
Có người thấy cậu lạnh, chạy tới tìm lý do đưa cho cậu một cái áo khoác mác nhãn hàng nổi tiếng, Kiều Nguyên không nhận, nhưng vẻ mặt thì rất âm trầm.
"Là Ninh Tu Viễn bảo anh đưa nó cho tôi sao." Kiều Nguyên hỏi người kia.
Người đó ngập ngừng nói: "Tôi không biết cậu đang nói gì... Vì cậu không muốn nên hãy quên nó đi."
Nếu không phải Ninh Tu Viễn, thì làm gì còn ai có thể dành cả ngày như không có việc gì làm đặt hết tâm tư lên người cậu chứ, cậu hiểu rất rõ.
"Cho tôi số điện thoại của hắn." Kiều Nguyên nói.
"..." Người đàn ông rất do dự, sau cùng, Ninh tổng đã căn dặn rằng ngoài việc bảo vệ sự an toàn của Kiều Nguyên, anh ta còn phải bí mật chăm sóc cho cậu nữa.
"Nếu anh không muốn đưa nó cho tôi, thì hãy nói với hắn rằng tôi sẽ đợi hắn ở Chajing."
Có lẽ lần trước cậu từ chối hắn chưa đủ rõ ràng.
Tuy nhiên, khi Ninh Tu Viễn nhận được tin đó, hắn lại kích động ôm Ninh Mặc vào lòng rồi hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cục cưng bốn năm lần.
Biểu cảm bị hôn của Ninh Mặc còn khó coi hơn cả khóc.
"... Daddy ..." Ninh Mặc nhặt con rô bốt mà nhóc đã tháo rời ra, nhờ Ninh Tu Viễn giúp nhóc lắp nó lại. Ninh Tu Viễn cầm lấy người máy trong tay, nghiêm túc ghép nó lại với nhau, ân cần nói: "Daddy lắp cho con rồi...Con hôn daddy một cái được không nào ?"
Ninh Tu Viễn tâm trạng tốt sẽ đáp ứng yêu cầu của nhóc, một khi Ninh Tu Viễn quay lại với khuôn mặt lạnh lùng, chiếc xe điều khiển từ xa nhóc đang chơi hết pin nên đã gọi điện cho daddy mấy lần, cuối cùng Ninh Tu Viễn nhướng mày nói với nhóc rằng nhóc lớn rồi, không thể cứ tìm daddy mãi chỉ vì mấy chuyện nhỏ nhặt này.
Ninh Mặc "hừ hừ" hai tiếng, sau khi Ninh Tu Viễn giúp nhóc lắp ráp xong người máy, bảo bảo liền cầm nó đi sang bên cạnh chơi.
Ngược lại, Ninh Tu Viễn ngồi xổm xuống, đưa mặt tới gần Ninh Mặc," Hôn daddy cái nào. "
"... Ninh Mặc rốt cuộc không còn cách nào khác, đành phải nghiêng mặt nhỏ nhắn của mình về phía trước, vẻ mặt phức tạp, sau khi hôn daddy xong, nhóc cảm thấy mình mình không còn trong sạch nữa."
"Vui quá đi mất." Ninh Tu Viễn vui vẻ cười nói.
Ngay cả với thời tiết ảm đạm bên ngoài, hắn cũng cảm thấy u ám.
Từ sau khi rời đi lần trước tâm trạng Kiều Nguyên rất kém, khi biết Kiều Nguyên vứt đi chiếc bánh trung thu mà mình tặng, hắn không ăn gì những một ngày trời.
Sau đó Ninh Tu Viễn mới biết rằng tình cảm ban đầu Sầm Lễ dành cho mình ra sao, cái gọi là tình yêu chia lìa chẳng qua chỉ là bong bóng hư ảo mà thôi.
Bảo mẫu ở nhà chăm sóc cho Ninh Mặc, Ninh Tu Viễn một mình đến chỗ hẹn.
Trước khi đi, Ninh Tu Viễn đã soi gương không dưới mười lần, cho đến khi chắc chắn rằng người đàn ông trong gương đẹp trai vô song, mới tự tin bước ra ngoài.
Hắn vẫn rất tự tin vào ngoại hình của mình, ít nhất thời còn ở trong trường, hắn không nổi tiếng vì gia cảnh xuất sắc, trên diễn đàn cũng có người viết bài về hắn, đăng ảnh đời thường của hắn lên.
Khi Ninh Tu Viễn đến Kiều Nguyên đã ngồi đợi hắn.
Kiều Nguyên rũ mi rồi ngẩng đầu nhìn hắn đi tới.
Ninh Tu Viễn mỉm cười lấy lòng,"... Hôm nay thời tiết không tệ."
Kiều Nguyên không trả lời.
Sau khi Ninh Tu Viễn ngồi vào chỗ, người phục vụ bắt đầu dọn món ăn, trong khoảng thời gian này, Ninh Tu Viễn có một ảo tưởng tuyệt vời, ví dụ như đang hẹn hò với Kiều Nguyên, đây cũng là lần đầu tiên Kiều Nguyên chủ động hẹn hắn.
Chỉ là ánh mắt quá mức lãnh đạm của Kiều Nguyên, khiến hắn đột ngột buông xuống sự mong đợi trên mặt, sau đó giả vờ bình tĩnh mà gằn giọng hai lần.
"Kiều Nguyên, em gọi tôi tới đây có chuyện gì sao?" Ví dụ như em nhớ tôi và muốn gặp tôi.
Ngón tay mảnh khảnh của Kiều Nguyên đẩy thẻ ngân hàng đến trước mặt hắn, "Đây là tiền đống đồ lần trước anh mua mang tới nhà tôi, cứ tính như phí phục vụ đi."
"..? " Nụ cười trên mặt Ninh Tu Viễn dần tắt, .... không cần trả tôi."
"Tôi không muốn nợ anh bất cứ thứ gì."
"Nếu anh nghĩ không đáng giá để cứu tôi, thì những khoản chi phí nằm viện và thuốc men tôi sẽ đền bù đủ cho anh."
"Tôi đã nói rất rõ ràng, tôi không muốn có bất kỳ dính líu nào với anh, và tôi hy vọng anh có thể hiểu được lời tôi nói."
"Về phần anh phái người theo dõi tôi, lần sau tốt nhất đừng để tôi phát hiện ra."
"... Tôi không phải theo dõi em."
Hắn chỉ có thể ... có thể đảm bảo an toàn cho Kiều Nguyên mọi lúc mọi nơi.
Kiều Nguyên cười lạnh, "Ninh Tu Viễn, anh muốn gì ở tôi?"
...Muốn gì sao ???
Hắn chỉ muốn được ôm người này, cùng người mình yêu tạo ra tổ ấm chỉ riêng hai người.
kia hắn rất khinh thường, nhưng hiện tại lại trở thành một hy vọng xa vời.
"... Anh rất thích em, thời điểm vừa mới gặp mặt, em đã có hôn ước, lúc đó anh không muốn làm phiền em nhiều, chỉ muốn chăm sóc cho em ... Sau đó hai người lại chia tay, cho dù lúc đó chúng ta không quen biết nhau, cũng sẽ có quyền được làm bạn."
Kiều Nguyên cau mày, giọng nói cho chút hỗn loạn,"Anh nghĩ anh có cái quyền này sao ?"
"Anh dựa vào đâu mà nói thích tôi? Chỉ vì anh nấu cơm cho tôi mấy lần, hay là vì anh đối xử với tôi thật giả lẫn lộn?" Cả người Kiều Nguyên khẽ run lên, "Anh gọi tôi đến hộp đêm, anh quên mất mình đã làm gì rồi sao? Loại người như anh nên cút xuống địa ngục đi !!!"
Cảm xúc của Kiều Nguyên dao động quá lớn, sắc mặt đột nhiên tái nhợt, Ninh Tu Viễn không dám giãy dụa, rót một cốc nước nóng cho Kiều Nguyên, "Tôi đã biết, em đừng tức..."
"Tôi không tức giận."
Suy nghĩ của Kiều Nguyên như đánh vào bông, nhìn Ninh Tu Viễn, ánh mắt càng ngày càng khó chịu.
Nhưng mà Ninh Tu Viễn chỉ im lặng nghe cậu nói, không phản bác lại, hắn chấp nhận tất cả, Kiều Nguyên nắm chặt tay lại, Ninh Tu Viễn vẫn đang gắp rau cho cậu, Kiều Nguyên hắt hết nước lên mặt hắn.
Ninh Tu Viễn căng thẳng hỏi cậu," Em bị sốt sao ?"
Ninh Tu Viễn đã thành công chứng minh được cái gì gọi là người không biết xấu hổ, thiên hạ vô địch.
Kiều Nguyên tức giận đến mức không muốn nói chuyện với hắn.
*****