Tôi tạm tách lấy một phần nhỏ của ngôi nhà, hoá nó thành một chiếc áo choàng mới để dùng tạm, thiết kế vẫn không khác như cũ là bao nhiêu. Rồi mang theo Chise, chúng tôi bước xuống khỏi lầu để ra kiếm thử, hai cái người kia có còn ở hay đã đi rồi.

Kết quả là tôi và Chise đã thấy cả hai đang đốt một đống lửa. Một thì đang cố chăm lửa, một thì lại bước qua bước lại với vẻ mặt lo lắng. Người đang bước đi đó không ai khác chính là gã quý tộc tên Rerlyn Wayver.

Vừa thấy tôi và Chise bước ra khỏi dinh thự, hắn đã lập tức chạy đến chỗ tôi trong bộ dạng mừng rỡ và hỏi thăm đủ điều. Tôi và Chise cũng đã chuẩn bị sẵn từ trước nên đã dễ dàng đối phó, bằng cách nói nó là một chứng bệnh thiếu máu bình thường, đôi lúc sẽ ngất do quá sức. Hắn thật sự đã tin nó, và chúng tôi đã mời hắn vào bên trong dinh thự để nói chuyện thể hiện phép lịch sự của mình, như một quý tộc với nhau, tất nhiên chỉ là đồ giả.

Tôi mời hắn vào bên trong phòng khách của mình, là cái phòng ăn bên trái căn nhà đấy. Theo như những gì tôi biết qua trí nhớ của Chise, cái căn phòng này được thiết kế cho các quý tộc nghèo, kết hợp giữa một cái phòng ăn và phòng khách chung với nhau, hai bộ bàn ghế được chia ra để hai góc. Đứng bên ngoài chỉ thấy một cái bàn ăn nhỏ, nhưng khi vào trong thì còn có cả một bộ ghế sofa nghiêm chỉnh.

Do chúng tôi không có đèn đóm gì vào hiện tại, nên Chise đã móc bên trong cái túi không gian nhỏ của mình ra một cây nến được gắn vào một cái chén nhỏ, thứ được bán tràng lan ở thế giới này và thắp nó lên để chính giữa bàn.

- Chise, cô có thể chuẩn bị cho ta một chút nước được không?

- Vâng, thưa cô chủ.

Chise đã lên kế hoạch đống giả rồi cho nên phải xưng hô như vậy.

- Xin lỗi ngài, đây không phải là nhà của ta, cho nên bọn ta không có hệ thống đèn Ma thuật.

Chise rời đi, tôi nhìn lại vào cây nến cô vừa được thấp lên mà nói. Hệ thống đèn Ma thuật chính là cái mà quán trọ nhà Juliet đã lắp. Tôi mới đầu đã không biết, nhưng giờ thì đã rõ nó là cái gì rồi.

- Không sao, không sao. Cô mời ta vào nhà của mình là đủ khiến cho ta cảm thấy rất mừng rồi.

Rerlyn nói rồi đưa tay lên miệng ho nhẹ một cái.

- Khụ...ừm, không biết, chồng của cô hiện tại ở nơi nào? Ta muốn được gặp gỡ với anh ta. Ta thật muốn diện kiến một người vĩ đại có thể chinh phục được trái tim của một quý cô xinh đẹp như cô.

- Ngài nói đùa rồi. Anh ấy cũng không có vĩ đại lắm đâu. Chức tước cũng không quá cao. Tiếc là anh ấy lúc này không ở đây, thật xin lỗi ngài rồi.

- Vậy, xin hỏi không biết anh ta hiện đang ở đâu?

- Chúng tôi đã chia ra từ bốn ngày trước. Anh ấy nói mình có chuyện gấp cần phải làm, nên chỉ còn mình ta và Chise đi đến nơi này.

Lời lẽ của Rerlyn nghe rất bình thường nhưng theo suy đoán của tôi, hắn có vẻ như đang muốn thăm dò việc tôi có chồng thật hay giả. Cho nên tôi quyết định đối đáp lại theo kiểu chồng tôi hiện không có nhà, nhưng sẽ gặp lại nhà sớm thôi.

- Vì một chút trục trặc cho nên ngài biết đó...ta và hiệp sĩ của mình đành phải làm mạo hiểm giả như hiện tại chỉ để kiếm chút tiền sử dụng.

Giọng tôi hơi lạnh nhạt, tôi mong là nó đủ để diễn tả sự bất đắc dĩ của mình.

- Hiện ta không biết anh ta hiện đang ở đâu, nhưng chúng ta đã có điểm hẹn rồi. Dù sao cũng đã gần đến tròn một năm ta với anh ấy lấy nhau cho nên ta đoán...

- T-Ta hiểu rồi...

Quá dễ dàng.

Tôi mỉm cười nhẹ trong lòng mình lúc này, khi gương mặt dò xét của Rerlyn dễ dàng bị lời bịa đặt đầy mùi tình cảm của mình làm xụ xuống vì đau đớn. Nếu tôi đoán không nhầm, hắn lúc này đã gần như tin tôi có chồng rồi. Nhưng hắn không tin cũng không sao, tôi vẫn còn tấm hình bên trong không gian giữ đồ của mình, chỉ cần đem nó ra thì dám cá hắn cỡ nào cũng đột quỵ! Tâm phục khẩu phục mà tin!

- Được rồi, chúng ta bắt đầu nói việc chính đi.

Cạch cập...

Trong khi tôi nói, Chise đã trở lại với một chiếc ấm trà màu đỏ, đặt nó lên bàn và bắt đầu rót nước cho tôi và Rerlyn, đối diện.

- Việc...à đúng rồi.

Rerlyn giống như đã quên việc hắn tìm tôi trong thoáng chóc, trước khi bừng tỉnh, rồi bắt đầu tỏ vẻ ngại ngùng.

- Trước. Tôi xin lỗi vì đã đối xử với cô như một mạo hiểm giả.

Sau đó, hắn đưa tay cầm lấy tách nước trên bàn, đôi mắt cho chút khó xử nói, rồi mới đưa nó nhẹ nhàng hớp nó. Tôi nghĩ việc cho hắn chờ sáng giờ gần một bãi biển không có miếng nước ngọt nào cũng đủ khiến hắn phải chịu khát. Ngay bây giờ, qua ánh sáng nhẹ giữa đêm tối, tôi cũng dễ dàng thấy được lớp môi của hắn đã khô lại do thiếu nước.

Không chỉ Rerlyn, người hộ vệ phía sau hắn cũng vậy, ông ta nhìn cũng có một bộ dạng thiếu nước, mắt từ khi Chise rót nước chưa bao giờ rời khỏi chiếc tách nước của Rerlyn, nhưng lại không có ý định mở lời.

- Này.

Chise có vẻ biết điều đó nên khi rót xong cho Rerlyn, đã đem một chiếc tách nước mới cho ông ta.

- Cảm ơn ngài. Thật vinh hạnh khi được nhận ly nước từ một Đại kiếm sư như ngài.

- Không cần khách sáo, cứ uống đi.

Chise thực ra là một Thánh kiếm sư, một cấp bậc còn cao cấp hơn nhiều so với Đại kiếm sư và trên đại lục này cũng không có bấy nhiêu người. Đại kiếm sư đối với một kiếm sư chính là một đỉnh cao giới hạn của con người, trong khi Thánh kiếm lại là một tồn tại vượt qua mức con người có thể đạt đến. Đối với Đại kiếm sư bất cứ kiếm sư bình thường nào cũng phải kính trọng, huống chi là ông hộ vệ của Rerlyn, còn chưa kể Chise khá là trẻ, trong đầu ông ta hẳn đã nghĩ đến chuyện cô ấy sẽ còn đạt lên cả mức Đại kiếm sư nên mới vậy.

Song song với Vũ thuật chính là Ma thuật, cũng có một thứ bậc sắp xếp gần giống như vậy, cho nên khi tôi bảo mình có kỹ năng Ma thuật cấp 5, chị Dina và mấy người khác mới ngưởng mộ như vậy.

- Vâng.

Ông hộ vệ của Rerlyn, nhận ly nước và kính cần cuối đầu trước Chise mới uống lấy. Còn Chise chỉ gần đầu nhẹ và giống như ông ta, bước về phía sau chủ tử của mình, là tôi đối xưng với Rerlyn đứng.

Trong khi hai người có màn trò chuyện ngắn, Rerlyn cũng đã uống xong ly nước và tiếp tục lời nói đang dỡ của mình.

- Sau, tôi đúng là muốn nhờ cô một chuyện. Tất nhiên, tôi sẽ có phần quà hầu hĩnh cho cô nếu như thành công.

- Một chuyện muốn nhờ tôi?

Mắt Rerlyn khá nghiêm túc, có vẻ như chuyện này còn quan trọng hơn cả việc bị tôi đả kích bằng nhan sắc của bản thân nữa.

- Đúng vậy. Chẳng là, gia đình tôi có một món bảo vật gia truyền. Mười năm trước nó đã bị trộm đi. Bây giờ đã tìm được, nhưng có một vấn đề là nó đã bị nguyền rủa cho nên...

- Chuyện này tuyệt đối không được.

Rerlyn chưa nói xong, Chise đã khó chịu lên tiếng cắt ngang.

Nguyền rủa sao? Trong trí nhớ của tôi, chuyện này vô cùng nghiêm trọng. Bởi vì những lời nguyền được ếm vào một vật gì đó cũng không phải là một Ma thuật bình thường gì. Cái cùi bắp nhất trong trí nhớ của Chise cũng là một cái có thể giết bất cứ sinh vật nào có kháng nguyền rủa quá thấp chết hoặc chìm vào một giấc ngủ vĩnh cửu ngày lập tức.

- Đợi chút nào Chise.

Tôi đưa tay ngăn Chise lại.

- Nhưng cô chủ...

Tôi phất phất nhẹ tay để Chise im lặng và tiếp tục.

- Từ đâu mà ngài biết được tôi có thể giúp được ngài? Phải biết, tôi chưa từng gặp ngài từ đầu thì phải?

Khi tôi hỏi, Rerlyn đã tỏ ra do dự, đôi mắt có chút nhìn lên Chise và tôi bắt đầu có cảm giác áp lực phát ra từ phía sau mình. Có lẽ Chise dù bị tôi bắt phải im lặng, nhưng cô ấy vẫn có thể làm chuyện khác thay cho lời nói của bản thân.

- Chuyện là.

Do dự một hồi, Rerlyn thể hiện một ánh mắt quyết tâm mà nói.

- Ta có thu thập một chút thông tin về cô từ khi cô và người hầu của mình cứu giúp một nhóm mạo hiểm giả. Ta nghe từ họ rằng cô đã có khả năng bóp vỡ những chiếc vòng nô lệ, phá giải được lời nguyền rủa phức tạp bên trong nó, cho nên ta nghĩ rằng cô cũng có thể phá giải được món bảo vật của gia đình ta. Cô biết đó, đây là món bảo vật của gia đình được truyền qua rất nhiều thế hệ rồi. Đến đời cha ta thì lại bị như vậy và cha ta cũng đã mời rất nhiều người có khả năng giải nguyền khác nhưng đều vô dụng. Rồi ông cũng vì thế mà qua đời và để lại cho ta một di nguyện phải giải được nó cho nên... Ta mới thật sự mong rằng mình có thể thực hiện di nguyện cuối cùng này của ông ấy. Ta đến đây là vì quá mong mỏi rằng cô có một khả năng đặc biệt, có thể giúp được mình.

- Ừm.

Tôi gật đầu rồi lâm vào trầm mặc khi Rerlyn bây giờ đã dùng tay che lấy mặt mình mà nén khóc. Có vẻ như câu hỏi của tôi đã làm cho hắn nhớ lại một ký ức buồn.

- Ta xin lỗi.

- Không sao.

Tôi lắc đầu nhẹ và không hiểu sao lại có cảm giác khó chịu. Không phải là vì cảm thấy Rerlyn phiền phức, mà giống như đã từng thấy một cảnh tương tự và nó thật sự rất quan trọng với mình.

- Cô chủ, chuyện này hay chúng ta bỏ đi.

Chise ghé lại tai tôi mà nhỏ giọng, nói đúng hơn là vừa đủ to để ai cũng nghe, nhưng chỉ muốn giả không cho ai nghe mà thôi.

- Chise, cô nghĩ ta có mạnh không?

- Nhưng...

- Không nhưng nhị gì cả. Ta quyết định nhận yêu cầu này.

- Thật?

Tôi vừa dứt lời thì Rerlyn đã ngẩng đôi mắt đỏ hoe của mình lên mừng rỡ nhìn tôi.

- Nhưng ta còn một chuyện muốn hỏi. Ngài nghĩ sao về làng Eliuo?

Tôi dám chắc đây mới chính là lý do tại sao Chise lại phản đối với việc tôi giúp Rerlyn đến như vậy.

- Làng Eliuo?

===

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play