Edit & Beta : Đòe
Ninh Tu Viễn rốt cuộc đã hiểu rõ, hắn có tình cảm với Sầm Lễ, cũng không chỉ là thích.
Hắn hối hận rồi.
Hắn chưa bao giờ thấy căm ghét bản thân đến vậy, nếu là lúc cứ tiếp tục phát triển như vậy, có lẽ hắn và Sầm Lễ sẽ không rơi vào kết cục bây giờ.
Sầm Lễ không coi hắn là người xấu.
Thế cho nên sau này, Sầm Lễ sẽ đối xử với hắn như những người khác, sẽ trò chuyện với hắn, chứ không phải là thấy hắn thì né tránh bỏ chạy.
Ninh Tu Viễn nghĩ tới rất nhiều thứ.
Lại nghĩ đến một lần, lớp học cử hành một tổ nhỏ chuyên giúp đỡ các bạn khác trong việc nâng cao chất lượng học tập, trong đó có tên của hắn.
Hắn lúc ấy, cảm thấy việc này rất nhàm chán, hắn thường xuyên không tham gia, phần lớn mọi người cũng nhắm một mắt mở một mắt cho qua.
Chỉ có Sầm Lễ sẽ tới tìm hắn.
Sầm Lễ nói với hắn, “Tuần trước phải thi khảo sát năm môn, học sinh tới trường, phải chuyên chú học tập.”
Hắn đáp lại một câu, "Liên quan gì tới cậu?”
Sầm Lễ mím môi, hai giây sau mới nói, “Tớ nghĩ có thể giúp cậu cải hiện tình hình học tập.”
Nghe thấy những lời này, hắn chỉ cảm thấy người này thật không biết tự lượng sức mình, cười lạnh một tiếng, đeo tai nghe lên, sau đó lấy ra điện thoại ra chơi game.
Nếu có thể trở lại quá khứ thì tốt rồi.
Hiện tại, hắn nhất định sẽ không vì một đoạn nhạc đệm mà xem nhẹ cậu.
Nếu Sầm Lễ nguyện ý giảng bài cho hắn, hắn sẽ tới văn phòng giáo viên, xin được ngồi cạnh cậu, như vậy bọn họ chính là bạn cùng bàn.
Thời kì cấp ba, trong sáng lại tốt đẹp, hắn vẫn có thể bá chiếm Sầm Lễ, nếu có học sinh nữ khác tới tiếp cận, hắn cũng có thể làm bộ làm tịch hỏi bài Sầm Lễ, không để cho người khác có cơ hội.
Bìa sách đã phai màu, hắn có thể mua sách mới cho Sầm Lễ, dù sao với hắn mà nói cũng không đắt đỏ gì, mua rất nhiều bút cho cậu, đủ các loại hình thức, cục tẩy chỉ còn mảnh nhỏ, hắn sẽ mua ngày cục mới cho cậu.
Hắn có thể đưa tất cả mọi thứ hắn có cho Sầm Lễ.
Sầm Lễ quá gầy, hắn sẽ thường xuyên mang đồ ăn ngon tới cho cậu, nếu cả lớp chỉ còn Sầm Lễ chưa nộp học phí, hắn cũng sẽ không giống như trước kia, nghe thấy tin này, sẽ cười nhạo nhà cậu nghèo kiết hủ lậu như những người khác, thành tích tốt thì sao, hắn sẽ thay cậu đóng học phí, cũng không phải vì muốn Sầm Lễ mang ơn.
Hắn chỉ muốn, ấn tượng của Sầm Lễ về hắn sẽ luôn tốt đẹp như trong quá khứ.
Ninh Tu Viễn tiếp tục lật xem các trang khác, thế rồi đến một đoạn thời gian, cũng không thấy cậu viết tiếp nữa.
Đúng vào lúc Sầm Lễ biết mẹ bị bệnh, chuẩn bị bỏ học ra ngoài kiếm tiền.
Trước một ngày Sầm Lễ viết:
“Tôi thấy giấy báo cáo tình hình bệnh trong ngăn tủ, mẹ chuẩn bị từ bỏ trị liệu, giữ tiền lại cho tôi được tiếp tục đi học, tôi không muốn mình ích kỉ như vậy, ngày hôm qua đã xin nghỉ học với chủ nhiệm trước, hôm nay chủ nhiệm lớp tìm tôi nói chuyện, nói có người nguyện ý chi trả tiền thuốc men cho mẹ, là ba của Ninh Tu Viễn, cảm thấy vận khí mình không tồi, tôi cũng nhất định sẽ báo đáp chú Ninh, không để ông ấy thất vọng.”
Sau này, nhưng trang giấy còn thừa, toàn bộ trống trơn.
Lúc ấy là học kì hai năm ba, những chỗ cấp ba có thể chơi hắn đều đã chơi qua, hắn cảm thấy rất nhàm chán, vừa vặn, đám anh em của hắn thần bí hề hề cho hắn xem một đoạn băng ghi hình.
Lúc hắn chuẩn bị trốn học, Sầm Lễ đứng chắn trước mặt hắn, nói,” Cũng là năm cuối rồi, cậu nên chăm chỉ học hành hơn, đỡ phải để chú Ninh lo lắng.”
Ninh Tu Viễn cười cười, “Cậu không thấy bản thân hay lo chuyện bao đồng sao?”
“...”Sầm Lễ không lên tiếng.
Mặc dù có không ít người, đã từng nói với Sầm Lễ, để cậu ít tiếp xúc với Ninh Tu Viễn đi, nhưng cậu vẫn luôn cảm thấy Ninh Tu Viễn bề ngoài thì trong cỏ vẻ không đứng đắn, nhưng thật ra rất tốt bụng.
Bởi vì luôn ru rú trong lớp, da Sầm Lễ so đám nữ sinh còn trắng trẻo hơn nhiều, trên trán rũ vài cọng tóc, càng tô đậm nét thanh tú hơn, tuy rằng trên người mặc đồng phục đã sờn màu, nhưng lại rất sạch sẽ, khiến người ta nhìn vào cũng thấy thoải mái.
Sầm Lễ có chút co quắt nói, “Cuối tuần sau phải thi rồi, nếu cậu đạt được thành tích tốt, chú Ninh cũng sẽ rất vui."
“Ông ấy có vui hay không, cũng đâu có liên quan tới tôi?” Ninh Tu Viễn hỏi lại.
Lúc ấy, hắn đã có ý nghĩ dơ bẩn với Sầm Lễ, chỉ là hắn vẫn chưa biểu lộ ra ngoài, ngay từ đầu hắn cũng không quá để ý tới Sầm Lễ, nhưng lâu dần, Sầm Lễ giống như kim cương lần trong đống đất cát, rất khó để người ta bỏ qua.
Ninh Tu Viễn nhìn Sầm Lễ còn chưa chịu đi, nổi lên tà tâm, “Như vậy đi, vừa lúc ngày mai được nghỉ, nếu cậu đã quyết tâm giúp tôi nâng cao thành tích, vậy thì tới dạy kèm cho tôi đi."
“...”Sầm Lễ không trả lời.
“Làn sao vậy, giờ lại không muốn sao? Tôi thấy cậu chỉ đang giả bộ thôi.”
‘‘ không phải."
Ngày ấy, Sầm Lễ đối xử với hắn không khác gì mọi người, nhưng sau này, Sầm Lễ thấy hắn, sẽ theo bản năng muốn né tránh.
Đồng phục bị cởi xuống, hắn chỉ cảm thấy chưa bao giờ hắn lại khao làm tình đến vậy, da Sầm Lễ rất trắng, chạm vào mềm mịn như trong tưởng tượng của hắn.
Mặt cậu giàn giụa nước mắt, trên người phủ kín dấu vết hắn tạo ra.
Lúc ấy Sầm Lễ nằm trên sofa màu đỏ rượu, qua một lúc lâu, mới chậm rì rì bước xuống, nhặt đồng phục rơi trên đất lên, ngón tay run run muốn che đi cả người trần như nhộng của mình.
Quần áo hắn vẫn nghiêm chỉnh mặc trên người, thậm chí một nếp nhăn nhỏ cũng không có, mà Sầm Lễ cả người hỗn độn.
Hắn không bận tâm cậu cảm thấy thế nào, nói thẳng, “Nếu cậu đã mắc nợ tôi, thì đây là việc cậu nên làm."
"Sao nào, không cam lòng sao?”
Sầm Lễ tựa hồ còn chưa hồi thần lại sao cơn ác mộng, hắn đi tới niết cằm Sầm Lễ, nói,”Sau này khi tôi gọi cậu đến, thì cậu phải đến, bớt ra vẻ thanh cao trước mặt tôi."
“..."
Bắt đầu từ lúc này đây, ánh mắt Sầm Lễ nhìn hắn chỉ còn lại vẻ u buồn.
Ninh Tu Viễn hiện tại cực kì hối hận, nếu ngày trước hắn khong đối xử với cậu như vậy, thái độ của Sầm Lễ đối với hắn sẽ giống như đã viết trong nhật ký, rõ ràng có rất nhiều cách, để thân cận với người này, nhưng hắn lại lựa chọn cách cực đoan nhất.
Hắn coi Sầm Lễ như công cụ phát tiết gọi phải đến đuổi thì đi.
Khung cảnh trước mắt trở nên mơ hồ, Ninh Tu Viễn dường như nghe thấy một giọng nói nhỉ nhẹ,”Đã đi học, thì đừng nghịch điện thoại nữa.”
Sân trường rộng như vậy, thấp thoáng chỉ còn lại hai người họ, chiếc ô che trên đình đầu phảng phất trong màn mưa, Sầm Lễ ôn hòa cười với hắn, “Trên mặt tớ có dính gì sao?”
Nếu có thể trở lại một lần nữa thì tốt rồi, lần này hắn sẽ đối xử thật tốt với Sầm Lễ.
**********
Tắt văn đi con rể ơi !!!!!!!!!! Làm gì có nhiều cái "nếu" như thế, làm gì có nhiều "đối xử thật tốt" đến thế, hứa suồng hứa sã mà có làm được đâu 🥥🦋