Edit & Beta : Đòe
Bảo bảo ngũ quan đã nảy nở hơn, bộ dạng mặt mày có chút giống Sầm Lễ.
Người hầu đứng bên cạnh nhỏ giọng nói, "Tiểu thiếu gia vừa mới ngủ, lát nữa chắc sẽ tỉnh dậy."
"Ừ, cô đi làm việc đi." Ninh Tu Viễn nói.
Trên người bảo bảo tản ra mùi sửa, Ninh Tu Viễn nhớ rõ, Sầm Lễ mang thai sang tháng thứ bốn thứ năm, trên người cũng sẽ có mùi này.
Hắn lúc ấy còn nói, như vậy cũng tốt, sau này sẽ không để con đói.
Không bao lâu sau, nhóc con kia tỉnh lại, trong miệng nhàm chán phun nước miếng phì phì, mí mắt nhập nhèm buồn ngủ, lại nhìn thấy trước mắt có nhiều hơn một người, ngẩn ra một giây, tưởng có tên xấu xa nào từ đâu lẻn tới đây, lập tức mời miệng "Oa" một tiếng khóc ầm lên.
Ninh Tu Viễn lúc này cũng mặc kệ tiểu tử này đã quên mất cha nó là ai, bế con ra khỏi nôi, sau đó nói, "Ngoan, đừng khóc."
"Oe...oe...oe.."
Bảo bảo vốn đang nằm trong nôi, kết quả phát hiện mình bị người xấu bế lên, bẹp bẹp miệng, nhìn khắp nơi, phát hiện trong phòng chỉ có nó cùng cái tên xấu xa này, một bộ bị dọa chết khiếp rồi nhưng không dám khóc lớn.
"Còn khóc nữa sẽ rất xấu trai." Ninh Tu Viễn nói.
"Oe" bảo bảo trên mặt còn đọng lại nước mắt, trợn tròn mắt cảnh giác nhìn tên xấu lạ mặt này.
Khóe miệng chảy nước miếng trong suốt, dính trên áo Ninh Tu Viễn, Ninh Tu Viễn cầm lấy khăn chuyên dụng cho trẻ sơ sinh, cẩn thận lau sạch nước miếng trên khóe miệng nhóc con, bị hắn chạm lên mặt, bảo bảo miệng càng há to, trong phòng lại vang lên tiếng trẻ con khóc.
Bảo mẫu nghe thấy tiếng khóc mãi không ngừng, đành phải đã đi tới, nói," ngài cứ đưa tiểu thiếu gia để tôi bế một lúc, bảo bảo có thể hơi sợ người lạ." Nhục chưa =]]]]]]]
Ninh Tu Viễn sắc mặt trầm xuống, hắn còn chưa gặp ai thấy bố đẻ lại sợ như gặp người lạ.
"Hôm nay tôi sẽ đưa nó đi." Ninh Tu Viễn nói.
"Lão gia và phu nhân ...." người hầu do do dự dự, cô biết Ninh gia đoạn thời gian gần đây xảy ra chút chuyện, hơn nữa trạng thái tình thần Ninh Tu Viễn vẫn luôn không ổn định.
Hôm trước Ninh Kỳ còn nói, Ninh Tu Viễn đã hai tuần nay không tới công ty, một đống việc cũng không thèm quản, cả ngày đều không thấy người, không phải nhận điện thoại, thì chính là nhận được một nửa liền treo máy.
Hơn nữa lúc trước bảo bảo khóc, Ninh Tu Viễn đều là một mặt đầy sự ghét bỏ, hiện tại ôn hòa như vậy, như thế nào cũng khiến người ta khong thích ứng được.
Cô cảm thấy Ninh Tu Viễn hẳn nên đi gặp bác sĩ tâm lý, chứ không phải đổ hết chuyện lên đứa nhỏ.
"Nó là con tôi, đương nhiên sẽ phải theo tôi." Ninh Tu Viễn lại nói.
"Thiếu gia, cậu... sắc mặt của cậu hình như không được tốt lắm." Người hầu nói.
Trong khoảng thời gian này, Ninh Tu Viễn luôn nửa đêm đột nhiên tỉnh lại, hắn sẽ thường xuyên mơ thấy một ít chuyện trong quá khứ, có đôi khi thậm chí còn không phân rõ được đang mơ hay đang tỉnh nữa.
Trằn trọc, khó đi vào giấc ngủ.
Chỉ cần hắn nhắm mắt lại, dường như có thể nghe thấy tiếng Sầm Lễ nói chuyện bên tai hắn.
Sầm Lễ nói, "Em muốn anh phải trở nên tốt hơn, miễn để cho người khác hiểu lầm anh là một người xấu." Thiếu niên mặc đồng phục học sinh, sắc mặt có chút co quắp bất an.
Nhưng khi hắn vươn tay, muốn chạm vào người này, trước mắt lại chỉ còn một mảnh đen tối.
Mọi thanh âm đều im lặng, hắn nghĩ vừa rồi hẳn là một giấc mộng, hắn theo bản năng muốn ôm lấy người nằm bên cạnh, nhưng lại ôm phải không khí, đến thời khắc này, hắn mới hiểu được rằng, Sầm Lễ đã không còn nữa.
Hắn mở mắt ra, lại nhắm mắt vào, lặp lại rất nhiều lần.
Sầm Lễ nói với hắn rằng mọi thứ đã qua hết rồi, cho rằng cố gắng trải qua tất cả, chỉ cần kết quả là tốt, bọn họ có thể bên nhau mãi mãi, phá vỡ giấc mộng.
Chỉ có đưa nỗi mong ngóng đạt tới đỉnh điểm, khi ngã xuống mới có thể tan xương nát thịt.
Ninh Tu Viễn cười khổ, xem ra Sầm Lễ thật sự rất hận hắn.
Người hầu ôm bảo bảo tới, sau khi bảo bảo tách khỏi hắn, ngoan ngoãn hơn nhiều, cũng không quấy không khóc, chỉ khi thấy hắn tới gần, ngay lập tức há miệng.
"Cậu có muốn đi nghỉ ngơi trước không, tiểu thiếu gia cứ để tôi chăm sóc." Người hầu ấp úng nói.
Trên tường có lắp một tấm gương cao nửa người, Ninh Tu Viễn hơi nghiêng đầu, nhìn tên đàn ông râu ria xồm xoàm trong gương, dưới mắt có quầng thâm đen xì, không biết còn tưởng rằng dân lưu lạc từ đâu tới, khác xa với bộ dạng sạch sẽ lịch lãm trước kia.
Cũng khó trách, nhóc con kia sợ hắn như vậy.
"Vậy cô cứ chăm nó trước đi." Ninh Tu Viễn nói.
Nếu để Sầm Lễ thấy, chỉ sợ sẽ càng chán ghét hắn hơn.
Ninh Tu Viễn trở về phòng mình, cạo râu sạch sẽ, chỉ là hắn trong gương, cùng với dáng vẻ tự cao tự đại của dĩ vãng, có chút không giống nhau.
Cũng không biết là sai chỗ nào.
Ninh Tu Viễn quay lại phòng cho trẻ, người hầu đang chơi với bảo bảo, bảo bảo cười khanh khách giòn tan.
"Cô thu dọn sắp xếp tất cả đồ của nó, tôi sẽ mang đi, tôi cũng sẽ gọi cho Ninh Kỳ, việc này cô không phải lo lắng." Ninh Tu Viễn nói.
Hắn đi tới trước mặt bảo bảo, đè thấp giọng, "Về nhà với daddy được không nào?"
"......" Người hầu ngừng lại động tác, hỏi, "Vậy thì ai sẽ chăm sóc cho tiểu tiếu gia?"
"Tôi sẽ là người chăm sóc nó."
"..." sắc mặt bảo mẫu tức khắc trở nên kinh ngạc, nhưng cô cũng chỉ là người làm thuê cho Ninh gia, chuyện của bọn họ, cô cũng không quản được. Ninh Tu Viễn đón lấy bảo bảo từ trong tay bảo mẫu, không đến một giây, cảm nhận được ngay có gì đó làm ướt áo hắn......
Bảo bảo khóe mắt đậm lệ, há miệng thở phì phò, đáng thương hề hề không có phát ra tiếng.
Bảo mẫu thật cẩn thận mở miệng nói, "Vừa rồi tã của tiểu thiếu gia đã nặng, đang chuẩn bị thay, thì cậu tới đây."
Ninh Tu Viễn đen mặt, "Đưa tã cho tôi."
"..." Bảo mẫu đưa một miếng tã lót cho Ninh Tu Viễn.
Ninh Tu Viễn thay hơn nửa ngày, vẫn cần phải nhờ tới sự trợ giúp của bảo mẫu, mới thay xong tã cho bảo bảo. Ninh Tu Viễn nhíu nhíu mày, đứa nhỏ này cũng không biết là giống ai, một chút cũng không để cho hắn bớt lo.
***********
Bảo bảo đáng iu quá ≧﹏≦ Ngậm ngùi nước mắt mặc người thay tã 🙈🙈
Vì tôi lười quá nên nhiều chỗ là "bảo mẫu" nhiều chỗ thì để nguyên "người hầu" cũng giống "dì Lý-Lý thẩm" mọi người thông cảm cho cái lười của tôi nhá 🤡🤡