Edit & Beta : Đòe

Cũng tương đối quen thuộc thị trường thành phố L.

Chỉ là người nọ thấy Kiều Nguyên, sắc mặt toát lên vẻ kinh ngạc.

Sau khi Sầm Lễ thôi học, toàn trường đều lan tiên cậu ăn trộm đồ, mới không còn mặt mũi để gặp người khác, dư luận khuếch tán rất lâu, sau đó Sầm Lễ cũng không tham gia thi nữa, sách và quần áo ở kí túc xá, đều đã dọn hết rồi, chỉ là không có Sầm Lễ, danh sách sinh viên trao đổi, cũng không rơi trên đầu Đinh Hạo. Dư luận cũng tồn tại được một thời gian, sau này trong trường dường như chưa từng tồn tại người nào tên Sầm Lễ cả, ai sống thế nào thì cứ tiếp tục cuộc sống như thế.

Sau khi tốt nghiệp Đinh Hạo nộp hồ sơ xin vào làm ở một công ty, cảm thấy thù lao không xứng đáng với thực lực của mình, ở công ty vẫn luôn không được coi trọng, đi tìm giám đốc nói qua một lần, sau đó không được, làm không đến nửa năm thì từ chức.

Gã đổi công tác rất nhiều lần, đến nay vẫn chưa ổn định được.

Có một thời gian truyền thông đưa tin, khu nhà Ninh Tu Viễn bị cháy, cô dâu mới vùi mình trong đống lửa, hôn lễ cũng hủy bỏ.

Nghe nói nàng dâu kia là một người đàn ông, từ tin tức truyền thông công bói, Đinh Hạo đã biết người này là ai, đảo cũng không tìm hiểu nhiều, chỉ cảm thấy đây đều là do Sầm Lễ tự tìm lấy.

Nhưng Sầm Lễ...sao còn xuất hiện trước mặt gã, lại còn trở thành cấp trên?

"Làm sao?" Kiều Nguyên lạnh lùng nói.

" Không có gì." Đinh Hạo cung cung kính kính, gục đầu xuốnh, trộm đánh giá người trước mặt vài lần.

Đối phương là Sầm Lễ sao? Nhưng giống như không nhận ra gã.

Gã rất ghét Sầm Lễ, giống như đã cắm rễ sâu từ đáy lòng, trước kia ở trong trường học, Sầm Lễ luôn cao hơn gã một bậc, hiện giờ đến công việc, không nghĩ tới vẫn không thoát khỏi, thân phận hiện giờ của đối phương, sợ là gã có nỗ lực cả đời, cũng không thể với được cao đến vậy.

Mấy ngày nay chất lượng giấc ngủ không tốt, Kiều Nguyên sai gã đi pha một ly cà phê.

Đinh Hạo đặt ly cà phê lên bàn, Kiều Nguyên bưng lên nhẹ nhấp một ngụm, nhíu mày nói," Không thêm đường sao?"

" Xin, xin lỗi." Đinh Hạo trong đầu rất loạn, đã quên Kiều Nguyên dặn dò phải thêm một cục đường vào.

Kiều Nguyên ngược lại cũng không nói gì, chỉ đặt ly cà phê sang một bên, nói,"Lần sau nhớ chú ý."

"Có cần thêm đường không ạ?" Đinh Hạo hỏi.

"Không cần."

Kiều Nguyên cúi đầu, đang nghiêm túc xem kỹ tư liệu trên bàn.

Đinh Hạo nắm chặt tay, cũng không biết đối phương có gì nổi bật.

Nếu là người khác thành tích không cao, gã ngược lại không phản ứng gì, nhưng Sầm Lễ cùng một lớp với gã, ba năm đại học cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, gã nghe người khác đàm luận, vẫn luôn nhắc đến Sầm Lễ ưu tú ra sao, bộ dáng rất đẹp, nhưng ẩn sâu trong đó thì không biết là loại người gì, gã ngược lại trong lòng sinh ra một tia thỏa mãn. Người mắc loại bệnh này, quá nhiều.

Không muốn mình đứng ngang hàng với người khác, ngược lại còn muốn kéo theo người ta từ trên cao ngã xuống vực thẳmm

Đinh Hạo đứng một bên, Kiều Nguyên nhìn mấy tập văn kiện, ngẩng đầu hỏi,"Cậu không còn chuyện gì để làm sao?"

"Tôi cho rằng, ngài sẽ còn việc muốn sai tôi làm."

"Trước tiên cứ đi ra ngoài làm việc đi."

Đinh Hạo mặt ngoài trang nhã như thường, tay chân nhẹ nhàng mở cửa phòng, sau đó động tác chậm chạp, đóng cửa văn phòng lại.

Còn chưa ngồi xuống bàn làm việc, gã liền nghe thấy phía trước có hai nữ nhân viên, đang thảo luận với nhau.

"Kiều tổng là người đẹp trai nhất ngoài đời thực tôi từng gặp, đáng tiếc anh ấy đã có bạn gái, nếu không tôi khẳng định sẽ lớn gan, xin phương thức liên hệ của anh ấy."

"Cô cứ chậm rãi mà xếp hàng đi, trong công ty có rất nhiều người nhìn chằm chằm, nào đến lượt cô."

"...Thì tôi chỉ nói vậy thôi không được sao?"

"Lần trước tôi đã gặp được bạn gái của anh ấy, so với ảnh chụp của giới truyền thông thì ngoài đời càng đẹp hơn, nghe nói tháng 10 sẽ thành hôn, hai người ở bên nhau cũng là quách tài nữ mạo... Kiều tổng thật sự quá ôn nhu, nhưng cô không thể thấy."

Quách tài nữ mạo : giống như Trai tài gái sắc, xứng đôi vừa lứa

Nháy mắt bi thương.

Bút trong tay Đinh Hạo, rơi xuống đất, phát ra tiếng, khiến cho không ít người hướng mắt nhìn snag gã.

Đinh Hạo cong lưng, nhặt bút lên, sắc mặt âm trầm, cũng đã đi làm rồi, nhưng vẫn giống thời còn đại học, có lẽ so với lúc trước, thân phận đối phương gã không với tới, cũng không cần dựa vào bất cứ kẻ nào. Trái lại cũng tường an không có việc gì, Kiều Nguyên sai làm chuyện gì, gã đều hoàn thành. Gã dù sao cũng chỉ là một nhân viên bình thường, một năm làm việc, chỉ sợ cũng không mua nổi chiếc đồng hồ Kiều Nguyên đeo trên tay.

Nhưng Sầm Lễ ngày trước, rõ ràng là đứa nghèo nhất trong kí túc xá, mẹ bị bệnh nằm viện, sống khổ cực, đến một bộ quần áo mới, cũng luyến tiếc không mua, mặc đi mặc lại mấy bộ quần áo. Rõ ràng một bộ nghèo kiết hủ lậu, còn luôn thích ra vẻ thanh cao trước mặt người khác.

Bộ dạng Kiều Nguyên cũng rất giống Sầm Lễ, đến tính cách kì quái, cũng đồng dạng.

Kiều thị mở rộng quy mô ở thành phố L, xã giao cũng không ít.

Kiều Nguyên hẹn các lão tổng ở khách sản để bàn bạc công việc, đám lão tổng ngồi ở đó, hiển nhiên đều là người tuổi trung niên, hình thể cũng phì ra.

Xã hội thượng lưu, chuyện dơ bẩn gì cũng có, thiếu niên xinh đẹp từng bị chơi qua không phải không có, nhưng người giống Kiều Nguyên, một bộ dáng xinh đẹp tuyệt với, bề ngoài so với đám thiếu niên ở các hộp đêm đều vượt xa, nhìn được nhưng không chiếm được, giống như có một cái móc câu, câu lấy tâm bọn họ.

Đinh Hạo công tác được hai năm, đã sớm nhìn thấu, liếc mắt một cái là nhìn ra được ý đồ của đám kia ở tiệc rượu.

Đêm đó Kiều Nguyên dính chút rượu, nhưng không say, Đinh Hạo lái xe đưa Kiều Nguyên về nhà, nhà Kiều Nguyên là ở một tiểu khu xa hoa, mấy năm nay giá nhà tăng cao, người bình thường cũng không mua nổi nơi này. Sau đó gã đỗ xe bên ven đường, trở về phòng mình thuê.

Đối lập khác biệt, đã sớm khiến gã tâm sinh bất mãn, sau lưng gã đã có được số điện thoại của một lão tổng.

Gã muốn có một ván cầu thật tốt, không muốn tiếp tục sống một kiếp sống nô lệ nữa.

Trước đó hợp tác cũng không nói sẽ hợp lại, lão tổng tập đoàn Tường Vân, muốn hẹn Kiều Nguyên đến khách sạn.

Bên trong tú nhã, bầu không khí so với bên ngoài trang trọng hơn.

Cái gọi là cường long áp bất quá địa đầu xà, sản nghiệp chủ yếu của Kiều thị không ở thành phố L, bọn họ cũng là tâm hại dại gái, vài người cùng nhau đùa bỡn một thiếu niên xinh đẹp là chuyện thường tình, trước tiễn đã bàn bạc tốt với trợ lý của Kiều Nguyên, chỉ cần không để lại dấu vết trên người, là có thể khiến người không biết quỷ không hay. Kiều Nguyên dính một chén rượu, liền nặng nề chìm vào giấc ngủ.

Cường long áp bất quá địa đầu xà : Rồng mạnh cũng không thể đàn áp được rắn trong hang ổ của nó. Có thể dùng câu "Lệnh vua thua lệ làng" để thay thế.

Đinh Hạo đắc ý cười một tiếng, mặc kệ đối phương là Sầm Lễ, hay là Kiều Nguyên, gã đều có thể khiến người này, từ trên cao rơi xuống vũng bùn.

******


Thằng tró chế.ch Đinh Hạo đúng là tâm hồn tró dại mà 凸(`⌒´メ)凸

Nay chỉ có một chương thôi mọi người ạ :((( vì mình đau bụng quá (。•́︿•̀。)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play