Edit & Beta : Đòe

Dù thế nào thì, chiếc đồng hồ này cũng là hắn tặng cho Sầm Lễ, vừa qua tay đã bị Sầm Lễ đưa cho người ngoài, trong lòng hắn cũng không nếm ra loại tư vị gì.

Ninh Tu Viễn giống như chột dạ nhíu mày nói, "Đã qua lâu như vậy rồi, sao cậu vẫn còn nhớ tới mấy chuyện không vui đó"

"..."

Hắn đi tới, đặt đồng hồ trên mặt tủ đầu giường, "Sau này đừng tùy tiện đưa đồ tôi tặng cho người khác."

Ở trong mắt Ninh Tu Viễn, nói Sầm Lễ ăn trộm đồ vật của hắn, chỉ là một sự kiện nhỏ bé không đáng kể, không ảnh hưởng gì tới hắn, nhưng đồ hắn tặng Sầm Lễ, lại bị Sầm Lễ tặng cho người ngoài, rất giống như hắn không có chút quan trọng nào với cậu vậy.

Sầm Lễ không có đáp lại.

Tính kiên nhẫn Ninh Tu Viễn không lớn lắm, nhưng nghĩ tới Sầm Lễ còn đang mang thai, lại phải nuốt ngược xuống.

Hắn trầm giọng nói, "Cậu có thể nói thêm mấy câu gì đó hay không." Tùy ý nói hai câu cho có lệ cũng được.

Nhưng Sầm Lễ hiện tại cũng không nguyện ý nói hai câu có lệ với hắn, hắn cũng không biết ánh mắt Sầm Lễ đặt ở nơi nào nữa, dù sao cũng không đặt trên người hắn, đối phương nằm ngửa trên giường lớn mềm mại, phía sau lưng còn lót thêm một cái gối mềm, môi mỏng hơi mím.

Ninh Tu Viễn ngồi bên mép giường, ngón tay không an phận vói vào trong chăn, vuốt ve eo Sầm Lễ.

"Đừng chạm vào tôi." giọng điệu Sầm Lễ rất nặng nề, kia trên mặt mang theo phiền chán, không chút che giấu nào.

"..."Ninh Tu Viễn ngơ ngẩn, cũng bởi vì trong khoảng thời gian này bọn họ ở chung quá mức hòa hợp, khiến hắn đã quên mất Sầm Lễ là vì sao mới phải ở chung với hắn.

Sầm Lễ khẽ nhếch môi mỏng, nhỏ giọng thở dốc vài tiếng, cảm xúc bình phục hơn chút, "Anh còn có chuyện gì sao?"

Ninh Tu Viễn giúp Sầm Lễ vuốt ngực thuận khí, nói, "Bác sĩ đã nói, người mang thai cảm xúc luôn không ổn định, nếu cậu cảm thấy nhàm chán, bên cạnh là thư phòng, cũng có thể lấy sách lên giường đọc."

"..."

Ninh Tu Viễn khó có được hôm tính tình hòa nhã, theo như lời hắn nói, đối xử với Sầm Lễ rất tốt.

Chỉ cần Sầm Lễ không ở trước mặt hắn nhắc đến tên Hàn Kham, cùng với động kì động thái có ý đồ muốn rời khỏi hắn, những cái khác hắn đều có thể tận lực tiếp thu.

Ninh Tu Viễn ân cần đi đến thư phòng đã chuẩn bị cho Sầm Lễ ở cách vách, chọn một quyển sách mà hắn quen mắt, trước kia đã từng thấy ở trên mắt bàn học của Sầm Lễ, lấy từ trong phòng ngủ.

Hắn còn lật qua vài trang sách, cảm thấy có chút nhàm chán, cũng không biết đống mày có gì đáng để đọc.

Hắn còn chưa kịp cầm sách tới, Sầm Lễ liền nói, "Tôi hơi mệt, muốn nghỉ ngơi một chút." Sầm Lễ nói mấy lời này, đơn giản là tìm cớ đuổi hắn đi.

"Đúng rồi, thuốc Bạch Thành Úc kê khai cho cậu còn chưa uống, uống thuốc trước đã rồi hẵng ngủ." Hắn cầm túi thuốc đi vào phòng ngủ, sau đó pha cho Sầm Lễ cốc thuốc.

Mùi vị có vẻ rất khó ngửi, Ninh Tu Viễn cau mày, cũng không biết thuốc này có thể uống nổi không, còn rất nóng, hắn đặt ở một bên, nói, "Đợi nó nguội bớt rồi uống."

Sầm Lễ khép hờ hai mắt, không muốn thấy Ninh Tu Viễn.

Ninh Tu Viễn tùy tâm sở dục, tất nhiên cũng không nhìn ra ý nghĩ trong đầu Sầm Lễ, hắn ngược lại rất thích nhìn khung cảnh yên tĩnh như vậy, cửa sổ chính được mở ra để thoáng khí, phong cảnh được thu nhỏ lại qua bức rèm cửa, hoa tươi được cắm trong lọ đặt trên mặt bàn, sáng sớm đã được người hầu thay mới, tóc Sầm Lễ đã lâu không cắt, rũ xuống trán, gió nhẹ thổi bay bay vài cọng tóc.

Sầm Lễ rất đẹp, có lẽ bởi vì không giống những người khác tóc tạo kiểu, chỉ cần vuốt lên nhìn nhu thuận cực kỳ.

Sầm Lễ mí mắt hơi giật.

Giống như bị mê hoặc, Ninh Tu Viễn cúi người thấp xuốnh, nhẹ nhàng hạ một nụ hôn trên trán Sầm Lễ, không bị pha trộn với bất cứ tia dục vọng nào.

Hiện tại trong đầu hắn đều là người này, rất nhiều hình ảnh hiện lên ở trong đầu.

Trước nay hắn cũng không biết, trí nhớ bản thân cư nhiên có thể tốt tới vậy.

Thời điểm học cấp ba, có một ngày trên trời mây đen giăng kín, mưa tí tách rơi xuống, nếu có người chạy ra ngoài, không tới mười giây sẽ bị xối ướt từ trong ra ngoài.

Hắn đứng dưới một tòa nhà dạy học bỏ trống trú mưa, cũng không theo mang dù, hắn đứng ở cửa, chuẩn bị gọi điện thoại nhờ người mang ô tới, từ trong túi lấy điện thoại ra, mới phát hiện điện thoại hết pin.

Cơn mưa rơi bên hiên nhẹ vắng đôi mình chung đường :))))))

Hắn rất để ý đến thể diện của bản thân, khẳng định sẽ không để mình phải một thân chật vật.

Đã vào tiết từ lâu, ngoài sân trường không thấy nổi một bóng người, Ninh Tu Viễn ngược lại không cảm thấy trốn học là một cái gì đó quá quan trọng, hắn chỉ là cảm thấy, chủ vì một cơn mưa mà hắn phải đứng thờ người ở đây, rất nghẹn khuất.

Điện thoại cũng không còn pin, hắn chỉ có thể nhàm chán nhìn bọt nước dưới mái hiên.

Đợi vài phút, cơn mưa vẫn không hề có dấu hiệu vơi ngớt.

Ninh Tu Viễn không kiên nhẫn nhíu mày, vừa vặn ở cách đó không xa thấy có người che ô đi tới.

Việc bắt nạt kẻ yếu hắn từng làm không ít, chuẩn bị đoạt lấy ô của người kia.

Hắn lớn tiếng nói, "Này, tên kia, cậu lại đây một chút."

Sầm Lễ trên đường tới văn phòng đi giao lại bài tập cho giáo viên bộ môn, thấy Ninh Tu Viễn đứng ở đằng kia, tóc còn bị dầm ướt, liền đi qua đó.

"Cậu phải về phòng học sao?" Sầm Lễ hỏi, giờ đang là giờ lên lớp mà Ninh Tu Viễn còn đứng ở đây, bất quá đây cũng là chuyện thường xuyên diễn ra.

Ninh Tu Viễn sắc mặt lạnh lẽo, đây là loại câu hỏi quỷ quái gì, hắn sao có thể sẽ lên lớp ngồi nghe mấy lời lảm nhảm của đám giáo viên kia được chứ.

"Trong phòng tập chức có bật điều hòa, quần áo cậu đều bị ướt hết rồi, có thể ngồi cách điều hòa chút, tránh bị cảm mạo."

"..."

Ninh Tu Viễn đang muốn cướp ô của người kia, nhưng người này còn rất tự giác, chia nửa phần chiếc ô cho hắn, bất quá cậu lại không cao bằng hắn, lúc che dù có chút khó khăn, hắn từ nhỏ so với đám bạn cùng lứa đã cao hơn rất nhiều, cho nên hắn đi học sớm hơn.

Kế hoạch ban đầu là muốn cướp ô, nhưng hắn chỉ cầm lấy ô từ tay người kia, sau đó nói, "Tôi cầm cho, phòng chức năng ở đâu?"

"Cậu không biết sao?" Sầm Lễ có chút kinh ngạc hỏi hắn, cũng đã vào học được hai tháng rôid.

"Đương nhiên biết, chỉ là muốn hỏi cậu một chút." Ninh Tu Viễn sắc mặt âm trầm.

Đang giờ học, hiện tại chỉ có hai người bọn họ, một chiếc ô xuất hiện trong màn mưa trong xuất, hai cái nam sinh che cũng một ô thì không đủ, bả vai trái Ninh Tu Viễn vẫn bị mưa dầm ướt đẫm.

Hắn nghiêng đầu một chút, nhìn cậu bé bên cạnh, đang dựa gần hắn, hắn phát hiện da Sầm Lễ rất đẹp, vừa trắng vừa mịn, không giống mấy cô ả hắn từng hẹn hò kia, mỗi lần gặp hắn đều phải chát một tấn phấn lên mặt, hắn thậm chí có thể ngửi được mùi bạc hà dễ ngửi trên người đối phương.

"Trên mặt tôi có thứ gì sao?" Sầm Lễ cười khẽ hỏi hắn.

"Không có." Ninh Tu Viễn quay đầu đi, nuốt nuốt nước bọt.

Đi vào trong khu dạy học, Sầm Lễ thu ô lại, hai người kéo dài khoảng cách.

Hắn nhìn bóng dáng Sầm Lễ đi vào phòng học, sắc mặt không đẹp đẽ chút nào, hắn cảm thấy này đoạn thời gian này quá ngắn ngủi.

***********

Trmú Mlưa lè mọi ngừi 🤡👉👈 Ối giồi ôi luôn

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play