Edit & Beta : Đòe

Ninh Tu Viễn lái xe tới công ty, nửa đường gặp phải tai nạn xe cộ.

Chiếc xe con đằng trước đâm vào đuôi một chiếc xe tải, chắn ngay ngã tư đường, sau đó cảnh sát giao thông tới, đường đi mới được lưu thông. Trở lại công ty, trợ lý nộp cho hắn bản tư liệu bị sai số thống kê, hắn kiểm tra phát hiện ra liền nổi cơn tam bành hùng hổ phê bình trợ lý.

Trong công ty có canteen, nhưng lại tách biệt giữa nhân viên và quản lý cấp trên, thời gian dùng bữa trưa, người phục vụ giao canh hầm xương tới cho Ninh Tu Viễn, không cẩn thận đổ ra bàn, còn có vài giọt nước canh bắn lên quần áo Ninh Tu Viễn, người phục vụ vội vàng xin lỗi, mặt hắn đen sầm lại.

Có thể vì sắp kết hôn, không muốn bị đen đủi, Ninh Tu Viễn ngược lại cũng không gây khó cử cho người kia, nhưng hôm nay chuyện gì cũng không suôn sẻ, cũng không biết là bị sai nữa.

Có hai tiếng để nghỉ ngơi, trong văn phòng có phòng nghỉ riêng, Ninh Tu Viễn nằm trên sô pha, nhắm mắt lại nghỉ ngơi trong chốc lát.

Sầm Lễ vẫn mặc chiếc áo cũ kia, ngồi ở bàn học thứ hai, chỉ cần hắn liếc qua bảng đen một chút, là có thể thấy cậu đang học bài.

Trong phòng học vang lên tiếng đọc bài lanh lảnh, không ít người đang ngâm nga thơ cổ, giáo viên ngữ văn không có trong lớp, lúc gần tan học, sẽ bắt đầu kiểm tra học thuộc lòng, không thuộc sẽ bị phạt chép lại trăm lần, trừ bỏ hắn ra, người trong phòng học đều đang nhẩm thuộc.

Hắn đạp chân người bên cạnh, không vui nói, “Cậu đọc cái quái gì vậy?” Rõ ràng chêm chọc trêu cười, nói không muốn học hành, kết quả người này còn đọc rất nghiêm túc.

“Ninh ca, em đang học thuộc thơ, lần trước thi khảo sát điểm ngữ văn không đạt tiêu chuẩn, lần này bà ấy khẳng định sẽ bóp chết em.” Người nọ sắc hoang mang bối rối nói.

Giáo viên trong trường học đều nhắm một mắt mở một mắt đối với Ninh Tu Viễn, nhưng đối với gã thì chưa chắc.

Ninh Tu Viễn cười khẩy, giựt lấy sách của người kia, xé một trang giấy, từ trước đến nay hắn đều thô bạo như vậy, chỉ cần khiến hắn thấy khó chịu, kết quả như nào không cần nói cũng biết.

Lớp học không có giáo viên, đám học sinh cấp ba cũng rất nhàm chán, có không ít người đều đưa mắt nhìn về phía bọn hắn.

“Ninh ca” nam sinh mặt đỏ bừng, muốn đoạt lại quyển sách.

Sầm Lễ là lớp phó học tập môn ngữ văn, giáo viên bộ môn trước khi rời đi đã dặn cậu phải giữ trật tự lớp, mấy người trong lớp, cơ hồ đều chú ý đến chỗ ngồi của Ninh Tu Viênc, cậu buông sách trong tay ra, đi đến trước bàn học Ninh Tu Viễn.

Động tác của Ninh Tu Viễn,  nhất thời dừng lại.

“ Nếu cậu không muốn học thì xin hãy giữ trật tự.” Sầm Lễ mở miệng nói.

Ngay lúc đó, hắn trực tiếp đáp lại một câu, “Bớt xen vào chuyện của người khác đi.”

Nhưng hiện tại, hắn rất thức thời ném trả sách cho người bên cạnh, người nọ vội vàng cầm lấy sách, sau đó nhật đống trang bị xé vứt xuống đất kia, mượn bạn học khác keo dính, dán lại.

Thấy không còn gì để hóng, các bạn học khác đều quay người đi, trong phòng học lại vang lên tiếng nhẩm thơ.

Sầm Lễ cũng đang chuẩn bị về chỗ ngồi học tiếp, Ninh Tu Viễn đứng dậy, bắt lấy cánh tay cậu.

Sầm Lễ quay đầu lại, nghi hoặc nhìn hắn.

“Tan học cậu có rảnh không?” Ninh Tu Viễn hỏi.

Bàn bên đang chăm chú dán sách, nghe thấy Ninh Tu Viễn nói, mặt biến sắc như thấy quỷ, sau đó nói, “Ninh ca, anh không phải đã hẹn với Trương Vi Vi lớp bên cạnh sao? Cô ấy nói sẽ chờ anh ở quán trà sữa.”

Ninh Tu Viễn cau mày, không kiên nhẫn đạp vào chân gã, hành động rất cẩn thận, không để Sầm Lễ phát hiện.

Ninh Tu Viễn lại nói,”Tan học cậu có rảnh không? Tôi muốn mời cậu đi ăn cơm, lần trước không phải cậu đã cho tôi đi chung ô sao, tôi không muốn mắc nợ ân tình của người khác."

Sầm Lễ nói, “Chuyện nhỏ mà thôi, cậu không cần phải mời tớ đi ăn cơm đâu.” Nói xong, Sầm Lễ rút tay khỏi Ninh Tu Viễn.

Ninh Tu Viễn nhíu mày nói,” Cậu đang coi thường tôi sao? Tôi nói rồi, không muốn mắc nợ người khác, cậu dù sao cũng đã giúp tôi, cậu nhất định là đang coi thường tôi.”

“Chiều tan học tôi chờ cậu, đừng mong kéo dài thời gian.” Ninh Tu Viễn lẩm bẩm nói.

Hắn chính là muốn tiếp cận với Sầm Lễ nhiều hơn, ngay từ lúc bắt đầu, sẽ không xảy ra tình trạng sống chung như hiện tại.

Sau khi tan học, người trong lớp gần như đã rời đi hết, chỉ còn lại ba người.

Hoa khối kia hắn chỉ cần tìm vài lý do đuổi đi là được, chỉ cần lần tới gặp mặt tặng cô ta vào món đất tiền, rất đơn giản, nên tặng cho Sầm Lễ đồ vật gì đó, để cậu có thể tự động dán đến bên người hắn, mỗi ngày sẽ chú ý tới hắn nhiều hơn chút.

Bên cạnh Sầm Lễ có một bạn nữ, là lớp phó học tập phụ trách môn tiếng anh, bộ dáng khá xinh đẹp, người theo đuổi cũng không ít, nhưng cô lại không đồng ý với bất kì ai cả, lại rất thân thiết đứng gần Sầm Lễ.

Ninh Tu Viễn thấy phiền muốn chết.

Phụ trách môn tiếng anh đang nói gì đó với Sầm Lễ, trên mặt cậu cũng thoáng nở nụ cười, Ninh Tu Viễn đứng nhìn mà lòng ngứa ngáy.

Mắt thấy Sầm Lễ đang chuẩn bị đi cùng người khác, Ninh Tu Viễn vội vàng chạy tới nói với bạn nữ kia, “Hôm nay cậu ấy có hẹn trước với tôi rồi.”

“...” Sầm Lễ vẻ mặt nghi hoặc nhìn hắn.

Danh tiếng Ninh Tu Viễn ở trường học đặc biệt không tốt, đánh nhau ẩu đả, yêu sớm ngoại tình, đến muộn về sớm, mọi thứ đều rất rõ ràng, so với kiểu học sinh ba tốt như Sầm Lễ, thường xuyên được thầy cô khen, toàn không phải kỳ tích huy hoàng gì.

Bạn nữ kia rất dũng cảm, cũng không sợ hắn, trực tiếp hỏi, "Cậu ấy hẹn cậu khi nào vậy?” Sầm Lễ nhíu mày, đại khái là không muốn liên lụy tới người khác, nói với cô nhóc, “Cậu cứ đi trước đi.” Nữ sinh quay đầu lại, vẻ mặt lo lắng nói, “Sầm Lễ."

Sầm Lễ cười cười,” không sao mà.”

“...”Nữ sinh lại nhìn Ninh Tu Viễn, Ninh Tu Viễn nhìn thế nào cũng không giống người tốt.

Bạn học đã rời đi, Sầm Lễ còn chưa kịp mở miệng, Ninh Tu Viễn liền nói, “Nhà hàng tôi đã đặt trước rồi, nếu cậu không đi, tiền đặt cọc cũng không thể rút về."

Ở trong ấn tượng của hắn, Sầm Lễ là người rất tiết kiệm, đến cục tẩy cũng dùng đến khi nào không thể tẩy được nữa mới thôi, sao có thể thờ ơ với chuyện này.

Sầm Lễ do dự sau một lúc lâu, thấp giọng nói, “Tớ cũng chưa từng trêu chọc gì đến cậu mà.” Ninh Tu Viễn rất ít khi chạm mặt với cậy, đột nhiên xum xoe như vậy, khó tránh khỏi có chút hoảng sợ.

“Tôi đã nói, muốn mời cậu ăn một bữa cơm.”

Cuối cùng, Ninh Tu Viễn vẫn dắt Sầm Lễ tới nhà hàng, ở bên trong nội thành.

Đây là nhà hàng lấy chủ đạo ấm áp lãng mạn, trang trí cũng rất có tình thú, tới dùng bữa đều là các cặp đôi tình nhân, thời điểm đi vào nhà hàng, có không ít người nhìn bọn họ, sau cùng nhìn đến quần áo hai người mặc, đồng phục học sinh xanh trắng đan xen.

Ninh Tu Viễn nghĩ, có lẽ nhìn thấy giống như đang mặc đồ đôi.

Hắn rất muốn thay đổi thứ gì đó.

************

Ha ha ha ha ngày này đã tới các pạng ơiiiiiii

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play