Kiều Nguyên thay sang một thân tây trang  sạch sẽ, ở trong đám người phá lệ gây chú ý.

Có người tiến lên trước, nói với hắn mấy câu, hắn cũng không nghe rõ, dường như trong đại sảnh yến hội mọi người đều không tồn tại, chỉ có hai người hắn và Kiều Nguyên.

Đối phương ở nơi hắn có thể với tay chạm tới, là người hắn ngày đêm mong nhớ, đang ở trước mắt hắn.

Không bao lâu, bên cạnh Kiều Nguyên có thêm một bóng dáng phụ nữ.

"Ninh tổng, đây là danh thiếp của tôi, hy vọng chúng ta có thể có cơ hội để hợp tác." Người nọ cười đưa danh thiếp cho hắn.

Ninh Tu Viễn tùy tay nhận lấy.

Người nọ còn muốn nói gì đó với hắn, lại thấy hắn đã rời khỏi đại sảnh tiệc rượu.

Ninh Tu Viễn sợ mình sẽ không nhịn được giống như ngày trước vậy, dùng các loại thủ đoạn tàn ác, chỉ vì muốn đưa người này về, vây trong khu vực kiểm soát của hắn.

Ngọn lửa lớn kia, làm cho hắn sợ hãi.

Hắn đã nếm thử tự vị mất đi thứ quan trọng vĩnh viễn một lần, không muốn nếm lại lần thứ hai.

Ninh Tu Viễn tìm người tra ra Kiều Nguyên thường xuyên tới một vài nơi, tỷ như công viên trò chơi ngày trước, rồi cuối tuần, Kiều Nguyên sẽ mang Tiểu Văn tới đó, hoạt động của Kiều Nguyên rất buồn tẻ, này khiến cho Ninh Tu Viễn trầm mặc.

Kiều Nguyên tửu lượng không tính là quá tốt, nhưng trong trường hợp xã giao, không uống rượu cũng không được, mặt cậu đỏ lên, trước mắt cảnh tượng cũng có chút mơ hồ.

Gặp phải loại trường hợp này, cậu sẽ không uống quá say, chỉ là gặp phải Ninh Tu Viễn, trong lòng phiền muộn.

Tiệc tối kết thúc, đêm đã khuya.

Diệp Mân đứng một bên mở miệng nói,"Chi bằng hôm nay không về nhà nữa, chúng ta còn chưa từng qua đêm ở khách sạn lần nào."

"Được." Kiều Nguyên lên tiếng.

Theo sau, cậu nhờ trợ lý đặt hai phòng, Diệp Mân mặt cứng lại.

"Kiều Nguyên, anh có ý gì đây? Anh có còn nhớ chúng ta đã đính hôn rồi không?" Diệp Mân rất ít khi tức giận trước mặt Kiều Nguyên, nhưng đã rất nhiều lần, cô đều bị Kiều Nguyên đẩy ra xa.

"Không có ý gì cả." Kiều Nguyên nói.

Trợ lý đưa thẻ phòng cho Kiều Nguyên, rất tự biết mình biết ta mà rời đi.

Kiều Nguyên đưa cho Diệp Mân một thẻ, cậu quả thật không nghĩ nhiều, chỉ đơn thuần cảm thấy nam nữ thụ thụ bất thân, mỗi người một phòng, không phải rất bình thường sai? Vì sao Diệp Mân lại tức giận.

"Chúng ta quen nhau cũng đã ba tháng rồi, mỗi lần em dựa gần anh, anh đều tránh đi, anh là bạn trai em, em muốn thân mật với anh cũng không được sao?

"..." trong bữa tiệc uống hơi nhiều rượu, Kiều Nguyên hiện tại đầu quay mòng mòng.

Diệp Mân thấy đối phương không đáp, tức hộc máu, cầm thẻ phòng rời đi, giày cao gót nện trên sàn nhà, "Đanh đanh" vang lên.

Kiều Nguyên thế mà không đuổi theo, thậm chí một câu dỗ dành cũng không nói.

Cô tương đối thích Kiều Nguyên, nhưng cách yêu của đối phương không được bình thường.

Quay về phòng khách sạn, điện thoại Diệp Mân vang lên, là một người bạn của cô, quan hệ cũng không tệ lắm, lần này vừa lúc tới thành phố L chụp bìa tạp chí, tuy rằng là con gái, nhưng bởi vì khuôn mặt anh khí, thường xuyên đóng nhân vật nam cho bìa tạp chí.

Cô chấp nhận cuộc gọi, như tìm được người có thể nghe cô chia sẻ hết tâm sự trong lòng, không bao lâu hai người hàn huyên đến quên trời đất, Diệp Mân gửi địa chỉ khách sạn qua Wechat cho bạn cô.

Phòng khác sạn lớn như vậy, có chút trống vắng, bốn phía yên tĩnh, Kiều Nguyên sẽ sinh ra cảm giác đây là nhà giam.

Giờ phút này, cậu đã rút đi tự tin trên người, cuộn tròn thân thể trong góc, ngẫu nhiên trong nháy mắt, trong đầu sẽ toát lên hình ảnh mơ hồ không rõ, cậu giống như thấy được một người con trai dáng vẻ giống mình, bị xích lại cổ chân, nằm ở trên giường, nơi nào cũng không đi được.

Có một người đàn ông đẩy cửa phòng ra, tới gần cậu, tách hai chân cậu ra, đau đớn bị xé rách lan tràn, tay cậu nắm chặt khăn trải giường dưới thân.

Cậu nghe thấy người đàn ông kia trầm giọng nói, "Nếu không mang thai, cậu đừng mong có thể bước ra khỏi cửa."

"..."

Thanh niên bị trói trên giường là ai, vì sao khi chứng kiến khung cảnh này, cậu lại thấy tuyệt vọng đến thế.

Thế cho nên ngay cả cậu, đều bắt đầu khiếp đảm khi quá mức thân cận với người khác, giải tỏa cơn sinh lý, cơ hồ cậu chưa bao giờ làm, mỗi khi nhớ tới loại chuyện này, cậu chỉ cảm thấy cơn đau đớn thấu xương thấu tủy.

Cậu bị bóng đè.

Kiều Nguyên mở toàn bộ đèn trong phòng lên, rồi sau đó đi xung quanh phòng, mở vòi sen, mặc cho dòng nước ấm áp chảy dọc thân thể tắm rửa sạch sẽ, trên bụng còn có một hoa văn rất nhỏ, giống như bụng từ bị thứ gì đó banh chặt ra, cái loại cảm giác đau đớn kịch liệt này, khiến cho cậu vừa tê vừa mỏi, khiến cậu chìm vào cơn mông lung.

Hơi nước vây khóe mắt, làn da trắng nõn ứng hồng, Kiều Nguyên ngẩng cổ, đôi mắt như bị hơi nước thấm ướt, trở nên mê mang.

***********

Bị bóng đè đáng sợ lắm mặc dù tôi chưa bao giờ bị nhưng em tôi ngủ cạnh tôi nó bị rồi vì nó yếu vía :((((( Tôi thì theo chủ nghĩa duy vật nhưng người nằm cạnh bị như thế nên tôi cũng rén :))))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play