Edit & Beta : Đòe

Ninh Tu Viễn không trực tiếp lái xe về bệnh viện, hắn cũng không biết con đường này sẽ dẫn tới đâu.

Ban đầu hắn cũng không bị bối rối, mấy người bên cạnh hắn sẽ có lúc chơi chán, dù sao cũng sẽ có người mới thay thế người cũ, không có gì đáng giá để hắn lưu luyến, hắn cho rằng đám người kia, rất ngu xuẩn.

Nhưng đoạn thời gian gần đây, hắn trở nên càng ngày càng nôn nóng bất an, thậm chí có những đêm không cách nào ngủ nổi, hắn tìm thấy một tấm ảnh cũ trong nhà kho, là ảnh chụp thời tập huấn cấp ba.

Mặt tấm ảnh chụp phủ một lớp bụi, có nhiều dấu vết xưa cũ, hắn đếm ngược số người thì tìm thấy bóng dáng Sầm Lễ, hắn nhìn qua một loạt, cũng không có bao nhiêu cảm xúc khi chụp ảnh, đối với hoạt động chụp ảnh tập thể này, hắn luôn luôn khinh thường không muốn tham gia vào.

Lúc ấy hắn mới ý thức được, đây là bức ảnh duy nhất hắn chụp chung với Sầm Lễ.

Thời điểm chụp ảnh tốt nghiệp cấp ba, Sầm Lễ không tham gia, bởi vì trước đó cậu bị hắn dằn vặt đến ngất đi, chờ tới ngày thi, cậu mới bước xuống giường được.

Bức ảnh kia được hắn cầm theo, lúc không có việc gì sẽ giở ra ngắm nghía, thời gian bất tri bất giác đã trôi qua vài tiếng đồng hồ.

Sầm Lễ luôn mặc đồng phục của trường, người khác mặc thì sẽ cảm thấy rất buồn cười, nhưng Sầm Lễ mặc lên người ngược lại rất đẹp, từ trong đám người kia, hắn cơ hồ liếc mắt một cái là có thể thấy Sầm Lễ, làn da trắng nõn sạch sẽ, không giống cậu, trải qua một tuần tập huấn quân sự, người khác sẽ đen đi một tông.

Khóe miệng người con trai ấy mang theo ý cười rất nhẹ, đôi mắt nhìn chăm chú về phía ống kính, rất quy củ, một dạng tư thái điển hình của học sinh ngoan.

Rất xinh đẹp.

Ninh Tu Viễn không muốn nghĩ nữa, hắn dừng xe ở ven đường, tinh thần suy sụp.

Sầm Lễ tỉnh lại, ánh mắt nhìn hắn không một gợn sóng, cũng không có chán ghét cùng căm hận như ngày trước.

Ngày đó sau khi đòi người từ tay Giang Bách, Sầm Lễ rõ ràng còn lôi kéo hắn không chịu buông tay, mặt mày tràn đầy ôn nhu động lòng người.

Ninh Tu Viễn tự khắc xem nhẹ, lúc ấy là do Sầm Lễ nhầm tưởng hắn là người khác.

Bạch Thành Úc kê đơn cho hắn một vài loại vitamin, còn dặn dò hắn không nên túng dục quá độ.

"Ninh Tu Viễn, Sầm Lễ sức khỏe hiện tại không thể so với trước kia, đừng để chưa đến một tuần, lại hành người ta phải nhập viện như vậy, dù cho thân thể có khỏe lại cũng không chịu nổi."

"Tôi biết rồi." Ninh Tu Viễn lên tiếng.

Hắn đương nhiên biết tình trạng thân thể Sầm Lễ như thế nào, nhưng với tính tình của hắn, khắc chế không được.

Bạch Thành Úc truyền chút dịch dinh dưỡng cho Sầm Lễ, trừ bỏ phần bụng nhô lên chút xíu, cơ thể cậu gầy gò đáng thương, gương mặt cũng nhỏ đi.

Cảm thấy mỗi Sầm Lễ hơi khô, Ninh Tu Viễn rót một ly nước ấm, muốn đút nước cho cậu.

Nhưng Sầm Lễ không có bất cứ động tĩnh nào.

"Nếu cậu không mở miệng, tôi có rất nhiều biện pháp ép cậu phải uống nó." Ninh Tu Viễn thấp giọng nói.

"..." ánh mắt cậu lúc này mới dừng ở trên người hắn.

Ninh Tu Viễn trầm mặt, uống một ngụm nước, sau đó cúi người xuống, nắm lấy hàm dưới Sầm Lễ, trực tiếp đưa miệng tới, bức đối phương phải nuốt xuống.

Sầm Lễ bị sặc, họ khan vài tiếng, gương mặt tái nhợt cũng có chút ửng hồng, nước từ khóe miệng tràn ra, chảy xuống cằm, làm ướt một mảnh chăn gối trắng tinh.

Bởi vì mới tỉnh lại không bao lâu, cánh môi cũng không mềm mại giống lúc trước, bất quá lại dính chút nước, thoạt nhìn có sắc tươi hơn.

Giống như hai người cũng chỉ có thể ở chung như vậy, nếu hắn không cưỡng ép, Sầm Lễ sẽ không phản ứng với hắn.

Ninh Tu Viễn vươn tay, giúp cậu thuận khí hơn, sau đó nói, "Tôi đã hủy bỏ hôn sự với Tiểu Ngôn rồi." Sầm Lễ thở chậm rãi, tiếng nói rất nhỏ," Liên quan gì tới tôi?"

"..."Ninh Tu Viễn sắc mặt trở nên có chút khó coi, "Cậu không phải không muốn tôi kết hôn với em ấy sao, còn luôn tìm cách hãm hại em ấy."

Sầm Lễ nói, "Tôi còn ước gì các người sớm ở bên nhau chút, các người kỳ thật cũng rất xứng đôi, người này so với người kia càng lợi hại hơn, tốt nhất là vĩnh viễn không nên tách rời."

Vừa dứt lời, Sầm Lễ liền nhăn mày lại, chút huyết sắc trên mặt cũng tan biến, hắn mím chặt môi mỏng, tay ôm bụng.

Theo thời gian thai nhi phát triển, thân thể càng mẫn cảm yếu ớt, một khoảng thời gian nữa tiết trời sẽ ấm hơn, cậu cũng không thể mặc quần áo dày mà che đi phần bụng nhô ra, thân thể gầy gò nhưng bụng lại lớn, thoạt nhìn có điểm dị hợm.

Ninh Tu Viễn cũng không đi so đo với mấy lời kia của Sầm Lễ, vội vàng gọi Bạch Thành Úc tới, hỏi có phải di chứng để lại không.

Bạch Thành Úc kiểm tra một chút, nói, "Đây là em bé đạp, thời gian mang thai năm sáu tháng sẽ càng thêm thường xuyên, buổi tối tầm 7 giờ đến 9 giờ, còn có rạng sáng vào lúc 1 giờ, đều là lúc thai động mạnh nhất, nếu có khác thường gì, phải kịp thời đưa đến bệnh viện để kiểm tra."

Về mục mang thai, hay giai đoạn mang thai thì mình thật sự mù tịt, mình chỉ edit theo bản dịch QT thôi, sẽ có sai sót mong mọi người thông cảm.

Ninh Tu Viễn cho rằng chỉ cần mang thai đủ 9 tháng 10 ngày, là có thể an tâm mà sinh con, cũng không nghĩ tới trong khoang thời gian mang thai sẽ phải trải qua những gì, nhìn bộ dạng của Sầm Lễ bộ, xác thật không quá dễ chịu.

"Vẫn thấy khó chịu sao?" Ninh Tu Viễn hỏi.

Trên mặt xuất hiện tầng mồ hôi tinh mịn, vùng trán ướt đẫm mồ hôi.

Cậh nói, "Dù sao cũng không chết được."

Ninh Tu Viễn đanh mặt, "Cậu cứ một hai phải gây phiền toái mới chịu sao?"

Sầm Lễ khẽ cười lên tiếng, "Đây không phải mấy lời anh hay nói sao? Tôi đây chỉ thuận miệng nói ra thôi."

"..."

"Ninh Tu Viễn, đừng giả mù sa mưa trước mặt tôi nữa, nó khiến tôi cảm thấy ghê tởm." tốc độ nói chậm lại, Sầm Lễ gằn từng chữ.

Bạch Thành Úc vẫn còn trong phòng bệnh chưa rời đi, sợ Ninh Tu Viễn sẽ làm ra hành động khác người nào đó.

Ninh Tu Viễn lại chỉ tiến lên trước, chỉnh chăn giúp Sầm Lễ, nói, "Nếu đã không có việc gì, truyền dịch xong rồi xuất viện luôn đi." Sầm Lễ hơi nhắm mắt lại.

Nếu đổi lại là một người khác dám nói vậy trước mặt hắn, Ninh Tu Viễn đã sớm khiến đối phương phải khóc đến kêu cha gọi mẹ rồi.

Đại khái là bởi vì mẹ Sầm Lễ không còn nữa, hắn không thể hoàn toàn dùng thủ đoạn ép Sầm Lễ ở lại bên mình, ít nhiều gì, hiện tại Sầm Lễ cũng không có chút tình cảm nào với hắn, mười năm hai mươi năm sau, chờ sau này đứa bé trưởng thành, Sầm Lễ hẳn cũng đã quen có hắn bên cạnh.

Bạch Thành Úc đứng ở bên cạnh chứng kiến một màn này, nỗi lòng có chút phức tạp, ngay từ đầu anh ta cho rằng Ninh Tu Viễn bất quá chỉ muốn hưởng thụ cảm giác thỏa mãn khi thuần phục được Sầm Lễ, nhưng thấy được thái độ hôm nay của hắn, có tính là gì đâu? Đương sự còn không rõ ràng, anh ta cũng không thể khẳng định.

Có lẽ qua một đoạn thời gian nữa, chắn chắn sẽ có câu trả lời thích đáng, chẳng qua chuyện sau này, nằm ngoài dự liệu của anh, thanh niên thân mình nhỏ bé, thế mà sẽ chọn cách hành xử cực đoan nhất......

Lúc ấy, người nằm trên giường bệnh sẽ đổi thành......

Lúc nhận ra được mọi sai lầm, cũng nguyện ý trả giá cho tất cả, nhưng đã quá muộn rồi.

*******************

Mọi sự ngmu dzốt đều phải trả giá rất đắt 🙀🙀 Quả táo nhãn lồng, hớ hớ

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play