Edit & Beta : Đòe

Muốn dành cho người này những thứ tốt nhất.

Đây là lần đầu tiên Ninh Tu Viễn trực tiếp thổ lộ tình cảm của mình, hắn khẩn trương đến nỗi lòng bàn tay nhễ nhại mồ hôi, nhưng hắn biết, hắn không thể bỏ lỡ thêm lần nào nữa.

Trước kia là do hắn không hiểu, tự cao tự đại, quy hết mọi thứ về tiền để xử lý, mới có thể phạm phải sai lầm to lớn xem tình cảm như sự chiếm hữu toàn quyền, tổn thương đối phương nhiều lần, tất cả đều do sự lựa chọn sai lầm của hắn.

Rõ ràng hai người, có lý do hợp lý để có thể ở bên nhau, nhưng hắn lại phá bỏ đi con đường lui duy nhất của mình.

Nếu ngày ấy, hắn không vì mấy thứ tin đồn vớ vẩn vu oan cho Sầm Lễ, mà kiên nhẫn cẩn thận nghe lời giải thích của cậu, có lẽ cậu vẫn sẽ rất cảm kích Ninh gia, chờ đến khi tốt nghiệp, đó chính là thời điểm thích hợp nhất để bày tỏ nỗi lòng.

Sau này, hắn vẫn mãi nhớ câu nói ấy của Sầm lễ.

Ninh Tu Viễn là người rất tốt.

Những lời này, cứ lặp đi lặp lại tra tấn hắn, nếu ngay từ đầu Sầm Lễ đã coi hắn là một kẻ xấu xa, hắn cũng không muốn thừa nhận, là chính mình đã hủy hoại đi tình cảm đẹp đẽ giữa hai người.

Không muốn nghe thấy lười từ chối, Ninh Tu Viễn nói, "Xin em đừng trả lời vội... Tôi biết em rất ghét tôi, hận tôi không thể biến cho khuất mắt em, đối xử tốt với em là tôi tình nguyện làm vậy, em không cần cảm thấy nó như gánh nặng."

Khóe miệng Ninh Tu Viễn cong lên cười tự giễu, ánh mắt chăm chú nhìn người trước mặt,"...Chỉ cần nhìn em thôi, tôi cũng thấy thỏa mãn rồi."

Tướng mạo Ninh Tu Viễn trông có điểm bạc tình, mặt mày thâm thúy âm tàng bất lộ không dịu dàng, ai nhìn bài cũng thấy hắn có vẻ tàn nhẫn, người trước kia hắn quen biết đến giờ một người cũng không nhớ nổi mặt mũi ra sao, nghĩ tới nghĩ lui, như cùng một dạng, duy chỉ có dáng vẻ Sầm Lễ, đã khắc sâu vào lòng hắn.

Chỉ là không gặp được người khiến tâm mình rung rinh, mới có thể không chút quan tâm để ý nào.

Kiều Nguyên lặng im, không nhân lúc này, đuổi hắn đi ra ngoài.

Ở phương diện tình cảm, Kiều Nguyên không có quá nhiều kinh nghiệm, cậu cẩn thận tự hỏi nhân sinh 26 năm, việc cậu hẹn hò với Diệp Mân, cũng chỉ vì mối quan hệ giữa hai nhà.

Quá khứ, trong đầu trống rỗng...

Dường như mọi người, đều đang lừa gạt cậu chuyện gì đó, đến chính bản thân cậu cũng không tài nào nhớ nổi.

Tay nghề Ninh Tu Viễn quả thật có tiến bộ, ít nhất còn mùi khói cháy đen mờ mịt trong nhà bếp, không bao lâu, Ninh Tu Viễn đã chuẩn bị xong 3 mặn 1 canh bày trên bàn ăn.

Mấy ngày nay, hắn rất chăm chỉ học nấu ăn, tất cả đều là món Sầm Lễ thích ăn, sau đó để Ninh Mặc và người hầu trong nhà nếm thử.

Củ mài được ninh mềm, lúc hắn đi ra, bưng theo một nồi canh xương sườn hầm củ mài được hầm trong lửa nhỏ, canh đầu cá nấu cà chua, thịt gà hầm nước dừa, mùi thơm phảng phất bay quanh phòng, Kiều Nguyên ngủ cả buổi trưa, cũng đã sớm đói bụng.
Mấy món ăn là tôi bịa đấy, chứ mấy cái tên nghe ảo ma quá tôi khum dịch được, mọi người thông cảm.

Ninh Tu Viễn cầm lấy bát, múc cho Kiều Nguyên một bát canh nhỏ, hắn nhớ rõ trước kia Sầm Lễ không thích uống canh cánh gà, mỗi lần ăn cũng chỉ đặt sang một bên, cũng do hắn ép, Sầm Lễ mới uống.

Hắn đưa thìa cho Kiều Nguyên, nói, "Tôi đã nếm thử rồi, nùi vị cũng không tệ lắm."

Kiều Nguyên cầm lấy cái thìa, nhấp một ngụm canh.

"Thế nào?" Ninh Tu Viễn chờ mong hỏi.

"Chẳng ra gì." Kiều Nguyên nói.

Quanh đi quẩn lại, đã dần hình thành thói quen có người này bên cạnh mình.

Thói quen này, làm Kiều Nguyên phải nhướn mày.

So với lần trước thì tay nghề của Ninh Tu Viễn tốt hơn nhiều, cho dù như thế, cậu cũng không muốn khen đối phương.

Sợ là cậu nói một câu ngon, sau này một ngày ba bữa, Ninh Tu Viễn sẽ cứ quanh quẩn bên cậu.

Kiều Nguyên không chút nghi ngờ nào về độ dày da mặt người kia.

Ninh Tu Viễn một bộ uể oải, cầm đũa ăn cơm, đây là đang có tâm sự nặng nề, trộm nhìn Kiều Nguyên, ngay lúc sắp đối diện tầm mắt với cậu, lại cúi đầu xuống vùi mặt vào trong bát cơm.

"Thật sự không thể ăn sao?" Ninh Tu Viễn hỏi.

Thuận miệng nói một câu, Kiều Nguyên cũng không đoán được Ninh Tu Viễn sẽ nhớ lâu như vậy, huống hồ cậu cũng sắp ăn xong.

Ninh Tu Viễn bi thương nghĩ, lần sau hắn sẽ đổi thức đơn.

Cái gì mà《 Bắt được dạ dày người ấy mới có thể giữ được tâm người ấy 》, vừa thấy đã biết là đồ lừa đảo rồi...

Thẳng nam Ninh Tu Viễn 24K lên tiếng, "Lần trước em còn không buồn động đũa, hôm nay còn uống được chút canh, đồ ăn cũng ăn không ít."

Lười nói ra thì hay lắm, ngàn vạn lần không được cãi lười vợ, người thua phải là bạn, và cũng chỉ có thua mà thôi, một khi bạn thắng, vậy vấn đề không chỉ có thắng đâu.

Ninh Tu Viễn lại nói, "Sao em không ăn ?"

Sắc mặt Kiều Nguyên khẽ thay đổi, đặt đũa xuống bàn, nói, "Anh cứ ăn đi."

"...Vừa rồi không phải vẫn tốt sao, em tức giận sao?" Ninh Tu Viễn không biết, mình làm sai ở đâu.

"Không giận."

"Ừ."

Ninh Tu Viễn dừng một chút, nói, "Tôi cảm thấy là em đang giận mà."

"Tôi nói rồi, tôi không giận."

"Tôi đã làm gì khiến em không vui sao, tôi chỉ nói...thôi được rồi..."

Kiều Nguyên nâng mắt, nhìn hắn.

Ninh Tu Viễn cảm thấy, có gì đó không ổn.

Kiều Nguyên khép hờ thượng hai mắt, tay nhẹ nhàng xoa xoa huyệt Thái Dương, cậu điên rồi, mới đi tranh luận với Ninh Tu Viễn chuyện vô nghĩa này.

Ninh Tu Viễn nhìn bát của Kiều Nguyên đã hết, hỏi, "Em có muốn ăn cơm nữa không ?"

Kiều Nguyên tay nắm thành nằm đấm, mơ hồ có thể thấy được trên trán nổi gân xanh, "Anh câm miệng."

*****

Người ta đã nói không giận rồi mà cứ hỏi làm người ta giận thật :)))))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play