Edit & Beta : Đòe

Hiện tại hắn không chiếm được bất kì hồi đáp nào từ Kiều Nguyên, sắc mặt đối phương đạm mạc, hắn mở cửa, đi ra ngoài rồi đóng cửa lại, đối phương nói một lời nào với hắn.

Ninh Tu Viễn một bụng tâm sự, đại khái là vì sau khi gặp lại, đây là lần đầu tiên hắn có thể tới gần cậu như vậy, hắn còn chăm sóc người ta một đêm, nghĩ biện pháp làm cho cậu vui, nhưng chờ đợi hắn lại là bị đối phương đuổi đi. Đây không phải chỉ đơn giản là tâm tình không vui, nó giống như có một lọ axit đậm đặc, không ngừng tưới vào trái tim hắn.

Ninh Tu Viễn nghĩ nghĩ, muốn làm vài điếu thuốc, hắn ngẩng đầu, nhìn khu nhà Kiều Nguyên ở, cửa sổ chặt chẽ đóng lại, hắn đợi một lúc lâu, đến bóng người cũng không thấy. Chuông điện thoại vang lên, là bảo mẫu gọi, báo cho hắn Ninh Mặc đã tỉnh lại, vẫn luôn hỏi cô, daddy đang ở đâu.

Nghe thấy bảo mẫu nói vậy, trái tim rách nát của Ninh Tu Viễn như được hàn gắn lại vết thương. Hắn còn có Ninh Mặc, hắn vẫn muốn nhìn Ninh Mặc trưởng thành, lớn lên.

Hắn cũng muốn dành cho Ninh Mặc một mái ấm hoàn chỉnh, không muốn để Ninh Mặc ngày ngày khóc mếu đòi mẹ, càng không cần phải nhìn người khác mà ngưỡng mộ.

Ninh Tu Viễn đỡ trán, cười tự giễu.

Ngày trước lúc hắn đang trong trạng thái suy sụp, Ninh Mặc vẫn còn là một bảo bảo mới tròn tháng, được bảo mẫu đút ăn.

Tối hôm qua bị sốt cả đêm, đến giờ khuôn mặt vẫn đỏ bừng, trông thấy hắn trở về, đôi mắt mở tỏ ầng ậng nước, sau đó nhìn hắn vươn cánh tay nhỏ múp thịt đòi bế.

Ninh Mặc mặc bộ đồ vịt vàng, cùng áo khoác ngoài cũng cùng bộ, bởi vì nhiệt độ không khí nóng bức, chăn mỏng bị nhóc con đá sang một bên, đè ở dưới chân.

Tối hôm qua thằng nhóc này còn nói ghét hắn, giờ thì quên sạch không còn một mống.

Cảm xúc của trẻ con, tới nhanh mà đi cũng nhanh, chỉ cần cho một viên kẹo, là tự rất không vui cho tới vui quên lối về.

Ninh Tu Viễn ôm Ninh Mặc vào lòng, Ninh Mặc rất tự giác ôm bình sữa, hôm qua bị sốt, đến khi tỉnh lại vừa mệt vừa đói đang bận uống sữa.

"Có nhớ daddy không nào?" Ninh Tu Viễn nhẹ giọng hỏi.

Ninh Mặc muốn uống sữa, mắt trừng to, nhìn nhìn Ninh Tu Viễn.

Ninh Tu Viễn lấy bình sữa khỏi tay Ninh Mặc, lại hỏi, "Có nhớ daddy không nào?"

Có thể là vì bị tổn thương tinh thần ở chỗ Kiều Nguyên, nhu cầu cấp bách mong muốn tìm sự an ủi ở chỗ con cái.

"Ô..ô... Bảo bảo muốn uống sữa..." Ninh Mặc vươn tay, muốn lấy lại bình sữa từ tay Ninh Tu Viễn về.

"Thiếu gia, lúc cậu chưa tới, tiểu thiếu gia vẫn luôn nói muốn tìm cậu." bảo mẫu đứng bên cạnh nói.

Bảo mẫu nói căn bản thì không tính, Ninh Tu Viễn nhíu mày, nghiêm nghĩ nói với Ninh Mặc, "Nói nhớ daddy đi, daddy sẽ đưa cái này cho con."

Bảo mẫu đứng bên cạnh nhìn, rất bất đắc dĩ.

"...." Ninh Mặc.

Ninh Tu Viễn không biết Ninh Mặc có phải cố ý hay không, mỗi lần hắn muốn Ninh Mặc nói một câu, mặc kệ dỗ dành thế nào, đều không có bất cứ tác dụng gì. Tựa như hắn muốn đối xử thật tốt với Kiều Nguyên, tặng cho đối phương thứ hắn cho là tốt nhất, Kiều Nguyên cũng vẫn luôn giữ khoảng cách với hắn.

"Bảo bảo..." Ninh Mặc hừ hừ hai tiếng, chu cái miệng nhỏ lên, một bộ dáng rất ủy khuất.

Bảo mẫu thật sự không nhìn nổi nữa, nói, "Tiểu thiếu gia tối hôm qua cũng chưa ăn gì, ban đêm còn bị sốt cao, sáng nay mới ổn định hơn chút, cậu...cũng đừng so đo chấp nhặt với tiểu thiếu gia."

"..."Lời này nói ra, thật giống như hắn đang bắt nạt Ninh Mặc vậy.

Ninh Tu Viễn thơm lên má Ninh Mặc một cái, có chút bất mãn nói, "Chỉ biết ăn, đã béo như vậy rồi còn."

Nói xong, Ninh Tu Viễn lại quay sang nói với bảo mẫu, "Cô đi mua bữa sáng đi, hiện tại có tôi chăm sóc nó rồi." Ở nhà Kiều Nguyên nuốt nửa bát mì kia, thiếu chút nữa hắn phun hết ra, chứng kiến một bàn nào là sủi cảo tôm hấp, nào là canh gà hầm nấm hương, hắn đã sớm đói lả.

Người hầu không yên tâm nhìn thoáng qua sắc mặt Ninh Tu Viễn, lại quay ra nói với Ninh Mặc, "Tiểu thiếu gia, tôi đi ra ngoài một lát, sẽ về ngay."

Ninh Mặc cái hiểu cái không, ôm bình sữa gật gật đầu.

Thằng nhóc xui xẻo này, thế mà rất biết điều đấy.

Ninh Tu Viễn trong lòng buồn bực, Ninh Mặc là con hắn, tại sao trước đối với người khác lại hiểu chuyện như vậy.

Đương nhiên, hắn sẽ không biểu lộ quá rõ ràng.

"Tiểu Mặc, buổi chiều daddy sẽ đưa con đi mua đồ chơi con thích được không nào?"" Ninh Tu Viễn nhẹ nhàng nói.

"Dạ!" Ninh Mặc mơ hồ không rõ lên tiếng.

"Có thích daddy không nào ?"

"Nói thích, đừng nói dạ."

"..." Bình sữa mới uống được 1/3, tất nhiên nhóc con luyến tiếc không muốn buông tay. Bảo bảo một bên uống sữa, một bên mở to mắt nhìn Ninh Tu Viễn, hai má bánh bao núng nính thịt, hai hàng lông mi rất dài, dưới mí mắt còn có một nốt ruồi.

Ninh Tu Viễn vươn tay nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt nhỏ của Ninh Mặc, hắn biết nhãi con này không thích bị sờ mặt, nếu không sau đó sẽ thường xuyên chà lau mặt.

Ninh Mặc ngũ quan rất đẹp, dưới mắt trai có nốt ruồi, mặt nần nẫn thịt, mới một tuổi rưỡi, đi ra ngoài vây quanh rất ít bé gái, sau này trưởng thành quả thật có chút không ổn. Có hộ sĩ đẩy cửa phòng bệnh, nhìn Ninh Mặc đang uống sữa, hỏi, "Tại sao mẹ của bé không tới?" Hộ sĩ này mới chuyển công tác tới, không biết được nhiều về chuyện của Ninh Tu Viễn.

Ninh Tu Viễn không trả lời.

Hộ sĩ tự cầm đồ chơi chơi với Ninh Mặc, cũng không để ý tới hắn, Ninh Mặc uống xong sữa, cảm thấy rất mỹ mãn đánh ợ một cái.

Hộ sĩ kiểm tra nhiệt độ cho nhóc, so với tối hôm qua, nhiệt độ cơ thể giảm đi không ít.

"Con tên là gì?" Hộ sĩ hỏi.

"Bảo bảo." Ninh Mặc cấm lấy đồ chơi từ tay hộ sĩ, hai cánh tay nhỏ quơ quơ, có lẽ vì ăn quá no, lại ợ hơi thêm lần nữa.

Hộ sĩ bị sự đáng yêu này khiến cho tâm mềm nhũn, thiếu chút nữa không nhịn được mà lấy điện thoại ra chụp Ninh Mặc. Ánh mắt hộ sĩ nhìn Ninh Mặc, Ninh Tu Viễn cảm thấy rất không thích hợp.

Ninh Tu Viễn hỏi, "Bạch Thành Úc hôm nay có tới bệnh viện không?"

Hộ sĩ lúc này mới thu hồi lại ánh mắt đặt trên người Ninh Mặc, nói, "Bác sĩ Bạch đã xin nghỉ việc rồi."

"Nghỉ việc?" Ninh Tu Viễn không tin.

"Từ ngày hôm qua, bệnh viện còn có rất nhiều việc chờ anh ấy tới xử lý, mấy ngày nay cũng không liên lạc được cho anh ấy, bất quá nghe nói, anh ấy muốn tới nơi khác phát triển." Hộ sĩ có chút tiếc nuối nói, biết được tin tức Bạch Thành Úc nghỉ việc ở bệnh viện, có không ít người cảm thấy bất ngờ cùng buồn bã.

Bạch Thành Úc sao có thể đột nhiên nghỉ việc, Ninh Tu Viễn tựa hồ đã hiểu ra gì đó.

******

Viễn cẩu có chấp niệm với tình yêu Tiểu Mặc Mặc dành cho hắn :))) cứ hỏi miết khiến người ta buồn phiền không thôi. Uống sữa cũng không xong với lão cha mà (╯ರ ~ ರ)╯︵ ┻━┻

Xong rồi !!!!!!! Đi ngủ thôiii, tôi buồn ngủ quá mọi người ạ. Khum hiểu sao chứ tôi có thể nhịn ăn để ngủ cả ngày luôn á (◍•ᴗ•◍) Mai lại tiếp tục nhó :33

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play