Lilianna: Đây là một chương điểm nhấn! Ông hẳn biết phải làm thế nào rồi?

Tác giả: Ồ, yên tâm, xem tôi viết hay chẳng kém tác giả nước ngoài nè!

===

Lại một đêm nữa, tôi đã cảm thấy cực kì thoải mái khi ngủ. Vẫn như trước, tôi có cảm giác giống như ai đó đang ôm lấy mình trong giấc mơ. Tuy nhiên nó lại không khiến tôi cảm thấy khó chịu, mà lại rất ấm áp dễ chịu, làm tôi ngủ mà chẳng gặp bất cứ giấc mơ nào như mọi lần nữa.

Tôi nhẹ nhàng mở mắt ra, đưa mắt liếc căn phòng của mình một lần.

Hoá ra nơi này có tác dụng này.

Hai lần ngủ ở đây, tôi đều có một cảm giác thoải mái, nên không thể nghi ngờ gì nữa, đây nhất định chính là một trong những lý do mà tại sao tôi lại bị thôi thúc tạo lên nó. Không chỉ mỗi muốn nhìn thấy nó, mà căn phòng này còn là một thứ giúp đỡ tôi không phải gặp những giấc mơ kia.

Trời sáng rồi, không biết Chise...?

Tôi nghĩ đến Chise thì cảm nhận thấy được cô ấy đang ở lối hành lang đi đến phòng bếp.

Cô ấy đang xem những bức hình sao?

Việc cảm nhận chỉ có thể đem đến cho tôi việc xác định được mục tiêu đang ở vị trí nào, nên tôi không thể thấy được Chise đang làm gì ở đó vào lúc này. Nhưng tôi có thể đoán được nó, bởi Chise đã không đi, nên có lẽ cô ấy đang quan sát những bức hình cũng nên.

Mệt thật...lỡ như cô ấy lại hỏi thì không biết nói sao đây.

Tôi đưa tay chống mình ngồi dậy khỏi giường. Đầu không khỏi suy nghĩ đến chuyện Chise lại hỏi mình về những bức tranh kia, tại sao nó lại xuất hiện ở đó khi mà tôi tạo ra nơi này từ một tưởng tượng.

Mà...có lẽ mình có thể bảo rằng đó chỉ là mấy bức tranh mình lấy trong tưởng tượng ra cũng được. Dù gì thì...

Tôi ngoảnh mặt nhìn sang bức ảnh mình đặt trên tủ thấp gần giường, một bức ảnh không hề rõ ràng và cũng chỉ có gương mặt tôi bên trong.

Nó cũng đâu rõ ràng. Ừm quyết định vậy đi.

Quyết định xong lý do, tôi nhẹ nhàng bước khỏi giường và mang giày mình đã tháo ra đêm qua vào. Bằng một cách nhanh chóng, tôi đi khỏi phòng của mình vì sợ sẽ lại nhìn chằm chằm vào bức hình mà không rời mắt.

Sau đấy, tôi tiền xuống chỗ của Chise.

Nhưng trước khi tôi có thể buông được lời nói dối nào để dụ Chise. Tôi lại thấy cô ấy đang ngồi tựa mình vào bức tường phía đối diện những khung tranh, đôi mắt nhắm lại dường như đang ngủ.

Đợi chút? Sao cô ấy lại ngủ ở đây?

Tôi bước đến thử kiểm tra bằng mắt thì đúng là Chise đang ngủ. Nhưng không hiểu tại sao cô ấy lại ngủ ngon lành ở chỗ này như vậy.

Đúng lúc này, giống như nhận ra được tôi đánh gần, đôi mắt xanh dương của Chise cùng từ từ mở ra, đưa đến nhìn tôi.

- ...

Chise đã không nói gì sau đó cả, chỉ yên lặng như vậy dùng con mắt đó nhìn tôi.

Bị đôi mắt đó nhìn, không hiểu sao tôi cũng không có ý định lên tiếng hỏi Chise mà lại nhìn ngược lại cô ấy.

Phải một lúc sau, Chise mới chớp mắt và lên tiếng.

- Tôi nghĩ mình đã mơ. Tôi mơ thấy cô đang ở cùng mình Lilianna.

- Ừm.

Tôi gật đầu với Chise. Tôi vừa nhận ra Chise đang nhìn mình là vì lý do gì. Hẳn là cô ấy đang nghĩ, sau khi thức giấc bỗng gặp một cô gái đẹp như tôi thì giống như đang mơ vậy.

- Không.

Chise lắc đầu. Giống như không phải ý của tôi, Chise dùng một vẻ mặt như không rõ ràng gì đó, nhưng chắc chắn nó là sự thật mà nói.

- Không phải. Cô khi đó rất khác Lilianna. Cô...khi đó...

Chise dần biểu hiện khó khăn khi nói. Cái cảm giác này tôi khá là hiểu, bởi khi mình mơ nhiều quá nó cũng sẽ như thế này. Có nhiều lúc, những giấc mơ mình biết mình mơ, nhưng khi muốn nói ra thì càng nghĩ đến, những hình ảnh cùng những điều muốn nói cứ nhanh chóng sẽ vơi đi, cho đến khi mình phải bối rối bởi không biết đang muốn nói ra gì khi các hình ảnh dần tan biến.

- Khi đó cô rất trẻ con...

- Được rồi Chise. Cô ngủ ở đây cả đêm à?

Tôi ngăn Chise đang cố gắng nhớ để hỏi. Bởi vì nếu như Chise không ngủ ở đây đủ lâu thì sẽ không có chuyện vừa mở mắt thì mình đã nói mơ rồi.

- Không Lilianna, cô nghe tôi nó rất là thật cứ như...

- Chúng ta đã gặp nhau từ trước?

Đây là câu mà Chise đã nói khi hai chúng tôi gặp nhau lần đầu và giờ tôi chỉ nhắc lại khi Chise muốn đề cập đến nó.

- Đúng, chính là nó...nhưng...

- Chise tôi đi nấu bữa sáng đây.

Tôi không có thời gian rổi hơi đi nghe về chuyện giấc mơ của Chise. Ngoài ra thì tôi cũng chỉ mới tái sinh đến đây ngày thứ tư thì lấy đâu ra thời gian để quen với Chise. Không chỉ vậy, Chise nói cứ như giấc mơ về mình khi đang còn bé, nên sẽ càng không xảy ra được.

Nói rồi tôi cứ quay người đi thẳng xuống bếp. Tôi nghĩ rằng mình đã chưa lại chút thức ăn vào đêm qua, nên giờ sẽ đem chúng hâm lại để dùng cho bữa sáng. Thật ra thì việc tôi để lại đồ ăn thừa đêm qua chính là vì muốn chừa ra một chút thời gian để đi chơi biển. Tôi chẳng muốn mình mất cả buổi sáng thơ mộng ở bãi biển mát mẻ chỉ để nấu nướng một chút nào.

- Ơ? Sao tôi lại ngủ ở đây?

- ...

Tôi dừng chân, quay lại nhìn Chise, người đang biểu hiện ra vẻ mặc không giống như đang giả vờ, mà thật sự bỡ ngỡ như thể việc mình xuất hiện ở đây là không đúng vậy.

- Sao vậy?

- Tôi nhớ là mình đã ngủ ở trên lầu, nhưng giờ lại ngủ ở đây.

- Vậy cô bị mộng du rồi.

Không chỉ có một giấc mơ lạ, coi bộ Chise cũng có biểu hiện khá giống tôi khi đôi lúc sẽ bị chính giấc mơ của mình làm cơ thể cử động và bước đi khỏi chỗ ngủ một cách vô thức.

- Mộng du?

Tuy tôi nói vậy nhưng coi bộ không biết điều đó với vẻ mặt không hiểu gì của mình.

- Ừm, là khi cô đang mơ, cơ thể cô sẽ không tự chủ mà rời khỏi chỗ nằm đi lang thang đây đó đấy. Nó không nguy hiểm lắm đâu. Trường hợp đó cũng khá hiếm gặp.

- ... Lilianna...

Tôi nói xong thì quay đi, nhưng đã quay trở lại khi bỗng giọng Chise trở nên nghiêm túc.

- Chúng ta có phải chưa từng gặp nhau đúng không?

Không giống như trước, Chise hiện tại đang đùng một nét mặt lo lắng.

- Đúng vậy. Chúng ta chưa bao giờ gặp nhau trước đây cả.

Tôi thẳng thắng nhìn vào mắt Chise mà nói.

- ... Ừm.

Chise đã im lặng vài giây trước khi gật đầu và cúi xuống giống như đang mất mát gì đó.

- Phải nhỉ...làm sao mà tôi có thể quen cô được...

Và sau đó thì cô ấy lại tự giễu với mình.

Nhưng qua đôi mắt kia của cô, tôi thấy nó gần như không có ý định từ bỏ.

Tại sao cô ấy lại cố gắng đến vậy nhỉ?

Trong khi tôi đang suy nghĩ, Chise đang chuyển ánh mắt sang bức tường treo tranh, và mở lớn lên kinh ngạc.

- Lilianna...

- Được rồi đấy Chise.

Tôi ngăn lại Chise trước khi cô ấy lại đang định nói gì đó về bức tường kia. Nơi đó chỉ là một ảo giác do tôi tạo ra, thì làm gì có chuyện giống như Chise đã gặp nó.

- Bây giờ cô có muốn ăn sáng hay không? Muốn thì vào giúp tôi làm một số thứ đi. Bây giờ tôi không muốn phung phí thời gian đi biển của mình với những vấn đề như giấc mơ của cô hay chúng ta đã gặp nhau hay chưa đâu Chise. Nhưng để giải quyết nó giúp cô thì. Chise, tôi ở ngay đây. Tôi không phải là người cô từng gặp hay trong giấc mơ nào cả.

- ...Tôi biết rồi.

Chise mất vài giây để mỉm cười chấp nhận lời tôi. Sau đó, cô ấy nhanh chân bước về phía tôi với một nụ cười rạng rỡ.

- Cho là không chưa từng gặp cô, nhưng cô đúng là ở đây nhỉ? Bây giờ cô muốn tôi làm gì?

- Không có gì nhiều, giúp tôi gọt một chút mấy cái quả Tiren để làm món tráng miệng sau bữa sáng là được.

Tôi quay lưng vừa bước đi vừa nói.

- Được. Cứ giao nó cho tôi đi. Tôi cũng bắt đầu mong có một cuộc sống quý tộc như cô rồi đó Lilianna.

- Đó không hẳn là quý tộc đâu.

Thật khó nói với Chise rằng đó chỉ là lối sống bình thường của mình ở thế giới trước, nên tôi chỉ có thể tóm gọn lại như vậy.

Vào bếp rồi đã giao lại cho Chise những trái Tiren có hình tròn vỏ tím mình tìm được đêm qua, tên của nó là do Chise đã nói với tôi. Thịt quả của nó giống như những quả lê nhưng ăn lại có mùi vị cam, thật kì cục nhưng lại khá ngon. Cho nên tôi mới quyết định dùng nó để làm món tráng miệng, cho một bữa sáng sẽ tiêu tốn nhiều năng lượng như hôm nay, mặc dù tôi thậm chí còn chẳng biết cơ thể này có mệt mỏi không nữa.

Bữa sáng của tôi rất nhẹ nhàng, chỉ bao gồm một dĩa thịt Hibuu dày chiên ướt nước sốt đậm đà từ muối và các gia vị hái về từ rừng được sắt nhỏ, ninh nhừ ra đêm qua còn lại. Một chút canh thịt Hibuu với rau củ quả các loại, được tôi nấu đêm qua và giờ chỉ cần hâm lại là có thể ăn. Tráng miệng là quả Tiren mà Chise đang cố gắng gọt nó một cách đẹp mắt.

Nấu xong tất cả tôi cùng Chise đem chúng ra lại trước cái bàn phía bên ngoài để thưởng thức nó. Như đêm qua, từ chiếc bàn này, tôi có thể cảm nhận được gió biển buổi sáng đang nhẹ nhàng thổi, cùng tiếng sóng dạt dào và hơi nước mặn trong khi nếm bữa sáng của mình. Không chỉ vậy, vì đã dậy sớm, nên tôi bây giờ còn được hưởng thụ thêm cả ánh sáng vàng nhẹ chiếu vào da thịt khi mặt trời đang dần lên ở phía Đông nữa.

- Lilianna món này của cô nấu thật quá ngon!

Chise lúc này đang dùng nĩa với dao, ngốm lấy miếng thịt nước sốt của tôi mà khen.

Trước cả khi Chise nghi ngờ tôi là quý tộc, cô ấy thậm chí còn biết sử dụng cả dao và nĩa mà không cần tôi phải bày hay giống như nhóm Ganrd khó khăn mà dùng. Tôi tự hỏi điều này có phải trong mấy bộ truyện ở thế giới trung cổ thì thường sẽ chứng minh cho đó là một người từng được dạy bảo hay không. Nhưng ở đây thì tôi dám cá rằng Chise nhất định là học nó qua sách.

- Ừm. Tôi cũng không ngờ gia vị ở thế giới này dù thiếu thốn nhưng sau khi pha trộn lại ngon đến vậy.

Chết!

Vừa nói xong, tôi giật mình nhận ra mình bị lỡ mồm khi nói ra những suy nghĩ của mình. Nhưng thay gì nhận được ánh mắt nghi ngờ từ Chise như tôi nghĩ, Chise lại giống như không thèm quan tâm đến điều đó, mà chỉ bật cười nói khi cắt một miếng thịt trên dĩa.

- Hahaha, Lilianna cô vẫn còn định nói đùa nữa à?

- Không, tôi nói thật đấy. Quả thật các gia vị ở đây đã làm tôi bất ngờ.

Thật tốt khi có thể nói chuyện kiểu này.

Tôi cảm thấy khá khó khăn khi lỡ mình nói ra điều không nên nói, nhưng giờ thì sau khi khiến Chise không tin mình nữa, thì những câu lỡ miệng cũng chẳng phải sợ cô ấy phát hiện ra nữa rồi. Không chỉ vậy, mặt tôi khá lạnh cho nên chắc chắn Chise cũng chẳng thể phát hiện ra gì nổi đâu.

Dù bữa ăn chỉ có một phần rất nhỏ so với một bữa tối, nhưng tôi đã kéo nó đến hơn mười phút bằng việc vừa ăn vừa thưởng thức cảnh biển một cách êm ả.

Sau đấy tôi nhanh tay tháo vớ tất với giày của mình ra, ném lại bàn, chạy về phía biển với một cảm giác thích thú khi sóng biển dạt vào đôi chân trần của mình. Cảm giác đó thật mát lạnh, rồi cũng thật nhột mỗi khi nước biển rút đi.

- Cái trò này vui thật đấy Lilianna.

Không chỉ mỗi tôi làm vậy, Chise cũng bắt chước tôi mà tháo hết vớ tất với giày ra, để lại chiếc bàn kia mà cùng nhau bước đi trên những con sóng vỗ vào chân.

- Tôi biết.

Tôi quay mặt lại nhìn Chise khi giang hai tay ra.

- Nhưng như vậy chưa phải kết thúc đâu.

Sau đó, tôi nhanh chóng cuối người xuống hất nước biển về phía cô ấy.

- Á!? Cô làm gì vậy?

Chise đã kêu lên một tiếng bất ngờ khi dùng hay tay đỡ số nước mà tôi hất tới.

- Chơi tạt nước biển.

Tôi xác nhận và lại nhanh tay tạt thêm lần nữa khi nước biển dâng lên, nhưng lần này Chise giống như đã biết nên nhanh chóng tránh sang một bên với vẻ mặt khó hiểu.

- Tạt nước biển?

- Đúng vậy. Đi biển mà không chơi trò này thì chẳng còn là đi biển nữa.

Tôi nói và dùng tay múc lấy nước biên tiếp tục hất về phía Chise.

Chise vẫn như cũ nhanh chóng né đi, nhưng ánh mắt lại sáng lên như nhận ra điều gì đó, liền cuối người xuống múc nước hất lại phía tôi.

- Hihihi, nhận lấy đi Lilianna!

- Cô phải xem tốc độ của mình qua tôi không đã.

Bằng tốc độ mình có, tôi dễ dàng né đi số nước bắn tới và nhanh chóng đưa tay hất lại về phía Chise.

- Á! Cô ăn giang. Ai lại chơi dùng sức mạnh như cô chứ! Đỡ lấy!

- Tôi còn chưa dạy cô chơi cái này...

Tôi né sang một bên thật nhanh khi Chise lại tạt nước về phía mình, miệng không dừng nói.

- Thì làm sao mà cô biết nó không cho phép dùng sức mạnh? Nhưng mà thôi. Nếu như cô nói vậy tôi cũng nhân từ nương tay với cô...

Tôi chưa dứt lời thì một vũng nước đã bay tạt vào mặt mình khi quyết định giảm sức mạnh xuống mức thấp nhất.

- Hehehe! Trúng rồi! Lêu lêu lêu, lại đây tạt nước tôi đi. Nếu cô có thể dùng chút sức mạnh hiện có mà không dùng đến kỹ năng của mình.

Chise đã trông rất vui vẻ với nó, thậm chí còn le lưỡi trêu chọc nữa. Nhưng, thay vì cảm thấy vui vẻ, tôi liền muốn cho cô ấy trả giá.

Ngay tức khắc tôi chạy thẳng ra chỗ nước nông.

- Đỡ lấy!

Tôi vung tay dùng một chút sức đập thật mạnh nước về phía Chise. Nó phát ra một tiếng ùm thật mạnh rồi tạo thành một cơ sóng cuống về phía Chise.

- ... Này! Chơi như vậy là ăn giang!

Roẹt!

Chise hét lên, sau làn sóng cô ấy đã rút kiếm ra và chém mạnh vào nó một cái. Giống như Moses tách biển vậy, cô ấy dùng kiếm khí đem con sóng chẻ ra làm hai để tạo ra một một lối đi cho mình. Sau đấy, cô ấy dùng thanh kiếm của mình chém sang ngang và biến nước biển chỗ mình thành một cơn sóng lớn còn hơn cái của tôi ập ngược về lại.

- Hahaha, Lilianna cô nhận lấy cơn sóng này đi!

- Chise, cô quá khinh thường sức mạnh của tôi rồi!

Trước tiếng cười của Chise, tôi lao thẳng đến cơn sống của cô ấy và dùng tay của mình bộc trong một lớp Ma năng đấm mạnh vào.

Ùm!

- Á!

Con sóng dễ dàng bị tôi đục ra một cái lỗ để mình xuyên qua, trong khi số nước bị tôi đấm thì tấp thẳng vào người của Chise ở phía bên kia. Sau đó thì chuyện gì đến cũng đến, Chise đã ướt nhẹp như vừa bị một sô nước úp thẳng lên người theo đúng nghĩa đen, khi lượng nước mà tôi đẩy đến cô cũng tương đương một cái sô nước.

- Lilianna, đây là chơi ăn giang!

12

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com

Trước Sau

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play