Edit & Beta : Đòe

Bình thường cậu rất thích trẻ con, Ninh Mặc quả thật rất đáng yêu, nhưng cậu không muốn dính líu tới Ninh Tu Viễn, cậu là Kiều Nguyên, không nên năm lần bảy lượt nhận lầm cậu với người khác. Tiểu Văn nắm tay cậu, nhỏ giọng nói, "Bảo bảo bị ngã, con còn chưa kịp đỡ em ấy đứng dậy."

Nhớ tới Ninh Mặc, Kiều Nguyên hơi mím môi, nói, "Còn nhiều người như vậy, con yên tâm đi, bọn họ sẽ không mặc kệ em trai nhỏ đâu."

Cậu biết nhất định sẽ có người bế nhóc con kia lên, nhưng không nhất định phải là cậu.

Tiểu Văn ngẩng đầu nhìn Kiều Nguyên,"Làm xong bài rồi, con có thể tới chơi với em trai sao?"

Tiểu Văn ở trường học có chút quái gở, sở dĩ sẽ tạm thời cứ mặc kệ rồi sau này lớn lên chút thì sửa lại sau, cũng là vì cha mẹ cãi nhau đòi ly hôn, Tiểu Văn rất yên tĩnh và nghe lời, không bướng bỉnh giống như mấy đứa trẻ khác, Kiều Nguyên cũng rất thích đứa nhỏ này, sẽ cố ý đưa bé ra ngoài chơi, giao tiếp kết bạn với bạn bè cùng trang lứa. Tiểu Văn rất thích Ninh Mặc, đã nằm ngoài dự liệu của cậu.

Kiều Nguyên nói, "Con cũng có thể chơi với các bạn khác."

"..." Tiểu Văn cúi thấp đầu xuống, tựa hồ có hơi mất mát, biết chuyện cậu cũng không hỏi nữa. Kiều Nguyên đã sớm hẹn với Hàn Kham, chỉ là hiện tại trước mắt.

Cuối tuần Diệp Mân thường đi tụ họp với bạn bè, cậu rất ít tham gia, mà đưa Tiểu Văn tới công viên trò chơi.

Hàn Kham ở chợ mua không ít đồ ăn, đã sớm chuẩn bị trong bếp, anh đưa cho Kiều Nguyên một chìa khóa dự phòng, để Kiều Nguyên tự mở cửa vào nhà.

Hàn Kham ôn nhu mỉm cười hỏi, "Em tới sớm vậy?"

Khi ở với Hàn Kham, Kiều Nguyên rất buông thả, cậu quen cửa quen nẻo đi vào phòng bếp, nói, "Có cần em hỗ trợ gì không?"

"Làm gì có chuyện khách đến nhà còn phải nấu cơm, em cứ ngồi xem TV đi, trên bàn trà có trái cây nay mới mua, còn tươi lắm." Hàn Kham nói.

Kiều Nguyên giúp Tiểu Văn mở TV, bật kênh hoạt hình, lại đi vào, nói, "Em giúp anh rửa rau nhé."

Kiều Nguyên rất tự nhiên cầm lấy tạp dề đeo vào, sau đó đưa lưng về phía Hàn Kham nói, "Giúp em buộc dây đi, em không với tới."

Hai người đứng rất gần nhau, ngẫu nhiên sẽ có tiếp xúc da thịt, ánh mắt Hàn Kham âm trầm, lúc Kiều Nguyên nhìn anh, lại coi như chưa có chuyện gì xảy ra.

Thiếu chút nữa anh đã đánh mất cậu mãi mãi, nếu Kiều Nguyên đã không còn ký ức của Sầm Lễ, vậy thì tiếp tục dựa theo quỹ đạo sống của Kiều Nguyên, anh cũng không thấy miễn cưỡng.

Hiện giờ Kiều Nguyên coi anh là người bạn tốt nhất, tuy chỉ làm bạn, đã rất thân mật rồi, đãi ngộ hơn hẳn nhiều người.

Kiều Nguyên cúi đầu xuống, tay áo vén lên trên, lộ ra một đoạn cánh tay trắng nõn.

Cậu rửa rau, dùng hộp để đựng, hỏi, "Đặt ở đây nhé?"

"Đưa cho tôi." Hàn Kham cầm lấy, có thể chạm được vào bàn tay Kiều Nguyên.

Kiều Nguyên cũng không rõ ràng tình cảm của anh, hiện giờ Kiều Nguyên, là một trang giấy trang, cũng đã không còn cẩn thận lấy lòng người khác như Sầm Lễ nữa.

Anh rõ ràng, lúc trước Sầm chạy lạc tới văn phòng anh, cũng chỉ bởi vì đó là anh. Sầm Lễ cẩn thận làm người ta rất đau lòng cậu, ngay cả khi anh mời cậu ăn cơm, cũng đòi chia nửa số tiền với anh, không dám nhận ân tình của anh.

Kiều Nguyên thấy Hàn Kham vẫn luôn đặt tầm nhìn trên người mình, hỏi, "Trên mặt em có dính gì sao?"

Hàn Kham nói, "Không có."

Kiều Nguyên cười lên, "Vậy có gì đẹp sao?"

Hàn Kham nhận lấy hộp đựng rau, để tránh chậu dính nước, để sang một bàn khác.

Khi Kiều Nguyên tỉnh lại, người đầu tiên cậu thấy là Hàn Kham, không biết anh đã túc trực bên cậu mấy ngày rồi, sắc mặt tiều tụy, hai mắt hằn cả tơ máu, thấy cậu mở mắt ra, vội vàng đi gọi bác sĩ tới.

Trước mắt có không ít người bận rộn, chờ những người đó đi rồi, cậu mới hỏi Hàn Kham,"Tôi bị sao vậy?" ánh mắt cậu trong ánh sáng, không còn u ám như trước. Hàn Kham ngơ ngẩn.

Cậu cười cười, lại hỏi, "Anh là bạn của tôi sao? "Cậu cũng không biết vì sao, biểu tình của Hàn Kham thoạt nhìn tựa hồ có hơi trầm trọng.

Một giấc ngủ thật lâu, khiến cậu đau đầu, trong đầu cũng hoàn toàn trống rỗng.

Hàn Kham qua hồi lâu mới nói, "Em không nhớ rõ tôi là ai sao?"

Ngày đó gặp được Sầm Lễ ở nghĩa trang, Hàn Kham suy nghĩ tới câu nói của Sầm Lễ, cùng với lúc trước ở trong trường, bị Ninh Tu Viễn bôi nhọ muốn cậu phải nghỉ học rất giống nhau, chỉ vì muốn ngăn cách bọn họ. Sầm Lễ sao có thể sẽ cam tâm tình nguyện kết hôn với Ninh Tu Viễn. Anh còn nhớ rõ, vết sẹo trên tay cậu, còn nhớ rõ lúc Ninh Tu Viễn xông vào nhà cậu, Sầm Lễ đã dùng dao chĩa về phía mình.

Khắp thành phố L truyền ra tin tức Ninh Tu Viễn sẽ kết hôn, Sầm Lễ cũng như chịu mệnh, không có bất luận tính toán gì muốn rời đi. Sầm Lễ nói, qua một khoảng thời gian nữa, tất cả mọi người sẽ quên đi không còn nhớ gì nữa.

Hàn Kham ngay từ đầu đã nghĩ rằng, Sầm Lễ kết hôn với Ninh Tu Viễn, truyền thông khẳng định bốn phía đưa tin, chỉ khoảng thời gian nữa chuyện giảm nhiệt xuống, người khác sẽ quên chuyện này.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, lại cảm thấy không đúng.

Truyền thông đề ra vị trí cụ thể, ngày hôm sau anh lập tức lái xe đi qua.

Ngọn lửa đã lan ra diện rộng, nhưng cũng không đến nỗi không khống chế được, thời điểm anh tìm thấy Sầm Lễ trong thư phòng, cậu bất động nằm trên sàn nhà, ngay cả hô hấp cũng trở nên mỏng manh. Mấy tên vệ sĩ gác cửa kia, đã uống vào vài ly rượu vanh đỏ, sớm lâm vào trang thái hôn mê bất tỉnh. Sầm Lễ chưa bao giờ nghĩ sẽ rời đi, cứ cho là đi rồi, cậu cũng không biết mình phải đi đâu, cậu chỉ muốn Ninh Tu Viễn phải trả giá bằng việc không bao giờ tìm thấy cậu nữa.

Nếu Ninh Tu Viễn nói thích cậu, muốn cùng ở mãi bên cậu, cậu sẽ phá hủy thứ hắn để ý nhất. Tại thời điểm cậu tiếp nhận cuộc gọi của Ninh Tu Viễn, sống hay chết, với cậu mà nói đều không khác gì nhau.

Mỗi ngày cậu phải chịu được nằm ngủ trong lòng người cậu căm hận nhất, phải nghe theo mấy lời buồn cười của đối phương.

Không rời bỏ hắn, thích hắn, sau khi kết hôn sẽ đi hưởng tuần trăng mật ở đâu, nói nhiều như vậy, nhưng vẫn đè cậu lên sofa, lột bỏ quần áo cậu, không màng tới ánh mắt của người khác, tùy ý xâm chiếm. Sau khi dằn vặt cậu, đối phương lại diễn trò ôn nhu dịu dàng.

Cậu mới xuất viện được một tháng, Ninh Tu Viễn lập tức bắt cậu mang thai lần thứ hai, miệng nói lời tàn nhẫn, lại còn ra vẻ săn sóc ôm cậu vào lòng.

Đã nhiều ngày như vậy, cậu không muốn tiếp tục phải sống như vậy nữa

Để lại Ninh Mặc, cũng chỉ vì muốn Ninh Tu Viễn sẽ mãi không quên được cậu.

Cậu đã sớm biết, bản thân không có cách nào đem lại cho Ninh Mặc một gia đình hoàn chỉnh.

Thời khắc châm lửa kia, cậu cảm giác được sự nhẹ nhõm chưa bao giờ có, gánh nặng trên vai, rốt cuộc cũng có thể gỡ bỏ vĩnh viễn.

********

Đến câu "biết bản thân không có cách nào đem lại cho Ninh Mặc một gia đình hoàn chỉnh" mà xót xa quá 🥺🥺 Thương Tiểu Lễ, thương bảo bảo gất nhìuuuuuuuu

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play