Tại một quán trọ nhỏ bên trong thành Cluon, nơi mà chỉ dành cho những vị khách muốn có một cuộc sống bình thường và không muốn tốn quá nhiều tiền để có thể ngủ một đêm ngon giấc. Bình thường nơi này mọi ngày đều đông đúc khách vào thuê phòng trọ và ăn nhậu, hôm nay vẫn như vậy và còn đặc biệt thêm cả hai vị khách kì lạ.
Đó là hai đứa trẻ đều có độ tuổi 12 đã thuê phòng ở nơi này mà không có bất cứ người dám hộ nào đi theo. Hai cô bé có một nhìn như là một quỷ tộc với mái tóc trắng và hai chiếc sừng mọc ra từ tráng, trong khi cô bé còn lại chỉ là một con người với mái tóc nâu vàng cắt ngắn ngan vai. Bây giờ chúng đang nhạt nhẽo dùng bữa một cách đau khổ ở một chiếc bàn nằm trong gốc vắng người. Và chỉ như vậy sẽ không kì lạ mấy khi thế giới này không thiếu quỷ tộc, vì nếu để cho Lilianna ở đây, cô nhất định sẽ kinh ngạc khi bộ trang phục của hai đứa trẻ kia đáng lý lẽ không nên tồn tại ở thế giới này.
Cô bé quỷ tộc đang mặc trên người là một chiếc áo thun sành điệu hở một bên vai, cùng một chiếc quần rin cắt ngắn và buộc tóc bím một bên. Còn cô bé con người thì đơn điệu hơn với một bộ váy ngắn, áo sơ mi màu xanh nhạt và một chiếc kẹp trắng trên đầu.
Và dù hai người ăn mặc như vậy, những người khách xung quanh cũng chẳng dám bàn tán gì. Hay nói cho đúng, một số trong bọn họ đã từng bàn tán và trêu chọc cả hai trước đó không lâu, nhưng sau đấy thì bị đập cho một trận không thương tiếc, khiến cả đám phải im lặng. Nếu nhìn kĩ trong những khách khứa ở nơi này, sẽ thấy loáng thoáng một vài kẻ u mặt tía tai vì bị cả hai đánh và bắt im lặng ngồi tiếp tục ăn nhậu mà không muốn làm ảnh hưởng đến việc làm ăn của quán trọ này. Ngoài ra, đó cũng chính là lý do nơi mà cả hai ngồi lại không có ai dám đến gần. Những người ngồi gần hai người cũng là cách nửa cái nhà trọ, khiến cho nơi này nhìn như bị chia nửa ra với một bên chen chút đông đúc khách, trong khi bên còn lại thì vắng tanh chỉ có hai cô bé đang nhạt nhẽo ăn những món ăn không hợp khẩu vị của thế giới này mà trò chuyện.
Bà chủ quán trọ là một cô gái trẻ và chồng của mình cùng kinh doanh nơi này nhìn thấy vậy cũng chỉ có thể nhăn mặt, im lặng bỏ qua cả hai muốn làm gì thì làm vì màn hù doạ đánh cả đám mạo hiểm giả hơn mình nhiều tuổi trước đó không lâu. Thậm chí với cách ăn mặc mà cả phô, một vẻ đầy sang trọng và thời thượng, cùng một bộ đầy chỉnh chu sạch sẽ gọn gàn, họ và nhiều người ở đây còn nghĩ hai đứa bé này là con cháu quý tộc nào đó đang đi chơi, nên càng không dám đụng chạm vào.
- Lina, mình bảo cậu là chọn nhà trọ nào tốt rồi. Thế mà cậu lại đi chọn một nơi như thế này. Mấy món ăn này thật mặn quá đi.
Cô bé quỷ tộc trong cả hai, đau khổ ăn miếng thịt xào với muối trong dĩa của mình cùng với miếng bánh mì khô cứng, nói với cô bé còn người tên Lina còn lại.
Lina bị nói cũng chỉ nở ra một nụ cười khó khăn với một suy nghĩ hối hận bên trong đầu của mình. Cô bé cũng không phải cố ý à. Nhưng tại vì nhìn thế giới này giống với thế giới trước đó của cô, nên mới nghĩ rằng hẳn chất lượng thức ăn thế giới cũng tương tự, ai mà ngờ được so nó thậm tệ đến không tưởng được như giờ.
- C-Cái này...mình nghĩ chắc là do đồ ăn tại Gaia ngon quá, nên đến thế giới này khẩu vị của chúng ta mới thay đổi. Cậu không nên trách mình được Rone à, nếu muốn trách cũng nên trách khẩu vị của cậu mới đúng.
Lina liền phản biện. Thay vì nhận trách nhiệm rằng mình đã sai lầm, Lina, cô bé con người lại đem nó đổi thừa cho thức ăn từ thế giới trước đó mà cả hai đến, một thế giới tên là Gaia quá ngon.
Nghe nó, cô bé quỷ tộc, Rone cũng phải bắt đầu suy ngẫm. Không lẽ thật là khẩu vị của mình đã bị thay đổi. Và dần dần tin lời của Lina để chịu đựng ngấu nghiến một bữa ăn mặn chát cho qua bữa ngày đầu tiên đến thế giới này.
Điều này cũng là vì số tiền mà cả hai có hiện tại đã không đủ để chi trả thêm bất cứ món ăn nào khác nữa, nếu cô bé không ăn thì chỉ sẽ phải chịu đói vào đêm nay.
- Thôi được rồi.
Thấy Rone có vẻ tin lời mình, Lina không những không vui mà còn cảm thấy chột dạ ấy náy. Nên sau đó, cô bé đã mím môi, đưa tay vào trong kho đồ không gian của mình, lấy ra vài bị khoai tây chiên đã dự trữ phía bên trong, trước du hành không gian đến thế giới này, đặt nó lên bàn đẩy sang cho Rone.
- Nếu cậu không ăn nổi mấy món này thì cứ ăn tạm bịch khoai tây chiên này đi.
Lina đưa nó mà trong đầu cô bé không khỏi thầm nghĩ đến việc kho bánh của mình đã ít đi một bịch mất rồi.
Lina đã dự trữ rất nhiều những bị bánh như vậy, nhưng cũng không phải vô hạn. Thế giới Gaia hiện tại đối với cả hai chỉ có thể du hành một lần duy nhất, nên dùng một bị sẽ ít đi một bị, đến một lúc nào đó sẽ không còn để ăn nữa. Và Lina đã tính để dành mỗi tuần chỉ ăn một bịch trong những ngày du hành kế tiếp cho đỡ nghiền, trước khi có thể quay lại thế giới Gaia. Nhưng vì nhận biết đây là sai lầm của mình, nên cô bé chỉ còn nước đem nó ra cho Rone ăn, xem như khẩu phần tuần này đã cho đi. Đó cũng là lý do vì sao mặc dù trong kho đồ không gian của cô bé vẫn còn cả một xe container đủ các loại bánh, nhưng vẫn phải mím môi khi đem một bịch ra là như vậy.
- ...
Rone nhìn bịch khoai tây chiên Lina đẩy sang cho mình không khỏi mở lớn mắt kinh ngạc. Không phải là Rone không biết Lina có dự trữ những bịch bánh như vậy bằng ma thuật của mình, mà còn biết rõ nữa là đằng khác khi chính cô bé đã chứng kiến bạn mình gọi điện đặt cả chiếc container bánh đến nhà mình tại Gaia và nhét kín kho đồ không gian của mình, cũng như biết cả lời thề mà Lina đã lập xuống khi chuẩn bị du hành đến thế giới này.
- Tuần này...
- Không sao, m-mình dù sao cũng không phải là người ở Gaia, cũng không phải giống con người ở đó mỗi ngày chỉ biết ăn bánh mà sống
- ...
Không, rõ ràng cậu mới là đứa ăn bánh mỗi ngày để sống đấy Lina!
Rone có thể khẳng định quan điểm của Lina hoàn toàn sai về con người ở thế giới Gaia, vì cô bé biết nơi đó họ sống ra sao, chứ không giống cô bạn mình từ lúc sang thế giới đó mỗi ngày không vài bịch bánh và nước ngọt sẽ như phát rồ lên chạy tứ tán tìm kiếm.
- Ừm...
Rone nhìn gương mặt đau khổ của Lina khi cố nhường bịch bánh tuần này, hơi chần chừ nhưng vẫn đưa tay cầm lấy.
- Nếu cậu nói vậy mình xin nhận nó.
Rone cũng không phải là không thích mấy bịch bánh này, mà cô bé còn ghiền giống như Lina nữa là đằng khác. Nhưng vì tính cách điềm đạm vốn có của bản thân, kèm với khoảng cách kỹ năng không biết dùng ma thuật không gian, nên Rone đành phải đem nó nhẫn nhịn xuống, cũng không có ý định nghĩ cách dự trữ nhiều như Lina, còn trong lòng cũng chẳng qua là thoáng một ý nghĩ sẽ xin ăn ké với Lina mà thôi.
Giờ khi thấy Lina tự động giao bánh ra cho mình, Rone đúng là hơi cảm thấy ngoài dự đoán, nhưng vẫn không có ý định khách sáo với Lina là vậy.
Rẹt~.
- Ư~... Vậy cậu cho mình xin đồ ăn của cậu nhé?
Thấy Rone nhận bị bánh và xé nó ra, Lina dù trong lòng rất tiếc, nhưng chỉ có thể rên lên một tiếng vì sự sai lầm của mình và đưa tay kéo lấy dĩa đồ ăn đang dở của Rone đã gật đầu về phía mình.
Không phải Lina thèm ăn nó hay gì, nhưng trước khi đến thế giới Gaia, cô bé đã được dạy phải tiếc kiệm đồ ăn, nên không muốn lãng phí. Xem như món ăn này có dở tệ, một khi đã mua rồi, Lina cũng muốn quyết tâm ăn cho hết. Ngoài ra, cô bé cũng muốn xem nó như một sự đền bù cho bị bánh bị thâm hụt đi của mình trong ngày đầu tiên đến thế giới này, bằng cách ăn cho no cái bụng đang đói.
Rộp rộp rộp...
- Thật tiếc là không giống Ma thuật của cậu, Ma cụ và mấy món vật phẩm chứa đồ không thể đem theo mấy cái bánh này. Chứ nếu không mình cũng muốn giúp cậu đem theo một ít rồi.
Rone ăn miếng bánh đầu tiên trong bịch và cảm nhận mùi vị mằn mặn ngọt ngọt thơm ngon mà luyến tiếc nói.
Ma cụ hay những món vật phẩm không gian mà hai người có đều là thứ được chế tạo dựa trên một hệ thống thế giới nhất định, nên khi du hành từ một thế giới này đến thế giới khác nó sẽ biến thành thứ vô dụng, mọi vật phẩm cất trữ sẽ cũng vì thế bị lưu lại thế giới trước. Nó khác xa hoàn toàn với Ma thuật của Lina, hay đúng hơn là cô bé và Rone, những thực thể sống có thể thay đổi khả năng của mình để ăn khớp với mỗi hệ thông của từng thế giới, giúp cho việc sử dụng Ma thuật, phép thuật tu tiên hay các dạng siêu năng lực ở nơi không có Ma năng hay năng lượng tương tự, vẫn không khác đi mấy dù cả hai đã từng du hành qua hai thế giới trước đó.
Chính hai điều này, đó cũng chính là lý do cả hai không thể đem thêm nhiều hơn cái kho đồ không gian của Lina, và cũng là một điều Lina luyến tiếc không kém gì Rone.
- Bỏ qua chuyện mấy cái bánh đi Rone.
Lina bị Rone nhem thèm còn nhắc đến mấy cái vụ cô bé tiếc muốn chết thì đã lên tiếng muốn bỏ qua và nói đến chuyện chính khiến cả hai đến đây.
- Chị Lily đã nói thế giới này được cai quản bởi một tiểu thần ngưởng mộ chị ấy, nên nhất định thiết lập thế giới ở đây sẽ có Hội Mạo hiểm giả. Mình nghĩ chúng ta nên lợi dụng nó để kiếm một chút tiền và sẵn kiếm thông tin về các hầm ngục luôn, cậu nghĩ sao Rone?
Rộp rộp rộp...
- Cậu không nói thì mình cũng nghĩ như vậy.
Rone liên tục nhai ngấu nghiến những miếng khoai tây chiên mà gật đầu chấp nhận với ý kiến của Lina. Kể từ khi hai người đến thế giới này, cả hai đã sẵn biết mình không có nhiều lựa chọn để tìm kiếm thông tin, nên Hội Mạo hiểm giả, nơi mà có thể tìm kiếm thông tin nhanh nhất tại thế giới của hai người, cũng tồn tại ở đây luôn là kế hoạch đầu tiên mà cả hai nghĩ ra sau khi được phân phó nhiệm vụ.
- Mà không biết bên chị Lunya và chị Lily thế nào rồi nhỉ?
Rone nhìn ra ngoài cửa sổ của quán trọ, không khỏi nhớ đến một bóng dáng cô gái tóc trắng xinh đẹp luôn tự tin đã ngã quỵ ngay khi bước chân đến thế giới này vào giây phút đầu tiên.
- Chị Lily đã hao sạch toàn bộ thần lực trong chuyến đi này rồi. Kiểu nào cũng sẽ để chị Lunya chăm sóc và lại ngủ đến mấy tháng. Cho nên việc tìm kiếm này cũng chỉ còn nước giao hết cho chúng ta với chị Anna thôi.
Lina không nghĩ nhiều liền xác định tình trạng của Lily, người mà Rone đang nghĩ đến.
- Mà Rone, cậu có nghĩ thấy lạ không? Rõ ràng chị Lily và chị Anna có thể cảm nhận lấy nhau. Vậy tại sao hai chị ấy phải nhờ chúng ta niêm phong các hầm ngục lại bằng Erlict, mà không trực tiếp đến tìm chị Nana khi chị ấy định bỏ trốn như trong dự kiến?
Lina hỏi ra điểm kì lạ trong nhiệm vụ của cả hai.
- Cậu hỏi mình thì làm sao mình biết được. Các chị ấy là thần, còn chúng ta chỉ là những sinh vật bình thường mà thôi. Tuy nhiên, nếu cậu để mình đoán thì có lẽ khả năng cảm nhận liên kết với nhau chị Nana sẽ cắt đứt được nó chăng? Chỉ có như vậy chị Lily và chị Anna mới đưa ra giải pháp niêm phong các hầm ngục lại, giống như chiếc lưới đem chị Nana vây lại như một con cá đến khi không có lối thoát thì mới thôi.
Rone trả lời Lina và đưa ra suy đoán của mình về chuyện mà Lily với Anna đã không nói cho cả hai trong lúc phân phó.
- Không lẽ như vậy thật?
Lina nghe thì cũng cảm thấy đúng, nhưng vẫn không thể xác định được vì Lily, một người có tính kỹ càng đã không hề nhắc đến chuyện đó với cả hai.
- Mình nghĩ là rất có thể. Vì nếu không chỉ mỗi chị Anna cũng đủ để khiến chị Nana không thể nào yên giấc được rồi.
===
Trong khi Lina và Rone đang trò chuyện với nhau. Ở một nơi khác, cách xa hai người hàng ngàn ki lô mét về phía gần trung tâm của thế giới.
Hầm ngục Địa Ngục Không Lối Thoát.
Một trong 12 Đại hầm ngục lớn nhất trên thế giới, nơi mà không có bất cứ sinh vật nào biết được liệu sâu bao nhiêu tầng và bên chứa thứ quái vật mạnh mẽ nào bên dưới, kể cả các Ma cà rồng hay Anh hùng cũng không có ý định đi xuống bên dưới để khám phá.
Không, không phải là chưa có sinh vật nào trên mặt đất xuống được tầng sâu nhất. Đã từng có một người đã xuống được đó, nhưng cô đã không quan tâm đến nơi này sâu bao nhiêu. Lúc trở lại mặc đất cô cũng không muốn nói cho ai biết nó sâu và đáng sợ như thế nào. Người đó không ai khác chính là cô gái Ma cà rồng đầu tiên trong truyền thuyết thế giới này. Thậm chí đến các truyền thuyết về cô cũng không có ai từng nghe qua cô đã dạo một vòng bên dưới hầm này vì nó thật sự là chẳng ai biết đến.
Nhưng vào lúc này, ngoài kỷ lục mà cô đã lập ra, một sinh vật khác, thứ giống như một luồng khói đen có đôi mắt màu đỏ như các Ma cà rồng đã lại thực hiện nó. Không, phải nói là vượt qua cả tốc độ mà cô đã từng phá đảo hầm ngục tối tăm này, khi liên tục dùng khả năng của mình mở ra các lỗ đen như một cách cổng để độn qua từng tầng mê cùng nhanh một cách khó tin, mà không thèm chiến đấu và dừng lại ở tầng cuối cùng, nơi mà có một người con gái đang nằm ngủ tại đó, chỉ mất mươi phút từ tầng đầu tiên.
Mười phút này nhìn như nhanh, nhưng mỗi một tầng sinh vật kia đã phải mất một giây, nên tính chẵn ra cả cái hầm ngục này cũng đã có tới 600 tầng tất cả.
Vẫn như một ngàn năm trước, khi Ma cà rồng đầu tiên đặt chân đến đây, nơi sâu nhất của hầm ngục không đáng sợ như những gì sinh vật trên thế giới này từng nghĩ, mà nó là một thảo nguyên lớn sáng sủa với một ngôi nhà gỗ nhỏ nằm ở chính giữa.
Ánh sáng của nơi này phát ra từ phía trần hang bởi một mạch Ma năng khổng lồ đang chảy qua và một cái vòng tròn ma thuật rộng lớn được khắc đè lên mạch Ma năng đó.
Ở trong căn nhà, nằm trên một chiếc giường công chúa của mình, một cô gái có mái tóc nâu mệt mỏi mở mắt khi sinh vật kia bước chân đến lãnh địa của mình.
- Đã lên lúc rồi à?
Cô gái tóc nâu lên tiếng.
- !!!
Phía bên ngoài, khi nghe được giọng của cô gái nằm bên trong, đôi mắt của luồng khỏi đen đã tỏ ra sự kinh ngạc, giống như gặp phải chuyện gì đó vượt qua dự định của nó.
Sau đó, bằng một giọng nói của một cô gái trẻ, luồng khói đen ngờ vực tiếng hỏi.
- Chị...không lẽ chị còn nhớ?
- Oap~. Ừm.
Cô gái tóc nâu ngáp dài một cái rồi gật đầu như xác định câu hỏi của sinh vật bên trong luồng khói đen. Sau đó, cô ây đứng lên khỏi giường mà mệt mỏi bước ra khỏi cửa để đối mặt với sinh vật kia.
- Không giống mấy em cứ liên tục luân hồi cho đến khi đánh mất toàn bộ ký ức. Chị luân hồi lần đầu đã trở thành Ma cà rồng của thế giới này, nên từ đó đến nay cũng không có thay đổi nhiều. Oap~.
Cô gái tóc nâu tiếp tục nói khi gãi đầu và bước đến chỗ sinh vật luồng khói đen với bộ dạng ngáy ngủ.
Tới gần, cô đưa tay đưa vào bên trong luồng khói đen của sinh vật kia. Giống như màn nước mỏng trên sàng nhà gặp phải một lớp dầu, luồng khói đen kia lập tức bị xua đi và để lộ ra bên trong một cô gái trẻ với mái tóc đen tuyền có ngoại hình không khác nhiều so với cô gái tóc nâu.
- Anna lâu rồi không gặp.
Thấy gương mặt của cô gái bên trong luồng khói đen, cô gái tóc nâu, là Yên, người hai cô bé Lina và Rone đã nhắc đến, cười rồi nhẹ nhàng đưa tay xoa lấy đầu của Anna.
- Lily có bắt nạt em không?
- Ừm.
Nghe Yên hỏi, Anna không khỏi nước mắt lưng tròn gật đầu, chứng tỏ câu hỏi kia không phải không chính xác.
- Chị ấy đã suýt bóp chết em mấy lần kể từ khi hồi sinh.
- Ngoan.
Yên đưa tay ôm lấy Anna vào lòng mình, khi nghe Anna nói. Trong mắt cô Anna là một đứa trẻ rất ngoan có gì nói nấy, còn người có tên là Lily đứa giản xảo quỷ quyệt, nên sẽ liền tin tưởng Anna.
Nói sao thì nói, với cương vị là một người chị, nhìn một đứa em khác bắt nạt đứa em út của mình, Yên cũng khó lòng mà chịu được. Tuy nhiên, dù là phận chị, nhưng là thần, cô cũng phải xem lại một chút đặc quyền của mình với đứa em đó của mình cái đã, vì thần sinh ra cũng không giống cách con người sinh ra, địa vị chị em cũng không phải là tuyệt đối. Thế nên ngoài an ủi đứa em tội nghiệp ra, cô chẳng còn biết làm gì khác cả, vì không thể dạy nổi đứa em chính tà bất phân kia của mình được.
- Đừng khóc, nếu con bé còn đánh em chị sẽ giúp em được không?
- Ừm.
Anna được chị mình ôm, cảm nhận thấy tình cảm khác xa