Edit & Beta : Đòe
Qua hồi lâu, hắn mới khởi động lại điện thoại.
Có không ít tin nhắn và cuộc gọi nhớ, cơ hồ đều hỏi hắn đang ở đây.
Ninh Tu Viễn đều không trả lời lại..
Hắn yên lặng nằm trên chiếc giường Sầm Lễ đã từng nằm, nhìn quanh căn phòng, tưởng tượng khung cảnh Sầm Lễ sinh hoạt ngày thường, trên bàn có một chiếc đèn, mỗi ngày tiết tự học buổi tối, Sầm Lễ hẳn là ngồi làm đề, sau đó thì nghỉ ngơi.
Điện thoại một lần nữa reo lên, Ninh Tu Viễn liếc qua tên hiển thị, là Ninh Kỳ.
Hắn tiếp điện thoại, Ninh Kỳ nghiêm nghị hỏi, "Tối hôm qua con đi đâu?" Rõ ràng đã ngủ một giấc, nhưng hắn lại càng cảm thấy mệt mỏi.
Hắn không lên tiếng.
Ninh Kỳ lại nói," hôm nay cũng không tới công ty, con vẫn còn nhớ tới Sầm Lễ sao?"
"..."
"Nếu không phải vì cậu ta, lần này Ninh gia cũng sẽ không phải hổ thẹn, đã sớm nói với con, không quản chế được thì buông tay, con lại không nghe lời ta nói." Ninh Tu Viễn hỏi, "Ai đã mang em ấy đi?"
"Đi rồi cũng tốt." Ninh Kỳ tựa hồ có hơi bực bội, vốn ông ta cũng chủ vì Sầm Lễ đã sinh cho Ninh gia một đứa cháu trai, mới cho phép Sầm Lễ bước vào cửa, kết quả thiệp mời đã phát đi, lễ đường cũng đã trang trí, hai ngày trước hôn lễ lại xảy ra chuyện như vậy.
Tuy nói bốn phía truyền thông không tung tin ra ngoài, nhưng này cũng phải chịu mấy lời gièm pha.
Ninh Tu Viễn trực tiếp cắt đứt cuộc gọi.
Trước kia hắn hay buông lời hạ thấp Sầm Lễ, nhưng hiện tại, hắn một chút cũng không muốn nghe thấy từ miệng người khác nói xấu cậu.
Hắn đứng dậy, bộ dáng thoạt nhìn rất suy sụp.
Hắn muốn đi tìm Sầm Lễ, mặc kệ Sầm Lễ có muốn gặp hắn hay không.
Là ai đã đưa Sầm Lễ?
Hắn nghĩ nghĩ, rồi sau đó lái xe tới đại học L, Sầm Lễ không có thân thích họ hàng gì, bạn bè ít đến đáng thương, liên hệ qua lại nhiều nhất, cũng chỉ có Hàn Kham.
Hàn Kham rất nổi danh ở trường, hắn túm đại một sinh viên đi ngang qua, hỏi,"Cậu có biết thầy Hàn đang ở đâu không?"
"..." Sinh viên kia quay đầu lại nhìn Ninh Tu Viễn, hai chân sợ tới mức run run rẩy rẩy, thanh danh Ninh Tu Viễn ở trường tất nhiên là không tốt rồi, càng đừng nói tới dáng vẻ chật vật hiện tại, thật sự là rất ít thấy.
Bất quá nghe nói vị hôn thê của Ninh Tu Viễn trước ngày kết hôn hai hôm đã tự sát, bọn họ đều ở sau lưng bàn luận, còn nghe nói vị hôn thê đó là đàn ông, là năm trước Ninh Tu Viễn nói cậu ấy trộm đồ của hắn.
"Có biết hay không?" Ninh Tu Viễn lại hỏi.
Cậu ta nuốt nuốt nước bọt, nói, "Ngày hôm qua thầy Hàn đã xin từ chức rồi."
"Hàn Kham từ chức rồi?"
Ninh Tu Viễn nắm chặt quần áo người kia, cậu ta run rẩy," hiện tại diễn đàn trong trường đều đang thảo luận chuyện này, không tin cậu có thể nhìn xem."
Người nọ móc điện thoại trong túi ra, sau đó mở diễn đàn trường, trang đầu đều là tin tức Hàn Kham từ chức, khiến không ít người mê muội anh phải thương tâm, còn chưa kịp nói tạm biệt với Hàn giáo sư."
Ninh Tu Viễn lướt qua tin tức một lượt, sắc mặt âm trầm.
Hắn tìm lãnh đạo trường đòi số điện thoại của Hàn Kham, bởi vì Ninh gia quyên góp không ít tiền cho trường, thái độ của ban lãnh đạo đối với hắn cũng rất khách khí.
Điện thoại reo vài giây, đã có người bắt máy.
"Trả lại Sầm Lễ cho tôi." Ninh Tu Viễn dồn dập mở miệng nói.
Nghe thấy giọng nói của hắn, bên kia điện thoại cười lạnh," Ninh Tu Viễn, cậu dựa vào đâu mà đòi trả lại Sầm Lễ? Cậu đối xử với em ấy tốt thật đấy, vẫn là trước nay chưa từng uy hiếp em ấy sao? Em ấy đã không còn nữa, người sống sờ sờ, phải trải qua những gì, mới có thể nghĩ quẩn trong lòng rồi tự thiêu."
"Em ấy đã từng nói, sẽ chờ tôi trở về."
"Nếu không phải vì cậu, em hiện tại sẽ có một cuộc sống tôat, so với người khác ưu tú hơn, nhưng cậu lại chôn vùi đi tiền đồ của em ấy, còn khiến em ấy phải gánh cái danh trộm cắp."
"..."
"Chính mắt tôi nhìn thấy em ấy tự châm mồi hỏa thiêu, hóa thành tro bụi, Ninh Tu Viễn, là cậu đã hại chết em ấy."
"..."
Là cậu đã hại chết em ấy.
Ninh Tu Viễn ngẩng đầu nhìn, từ ngày cháy nhà qua đi, thời tiết trở nên tươi sáng hơn.
Ninh Tu Viễn vẫn không quá xác định, Sầm Lễ đã vĩnh viễn rời khỏi hắn.
Cách đó không xa truyền đến tiếng cười vui vẻ.
Ninh Tu Viễn lần theo âm thanh đó, là một đôi tình lữ, người con gái treo trên lưng cậu con trai, giống như muốn cậu cõng cô ấy.
"Anh có được không đấy? Nếu ngay cả thể lực cũng không có, ba em sẽ không đồng ý gả em cho anh đâu." người con gái ấy tuy rằng đang oán giận, nhưng có thể nhìn ra được, cô rất yêu người kia.
"Tất nhiên là được."
Nói xong, cậu con trai cõng người con gái trên lưng, san trường rộng lớn như vậy, không màng tới ánh mắt của những người khác, giống như trên thế gian này chỉ có hai người bọn họ.
"Em đổi điện thoại mới cho anh sao anh không dùng, có phải không muốn để em biết anh có người con gái khác bên ngoài đúng không?"
"Còn không phải bởi vì anh chưa kịp đổi sao, em yên tâm, anh sẽ không gian díu với ai khác, vĩnh viễn chỉ có một người đó là em, được không??"
"Hừ."
"Thật mà, anh không lừa em."
"Em không tin đâu, ngày hôm qua em còn thấy có một bạn nữ tới xin kết bạn Wechat, anh có phải vừa ngoài tình vừa có bạn gái hay không?"
"Anh cũng đâu có cho, còn nói với cô ấy anh đã có người yêu rồi, còn đẹp hơn cô ấy nữa." Người con gái bĩu môi, nói," không được ở bên ngoài câu tam đáp tứ, nếu như để em biết đưỡ, thì em sẽ cho anh biết tay."
Câu tam đáp tứ : câu nói dùng để chỉ những người lố lăng, không đàng hoàng, không đứng đắn
"Giờ tay xin thề"
Ân ái một lúc, chỉ cần nhìn thấy đối phương liền rất vui sướng, trong mắt cũng sẽ không phát sáng khi gặp người thường, hơn nữa giữa hai người họ, chỉ có nhau.
Đôi tình lữ dần dần đi khuất, nhưng Ninh Tu Viễn vẫn đứng yên một chỗ.
Trước kia mấy lời hắn thường nói với Sầm Lễ, đơn giản chỉ là, cứ tìm đại một chỗ bên ngoài bao nuôi cậu, thân phận của cậu cũng không đáng nhắc tới.
Hắn còn nói,"Đứa nhỏ sẽ được đưa về Ninh gia, sau này nếu cậu muốn, tôi cũng sẽ cho cậu gặp mặt con, nhưng đứa nhỏ sẽ không nhận cậu.
Đừng đi làm, dù sao cũng là vì kiếm tiền, còn không bằng ở trong nhà chờ tôi về, miễn cho tôi lúc muốn tìm cậu, lại tìm không thấy.
Bớt giả câm trước mặt người khác, nếu cậu cứ nhàa chán như vậy, bán đi cũng chẳng đáng bao nhiêu, đã bị tôi chơi qua nhiều năm như vậy rồi mà kỹ năng vẫn kém cỏi, còn không bằng đám thiếu niên hiểu chuyện trong hộp đêm."
Đoạn thời gian Giang Ngôn về nước, hắn thường xuyên ở trước mặt Giang Ngôn, dạy dỗ Sầm Lễ, khiến Sầm Lễ phải nghe lời, đây cũng xem như là chuyện của cậu.
Hắn không ngừng tìm người ở bên ngoài, thậm chí còn nhắc tới trước mặt Sầm Kễ, xem thử Sầm Lễ có để ý tới hắn không.
Người khác sẽ nói vài câu hắn muốn nghe, nhưng nếu hắn một tuần không tới tìm Sầm Lễ, cậu sẽ không có bất kỳ động tĩnh gì.
Ninh Tu Viễn lái xe rời đi, hắn cũng không biết mình nên đi đây, lang thang không có chủ đích.
Đi được một lúc, hắn dừng xe ở bên đường, bước xuống xe, sau đó đốt một điếu thuốc.
Sắc trời đã tối đen, hắn nhớ sáng sớm hôm ấy, Sầm Lễ nói với hắn, "Tôi chờ anh về." Nhưng sẽ không bao giờ còn người đợi hắn về nói với hắn, "Anh đã về."
***********
Aiya khum hiểu sao tôi lại thấy thương Viễn cẩu chắc do tôi thuộc team hỗ sủng hay sao ấy ~(*+﹏+*)~ Cứ ngược công ngược thụ là tim quặn đau nhưng mà có qua phải có lại mới toại lòng người đọc. Nhất định phải ngược Viễn cẩu thì mới công bằng với Tiểu Lễ.