Edit & Beta : Đòe
Vẻ mặt lộ rõ sự khổ sở đau đớn, rõ ràng là rất kháng cự, còn bị người đàn ông kia bóp chặt eo, cả người, như bị đóng chặt trên cửa, không thể cử động được chỉ có thể mặc người kia chèn ép cưỡng bức.
Người trong ảnh, có gương mặt rất giống cậu, nhưng Kiều Nguyên không biết, từ khi nào mà bản thân phát sinh loại quan hệ này với một người đàn ông khác.
Nếu ngay hiện tại mà cậu bị người ta đối xử như vậy, cậu tình nguyện cá chết lưới rách, cũng sẽ không để người kia thực hiện được hành vi đồi bại này.
Kiều Nguyên nắm chặt tay, môi mím lại, ánh mắt nhìn chằm chằm bức ảnh trợ lý đưa cho mình xem, nửa ngày vẫn không thấy mở miệng.
Trợ lý phát hiện sắc mặt Kiều Nguyên rất khó coi, thật cẩn thận nói," Kiều tổng...Chuyện này có thể là do có người tính kế dùng A.I để ghép thành? Hiện tại loại kỹ thuật này rất được lưu hành."
Nghe thấy trợ lý nói như vậy, sắc mặt Kiều Nguyên vẫn không tốt chút nào, chỉ hỏi, "Trong công ty có bao nhiêu người nhận được bức ảnh này?"
"Hòm thư của mỗi một nhân viên, đều nhận được một bản như vậy."
Kiều Nguyên lạnh lùng nói, "Nói bọn họ xóa bỏ sạch sẽ toàn bộ cho tôi, không nghe theo lập tức đuổi việc." Qua hai giây, Kiều Nguyên mở miệng nói, "Người trong ảnh, không phải tôi."
Trợ lý thở phào nhẹ nhõm một hơi, cậu ta theo Kiều Nguyên cũng được hơn nửa năm rổi, cũng hiểu rõ tình cách cậu ra sao, ngày thường thoạt nhìn thì là một người đàn ông rất lạnh lùng, sao có thể đảo mắt một cái lại có thể làm chuyện kia với một tên đàn ông khác, nếu vậy cũng thật kinh thế hãi tục.
Hơn nữa Kiều Nguyên là chuẩn nam thẳng sắt thép, đoạn thời gian hẹ hò cùng với Diệp Mân kia, không ít người cả nam lẫn nữ tiếp cận cậu, nhưng đều bị Kiều Nguyên từ chối, sau khi biết tin hai người chia tay, trợ lý còn thấy tiếc nuối một thời gian.
Chờ trợ lý rời khỏi văn phòng, vẻ mặt lãnh đạm của Kiều Nguyên, hoàn toàn sụp đổ.
Bức ảnh trong hòm thư, làm cậu thấy có chút quen thuộc, trong đầu thoáng hiện lên hình ảnh mơ hồ không rõ, đó là ác mộng mỗi đêm cậu gặp phải.
Người kia sắc mặt tái nhợt như quỷ mị, hai mắt xám xịt trống rỗng, trông thật đáng buồn và u sầu, rõ ràng cả người trông rất gầy yếu, nhưng ngực, hạ bộ, bụng nhỏ lại nhô lên một độ cong không thể che dấu được.
Trong đầu cậu cứ quẩn quanh âm thanh nào đó.
"Nếu cơ thể cậu, không khác gì phụ nữ, còn không bằng sau này cứ ở trong nhà, chuyên tâm sinh con cho tôi."
"Tôi sẽ tìm một chỗ ở khác cho cậu, cậu chỉ cần ở đây đợi tôi là được, còn đứa nhỏ, nó cũng không cần biết bản thân là do một người đàn ông sinh ra."
"Hay là, cậu muốn bước vào cửa Ninh gia?'
"Nhưng cậu chỉ là một công cụ phát tiết hay cùng lắm là trai bao, cho tiền là có thể lên giường, ở trước mặt tôi giả bộ thanh cao gì chứ ?"
"Bớt ở trước mặt tôi đòi chết đòi sống đi, đừng ép tôi phải trói cậu lại trên giường, tìm chuyên gia tới để phân chia chế độ dinh dưỡng cho cậu, mà cậu, chỉ cần nằm chờ tôi trở về làm cậu là được."
Kiều Nguyên nghĩ không ra, cũng không muốn nghĩ theo hướng khác.
Hắn là Kiều Nguyên.
Cho dù bộ dạng của người kia giống cậu, nhưng không có khả năng hai người là một.
Toàn thân Kiều Nguyên có chút phát run, cậu đứng dậy, muốn đi lấy một cốc nước nước lạnh, nhưng bây giờ, cậu không muốn gặp bất kì ai cả.
Dù cho Diệp Mân nói muốn chia tay với cậu, hay lời tuyên thệ qua điện thoại của người mẫu kia, cậu vẫn có thể ổn định lý trí.
Cậu lấy đầy một cốc nước lạnh, toàn bộ rót thẳng vào cổ họng.
Chuyện này giống như trong ác mộng, bộ dạng bị người ta chuốc thuốc.
Cũng không biết như vậy được bao lâu, cậu nghe thấy có tiếng gõ cửa bên ngoài.
"Mời vào." Kiều Nguyên nói.
Trợ lý đi vào, nói với cậu, "Bọn họ đã xóa hết bức ảnh được gửi vào hòm thư rồi, chúng tôi cũng đang điều tra người để khởi kiện, chỉ có điều đối phương dùng thư gửi nặc danh...đây có lẽ chỉ là một trò đùa dai, ngài không cần đặt ở trong lòng."
"Kiều tổng, ngài làm sao vậy?" Trợ lý thấy sắc mặt cậu không tốt lắm, hỏi.
Kiều Nguyên không trả lời, chỉ lắc đầu.
"Gần đây trên mạng có không ít thể loại như bức ảnh kia, bóc trần một minh tinh nào đó." Trợ lý an ủi nói.
"Cậu ra ngoài đi." Giọng nói Kiều Nguyên rất nhẹ, đã không còn sự lạnh lùng trước đó.
"Vâng."
Nếu thật sự là một trò đùa dai thì tốt, nhưng Kiều Nguyên lại luôn có loại cảm giác rất quen thuộc.
Rõ ràng chưa từng gặp chuyện khổ sở nào, hốc mắt cậu đỏ bừng, ngực như bị tảng đá đè nặng, làm cậu không thở nổi.
Người đàn ông lớn bụng kia, rốt cuộc là ai?
Trước ngực bình thản, trên người cũng có đặc thù của đàn ông, nhưng vì sao, lại có thể mang thai giống phụ nữ, dáng người thì dị dạng xấu xí.
Kiều Nguyên không ngừng an ủi bản thân, không nên suy nghĩ nhiều.
Cậu sao có thể bị quản chế, còn bị tên đàn ông khác đè dưới thân.
Cậu là Kiều Nguyên, không phải người trong ảnh chụp, càng không thể như trong ác mộng, bóng dạng tuyệt vọng khổ sở kia, cùng với biển lửa chói mắt, sinh mệnh như sao băng rơi xuống.
Bụng dưới truyền đến cơn đau, Kiều Nguyên tay ôm bụng, lạnh lùng hơi hơi nhăn mày lại, xương máu như bị bào mòn, Kiều Nguyên ngồi trên ghế dựa lớn, cuộn tròn người lại.
Giờ phút này, cậu yếu ớt như chỉ cần chạm nhẹ thôi, sẽ nát vỡ như đồ thủy tinh.
*****