Edit & Beta : Đòe
Bạch Thành Úc vẫn duy trì tư thế gập cong người, làn da kém sắc bệnh tật, Kiều Nguyên vươn tay, giống như bị thiêu đốt gây đau đớn, hai bên xương bướm trên lưng hơi gồ lên, một vẻ đẹp bệnh hoạn sắp tàn lụi.
Sáng nay Kiều Nguyên đến công ty, cậu nhìn thấy tên thực tập sinh mới kia đang ở trong văn phòng của Kiều Ngạn, sau đó cậu mới biết rằng đã đưa tên kia lên làm trợ lý của hắn.
Dù có những điểm giống nhau về đường nét khuôn mặt nhưng khi tiếp xúc rồi mới biết hai người họ hoàn toàn khác nhau.
Sắc mặt của Kiều Ngạn hôm nay không được tốt lắm, chính xác mà nói, Kiều Ngạn hiếm khi bộc lộ rõ vẻ khônh hài lòng một cách thẳng thắn như vậy.
Kiều Nguyên nghĩ đến Bạch Thành Úc nên đã đến khu biệt thự của Kiều Ngạn, ngày hôm qua lúc gặp nhau ở nhà hàng, từ lời nói cho đến cử chỉ hành động của Bạch Thành Úc, quả nhiên anh ấy khác hẳn người bình thường.
Phản ứng của Bạch Thành Úc trở nên vô cùng chậm chạp, cho dù cậu có ngồi lại nói chuyện với anh, cũng phải mất một lúc lâu, đối phương mới hơi quay đầu lại ngơ ngác nhìn cậu.
Từ trong mắt, đã nhìn không dương quang sáng rọi như trước kia nữa.
Khi cậu nằm viện, Bạch Thành Úc đã giúp đỡ cậu rất nhiều, trước đây cậu còn nghĩ rằng một người đàn ông xuất sắc như vậy sẽ có một gia đình khá hạnh phúc, nhưng sau này cậu mới biết Bạch Thành Úc vẫn luôn độc thân.
Khi họ gặp lại nhau, Bạch Thành Úc và Kiều Ngạn đã xác nhận quan hệ.
Hai người đã sống cùng nhau, trước đây Kiều Ngạn từng nói với cậu rằng Bạch Thành Úc sẽ là chị dâu của cậu, và họ sẽ sớm tổ chức lễ thành hôn.
Kiều Nguyên nhỏ giọng gọi một tiếng, "Bác sĩ Bạch."
Người trước mặt không đáp lại, trên da trần cũng có thể nhìn thấy những vết bầm tím lớn, nhưng khi Kiều Nguyên cởi áo ra nhìn thử, cậu không ngừng hít khí lạnh.
Trong ấn tượng của cậu, Bạch Thành Úc là một người rất tử tế, ít khi nào thấy anh phải chật vật, anh luôn mặc một chiếc áo blouse trắng rất gọn gàng, giọng điệu rất nhẹ nhàng.
Kiều Nguyên đi tới tủ tìm một bộ quần áo vừa vặn cho Bạch Thành Úc mặc vào, khi ngón tay lỡ chạm phải vết bầm tím trên người anh, thân thể Bạch Thành Úc khẽ run lên.
Hiện giờ tiết trời đã lập thu, nhiệt độ không thể coi là ấm áp, Kiều Ngạn thực sự bỏ rơi Bạch Thành Úc, trực tiếp đến công ty, cả người anh nóng đến như vậy rồi, e rằng tối hôm qua Kiều Ngạn không ở nhà.
Cứ như vậy, mà vẫn còn muốn kết hôn với Bạch Thành Úc.
Trước đây, cậu còn cho rằng Kiều Ngạn ít nhất cũng biết quan tâm đến Bạch Thành Úc, nhưng bây giờ có vẻ như Kiều Ngạn chỉ ích kỷ muốn trói Bạch Thành Úc ở bên mình.
Bạch Thành Úc đau đớn vì lỡ chạm phải vết thương mà anh bị ngã đêm qua, anh cố gắng mở mắt ra, môi khô khốc không phát ra được âm thanh nào.
Kiều Nguyên rót cho anh một cốc nước rồi kề nó bên môi anh, sau khi Bạch Thành Úc uống hết nước, cổ họng anh cảm thấy tốt hơn một chút.
Chỉ là tất cả mọi người ngoại trừ Kiều Ngạn ra anh đều cảm thấy xa lạ, nhìn thấy người lạ vào nhà, Bạch Thành Úc sợ hãi co rúm người lại.
"Bác sĩ Bạch, tôi sẽ đưa anh đến bệnh viện ngay." Kiều Nguyên khẽ an ủi anh.
Bạch Thành Úc nghe không hiểu người kia đang nói gì.
Nhìn thấy phản ứng Bạch Thành Úc, Kiều Nguyên cau mày.
Không bao lâu sau, Bạch Thành Úc lại chìm vào giấc ngủ, so với người trong trí nhớ của mình, nếu Kiều Nguyên không phải đã sớm quen biết anh, e rằng lúc này cậu sẽ không nhận ra nổi đây là Bạch Thành Úc.
Bạch Thành Uac gầy đến mức không thể mặc vừa quần áo, trên người hầu như không có bao nhiêu da thịt, không còn phong độ như trước nữa, khi gặp người khác cũng không biết phải đáp lại thế nào, thậm chí anh còn không thể nói trôi chảy được một câu.
Kiều Nguyên đưa Bạch Thành Úc đến bệnh viện, suy xét đến thể diện của Bạch Thành Úc, cậu không đưa anh đến bệnh viện trước đây anh công tác, nhưng Bạch Thành Úc đã làm việc ở một trong những bệnh viện hàng đầu ở thành phố L vào bảy năm trước, rất dễ dàng gặp phải những người quen.
Đó là một y tá khá trẻ đang truyền dịch cho Bạch Thành Úc, nhìn thấy anh đã trở nên như vậy, nhìn Kiều Nguyên hỏi: "Vì sao bác sĩ Bạch lại ra nông nỗi này?"
Mặc dù đã mặc áo len cao cổ nhưng vẫn có thể nhìn thấy dấu hôn trên đó, từng là một người nổi tiếng trong các bệnh viện lớn, nhưng bây giờ như phải chịu cực hình tra tấn, toàn thân không còn chỗ nào nguyên vẹn.
Kiều Nguyên trầm mặc hai giây, nói, "Trước đây anh ấy bị bệnh, chuyện này mong cô không truyền ra bên ngoài."
Y tá vẫn có đạo đức nghề nghiệp cơ bản, đáp: "Đừng lo lắng, chuyện này tôi sẽ không truyền ra ngoài, nhưng bệnh quá nghiêm trọng. Anh ấy nghỉ việc vì căn bệnh này, đúng không?"
"Ừ."
Kiều Nguyên cũng không muốn nói cho người khác biết là ai đã gây ra chuyện này.
Điện thoại trong túi đột nhiên vang lên, Kiều Nguyên lấy điện thoại ra, nhìn thấy tên hiển thị người gọi là Kiều Ngạn.
*****
Ỉu xìu luôn á mọi ngườiiii :(((( Đi học suốt, xong tối về lại gặp phải mấy chương ngược độc giả này khiến tôi ckầm kẻm :)))))
Trời, tôi kể mọi người nghe vì cũng lâu rồi edit chương mà khum có lời nói cuối của editor như đợt trước. Chuyện là mấy ngày sau nghỉ Tết phải đi học lại, tôi mệt như chó dính bả nên thường hay ngủ quên mất, bữa chiều qua tôi lỡ ngủ quá giờ không dậy đi học, kết quả bạn tôi nó phải gọi giục tôi dậy :))) vì cũng quá giờ vào lớp, bảo vệ khóa cổng rồi có muốn vào cũng phải đứng trực cổng 15' thế là tôi cứ thong dong đi đón bạn vừa đi vừa bắt bướm hái hoa :))) cứ ngỡ chơi lâu rồi đến mở cổng là vừa thế mà vẫn phải đợi 5' nữa ngoài cổng, 5' mà nó lâu như cả đời vậy á trời má. Đến khi lên lớp lại đúng tiết chủ nhiệm, tôi phải khai gian là "xe em chết máy giữa đường nên em phải dong bộ một đoạn" :))) trời !!! Cứ tưởng thế là xong, cô tôi nở một nụ cười hiền bảo "chẳng có bạn nào đi học muộn mà chịu nhận mình ngủ quên cả" :))) RÉNNNNNN