Edit & Beta : Đòe

Mãi một lúc lâu mà vẫn không có được câu trả lời, Kiều Ngạn đã mất đi sự kiên nhẫn ban đầu vốn có, Bạch Thành Úc bị ăn đau, anh còn biết vươn tay đẩy Kiều Ngạn ra chút, nước trong bồn tắm sóng sánh, Bạch Thành Úc muốn đứng lên.

Mấy ngày nay, cậu thực tập sinh trong công ty kia như có như không mà thể hiện tình cảm của cậu ta với Kiều Ngạn, Kiều Ngạn do dự một chút, cũng bởi vì người đó có nét giống Bạch Thành Úc thời đại học, đặc biệt là lúc cười rộ lên.

Nhưng tại sao hắn lại cảm thấy ... giống Bạch Thành Úc?

Ngón tay Kiều Ngạn xoa nhẹ hai má Bạch Thành Úc, vì gầy quá nên cằm anh nhọn lại, trên người không có nhiều da thịt, sờ vào còn có chút tê dại, hai hõm xương quai xanh càng trũng sâu, hơi nước ẩm ướt, làn da nhợt nhạt có sắc hồng hơn chút.

Đã rất nhiều ngày rồi Bạch Thành Úc không nói chuyện.

Khi Kiều Nguyên nằm viện, mọi việc trong công ty đều dồn hết cho Kiều Ngạn, thỉnh thoảng hắn lại đưa Bạch Thành Úc đến công ty, những nhân viên đó biết rằng Bạch Thành Úc là nam sủng của hắn, sẽ cố gắng tìm mọi cách để tiếp cận Kiều Ngạn.

Cho dù có người tiếp cận hắn, Bạch Thành Úc cũng chỉ trầm lặng, trên mặt cũng không có biểu tình gì khác.

Nhưng lúc Kiều Ngạn ở cùng với đám bạn của hắn, hắn thậm chí còn phớt lờ Bạch Thành Úc, khi ấy Bạch Thành Úc trông có vẻ rất cô đơn cứ nhìn hắn mãi.

Cậu thực tập sinh kia cũng không sợ Bạch ​​Thành Úc, khi cậu ta đi vào văn phòng đưa tài liệu cho hắn, cậu ta sẽ lấy lòng hỏi Kiều Ngạn hôm nay sau khi tan làm có rảnh không, thấy Kiều Ngạn không từ chối quá rõ ràng, thậm chí cậu ta còn có mấy hành động mập mờ ám muội với hắn.

Hôm đó, nhân viên thực tập ngồi trên đùi Kiều Ngạn hỏi: " Kiều tổng, anh ấy là ai? Tại sao ngày nào anh ấy cũng đến công ty với anh?"

Kiều Ngạn liếc nhìn Bạch Thành Úc, không nói gì.

Tên thực tập sinh càng ngày càng kiêu ngạo, vươn tay vòng qua cổ Kiều Ngạn, "Anh ấy hình như có bệnh, Kiều tổng không thấy loại người này rất nhàm chán sao?"

Nghe thấy hai chữ "có bệnh", Bạch Thành Úc cuộn mình lại trên chiếc ghế êm ái bên cạnh bàn làm việc.

Trước đây, có người đã chặn anh trong hẻm, đấm đá và xúc phạm anh.

Mặc dù đầu óc mơ hồ, nhưng từ vẻ chế giễu và khinh thường trên khuôn mặt của người thanh niên kia, anh biết rằng cậu ta đang có ý gì.

Nhìn thấy dáng vẻ rụt rè của anh, thực tập sinh kia càng cảm thấy khinh bỉ trong lòng, không biết tại sao Kiều tổng lại thích loại người như vậy, trên mặt lộ ra vẻ đắc ý của người chiến thắng, nếu có thể leo lên người Kiều Ngạn thì cậu ta sẽ không bị người khác sai sử cả ngày, hơn nữa Kiều Ngạn đẹp trai như vậy dù có được bao nuôi cùng không cảm thấy thua thiệt.

Thấy động tác của tên kia càng ngày càng lớn mật, Bạch Thành Úc ngơ ngác đứng dậy khỏi ghế sô pha, anh biết dù có che giấu như thế nào thì anh vẫn sẽ gây cản trở cho người khác.

Anh và Kiều Ngạn đã đến công ty vài lần, và anh biết cửa ở đâu.

Kiều Ngạn lúc đầu chỉ giả vờ, muốn biết Bạch Thành Úc quan tâm mình đến mức nào, nhưng ngược lại cũng rất đáng khen, Bạch Thành Úc trực tiếp bước tới cửa, chuẩn bị rời khỏi phòng làm việc.

Kiều Ngạn đẩy người tên kia ra, nắm lấy bàn tay đang định vặn nắm cửa của Bạch Thành Uec với vẻ mặt thâm trầm.

Không hề chuẩn bị trước, Bạch Thành Úc đã bị Kiều Ngạn xô ngã xuống đất, tên kia nhìn thấy cảnh này cho rằng Kiều Ngạn đã chán nói chuyện với Bạch Thành Úc, muốn dạy cho Bạch Thành Úc một bài học.

Nhưng giây tiếp theo, Kiều Ngạn lạnh lùng nhìn cậu ta, '' Cút đi."

Thực tập sinh kia không hiểu tính tình của Kiều Ngạn, thường thì Kiều Ngạn ở công ty khá dễ tính, mấy ngày nay Kiều Ngạn cũng không từ chối ý lấy lòng của cậu ta, thực tập sinh cười nói: "... Kiều tổng đang nói với anh ta sao ?"

Bạch Thành Úc chậm rãi chống hai tay, cố gắng từ trên mặt đất đứng dậy, nhưng lòng bàn tay bị sàn nhà cọ đến đỏ bừng.

Anh nghĩ rằng Kiều Ngạn sẽ là sự cứu rỗi của mình, nhưng sau đó anh phát hiện ra Kiều Ngạn cũng chẳng khác đám người từng bắt nạt anh là bao.

Kiều Ngạn sẽ không còn đối xử nhẹ nhàng với anh nữa, đôi khi còn lộ ra vẻ nóng nảy.

Suy nghĩ của Bạch Thanh Úc trở nên hạn hẹp, nhưng anh vẫn có thể nhận ra một số điểm khác biệt rõ ràng.

Kiều Ngạn muốn anh cười, anh sẽ cười. Nhưng cho dù anh có làm gì đi nữa, Kiều Ngạn cũng sẽ không hài lòng.

Tên thực tập sinh kia tay vẫn bám vào người Kiều Ngạn, vẻ mặt Kiều Ngạn dần trở nên vặn vẹo khó chịu.

"Tôi bảo cậu cút ra ngoài." Kiều Ngạn lạnh lùng nói.

Nụ cười trên khuôn mặt của nhân viên thực tập sinh đông cứng lại, "...Chúng ta không...Dường như đang có sự hiểu lầm gì đó phải không?"

Sự lạnh lùng trong mắt Kiều Ngạn khiến cậu ớn lạnh sống lưng, cho dù cậu ta có ngu dốt đến đâu, cũng có thể thấy rằng đây không phải chuyện tầm thường..

Thực tập sinh kia vội vàng rời khỏi văn phòng, trừng mắt nhìn Bạch Thành Úc một cái trước khi rời đi.

Bạch Thành Úc vừa đứng dậy khỏi mặt đất, lập tức bị Kiều Ngạn ôm chặt lấy eo từ phía sau.

Từ cửa chớp của văn phòng, có thể nhìn thấy rõ người qua lại bên ngoài, Kiều Ngạn vùi đầu vào cổ anh, cọ qua cọ lại làm Bạch Thanh Úc thấy ngứa.

Giọng điệu của Kiều Ngạn ngập tràn sự chán nản, "Học trưởng...Trước kia anh sẽ không đối xử với tôi như vậy."

Hắn có thể để Bạch Thành Úc ở bên cạnh mình lâu dài, nhưng cái lâu dài này hắn cũng cảm thấy mệt mỏi rồi.

*****

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play