Chúng tôi rời khỏi làng mà không hề có ai gọi trở lại. Tất cả chỉ giữ bộ dạng im lặng, luyến tiếc khi tôi quay đầu lại. Nhưng tôi không vì thế thông cảm cho bọn họ, mà chỉ cảm thấy bọn họ dù chỉ là những người dân vô tội, lại nghe theo một trưởng làng như vậy, không xấu cũng chính là những người sai.
- Chise tại sao cô lại bỏ đi vậy?
Đi được một đoạn khỏi ngồi làng, tôi mới mở lời cho sự thắc mắc của mình. Đúng là Chise nói chúng tôi đã làm hết phần việc của số tiền được nhận, tuy nhiên đó không phải là một lý lẽ thích hợp, bởi chuyện chúng tôi làm còn hơn số tiền đó nhiều.
- ...
Chise đã không trả lời tôi, gương mặt chỉ trở nên buồn đi đôi chút.
- Bọn bọ có cuộc sống của mình, chúng ta cũng có cuộc sống của chúng ta. Giữa người với người, mỗi sinh mệnh là ngang với nhau. Nếu họ đã muốn lợi dụng, hãm hại chúng ta, tôi cũng không muốn giúp họ nữa, chỉ đến đây thôi.
- Thật không? Nếu như vậy cô phải nổi đoá lên mới đúng chứ?
Theo cảm nhận của tôi, Chise ít nhất phải nổi giận lên khi bị đối xử như vậy mới đúng. Nhưng đằng này lại khác, dù bị coi là kẻ lợi dụng, cô ấy cứ như vậy mà rời đi.
Không lẽ là vì nghĩ cho những người định hại mình?
Chise sau đó không nói gì nữa với câu hỏi, nên tôi đành phải tự suy nghĩ.
Chise từ hôm qua đến giờ, theo tôi quan sát thì thấy rằng là một người tốt, ai gặp nạn đều muốn ra tay cứu giúp. Tôi nghĩ hẳn cũng là cái lý do này nên Chise mới tha cho ông trưởng làng khi ông ta nói rằng làng mình không đủ tiền nên mới lừa gạt các mạo hiểm giả như cô ấy? Thật khó xử, tại thế giới tôi, chuyện này tôi chưa bao giờ gặp phải hay xem qua cách xử lý, nên thật không thể rõ ràng lắm Chise đang nghĩ gì hiện tại lúc này.
Bước thêm một lát nữa, tôi dừng chân lại.
Điều đó đã làm cho Chise nghi ngờ, ngoảnh mặt lại nhìn tôi.
- Chise tôi không muốn về.
Tôi dừng lại chính là bởi vì trong lúc suy nghĩ, tôi dần nhận ra rằng mình và Chise đang di chuyển về phía thành phố.
- ?? Cô còn muốn giúp bọn họ? Lilianna, tôi tưởng đó không phải cách làm của cô.
- Đúng vậy, chuyện ai nấy lo, quả thật đúng là cách làm của tôi. Tuy nhiên, tôi cũng không phải là có ý giúp bọn họ. Tôi muốn ở lại chính là vì chuyện khác.
Nếu đứng ở lập trường là Chise, tôi chưa chắc sẽ nhẹ nhàng với dân làng kia như vậy đâu, ai mà đụng chạm đến tôi chính là một sự sỉ nhục chỉ có cái chết mới là thứ xứng đáng chúng...k-không đúng, tôi không có ý đó. Ý tôi nói là nhất định sẽ cho bọn chúng một bài học mãi mãi không thể quên dù có chết đi chăng nữa.
Nhưng thay vì lo cho lũ dân làng hèn mọn...dân làng kia, tôi bây giờ quan tâm đến biển hơn. Bây giờ tôi mà cứ theo Chise trở về thì không phải quá phí phạm khi đã đến một bãi biển như thế này hay không?
Để xoá tan sự nghi ngờ cùa Chise, tôi chỉ tay về phía bờ biển mà mình thấy lúc trước, giờ vẫn nghe thấy tiếng sóng biển dạt vào bờ từ đây với đôi tai thính của mình lên tiếng.
- Tôi muốn đi chơi biển, tôi không muốn về.
- ...
===
Mang theo Chise ra đến biển, tâm trạng của tôi bị ông trưởng làng làm khó chịu, ngay lập tức liền xoá bỏ và cảm thấy vui vẻ.
- Nước biển, gió biển, sóng biển, cát biển, hơi muối của biển, ánh sáng từ mặt trăng chiếu rọi cảnh biển. Mọi thứ đều hoàn hảo.
Tôi giang hai tay ra mà phát ngôn.
- ...
- Cô sao thế?
Khác với tôi, mặc Chise lại âm trầm hơn rất nhiều khi quan sát mặt biển.
- ... Không có gì, cô thích biển lắm à?
Gương mặt của Chise lúc này đã biểu hiện ra ít nhiều vẻ che dấu.
- Đúng vậy, thế nào, cô không thích sao?
Tôi tạm thời bỏ qua chuyện đó mà vô cảm hỏi lại mặc dù đang vui.
- Nếu là tôi, tôi sẽ không thích đến nơi này đâu. Thật tốt khi hôm nay là ngày trăng lên.
Chise ngẩng mặt lên, nhìn về phía mặt trăng chẳng khác gì cái ở thế giới tôi cả mà lí nhí.
- Ngày trăng lên thì sao?
- K-Không có gì.
Chise vội vàng lắc đầu với câu hỏi của tôi. Bằng một cách rõ ràng, tôi có thể thấy được Chise dấu gì đó qua đôi mắt lẫn cử chỉ của mình.
- Cô thích thì cứ chơi đi, tôi sẽ ở bên cô.
Chise mỉm cười nói, đó là một nụ cười như thể tôi sẽ bảo vệ cô vậy. Điều đó làm tôi bối rối đôi chút, không lẽ biển ở thế giới này có gì sao?
- À...
Tôi vừa mới nhớ ra một chút khá là quan trọng về biển của thế giới này từ lúc gặp nhóm Ganrd đêm đầu tiên. Theo như cuộc trò chuyện đầy hiểu nhầm hôm đó, quả thực anh ta đã nói đến chuyện ngoài biển có rất nhiều quái vật.
- Tôi biết cô lo gì rồi Chise. Cô sợ quái vật đúng không? Không cần phải dấu tôi đâu.
Tôi hỏi thẳng với Chise. Thiết nghĩ cũng chính là vì chuyện này, nên ngay từ đầu cô ấy mới trông không hề hứng thú với biển.
- Vậy ra cô biết à?
Chise tỏ vẻ kinh ngạc đôi chút khi hỏi, đôi mắt nhìn tôi như thể rằng nghĩ tôi không biết gì nên mới chạy ra chỗ nguy hiểm này chơi mới đúng.
- Vừa mới nhớ ra thôi.
Tôi thành thật nói. Cũng thật ngại khi chính ngay từ đầu bị biển hấp dẫn, tôi đã quên mất cuộc trò chuyện kiếm được cả núi thông tin từ nhóm của Ganrd.
- ... V-Vừa nhớ ra? Vậy mà cô vẫn còn muốn đến đây?
Chise đã trông bối rối chút ít mà mở lớn mắt hỏi.
- ... Tất nhiên là muốn.
Tôi chần chừ chút mới nói.
Đây là một bãi cát rất thơ mộng, cây cối gần như hoang sơ, điều kiện hoàn hảo để làm một chuyện đi biển, tại sao tôi lại không muốn dù bị quái vật làm khó được kia chứ?
- Chỉ là mấy con quái vật thôi...tôi có thể lo được.
Chise nói tôi mới để ý đến chuyện cách xa bờ biển, sâu dưới mặt nước, tôi cảm thấy được rất nhiều sinh vật có lượng Ma năng lớn đang nằm yên lặng bên dưới. Sau đó, tôi liền giải phòng uy áp của mình ra, tránh khỏi Chise mà phóng thích nó về phía mặc biển, để uy hiếp những sinh vật kia.
- Lo được? Lilianna cô có biết...
Ọc ọc...ùm ùm...greeee!!! Ùm ùm ùm...
Không biết tôi đang làm gì, Chise đã lên tiếng. Nhưng ngay vào lúc đó, ngoài bở biển, sóng biển bất thường bắt đẩu nổi lên, mặt biển nhiều chỗ chao đảo, thậm chí còn phát ra cả tiếng kêu the thé của con quái vật nào đó nữa.
- Đ-Đây...
- Xong, bờ biển này giờ là của tôi.
Nếu bây giờ tôi có cảm xúc, hẳn là đang nói với một nụ cười tự hào. Vừa rồi, tôi không có đem bọn hải sản kia giết chết dưới biển bằng uy áp, mà chỉ hù cho bọn chúng một trận bằng cách tăng mạnh uy áp như muốn đem bọn chúng giết rồi ngưng để chúng bỏ chạy thôi.
- ...
Khi mặt biển dừng chấn động, Chise cũng đã im bặt nhìn tôi, một cách trân trân như không thể tưởng nói.
Sau đó cô ấy giống như chấp nhận gì đó, ngồi bệch xuống đất và thở dài một cái, nhìn ra ngoài biển.
- Sức mạnh, chữa trị, Ma thuật, kháng Ma thuật...được rồi. Bãi biển này là của cô.
- ...
Dù không hiểu lắm, nhưng có vẻ như cô ấy đang cố chấp nhận cái chuyện mà tôi nói. Sau đó cô ấy không nói gì nữa, cứ ngôi yên đó mà nhìn về mặt bờ biển với một bộ đăm chiêu suy nghĩ.
- Ch...
Thôi mình nên chuẩn bị mọi thứ thì hơn.
Tôi định gọi Chise, nhưng lại để ý đến bộ dạng Chise như nghĩ đến chuyện gì đó rất quan trọng, nên đành không tiện đánh thức mà quyết định chuyển qua chuyện khác.
Đã ở biển mà còn mang áo choàng kính mít thì đúng là hâm, tôi quyết định tháo nó ra trước. Đằng nào Chise cũng đã nhìn thấy mặt mình cả rồi, che che dấu dấu cũng chẳng có tí quan trọng nào nữa.
Sau đó tôi đem ném nó ra một bên để dùng [Sáng tạo máu] biến đổi thành một số dụng cụ quan trọng, như bàn ghế ngồi, chén dĩa, muỗng nĩa, dao kéo, dù, một tấm vải, lò nướng...linh ta linh tinh những món đồ dùng cho đi biển, tôi nghĩ ra đều dùng chiếc áo choàng mình chia nhỏ ra biến thành hết.
- Cái này hình như không có tác dụng thì phải.
Sau khi biển ra mọi thứ, tôi chợt nhận ra cái thùng đá vuông dùng để đựng nước giải khát đi chơi biển gần như không dùng trong tình hình hiện tại.
Trong các Ma thuật được học, tôi chỉ có biết đúng ba loại là lửa, nước, nguyền rủa và kết giới, chưa có học đến băng nên không biết nên dùng cái này như thế nào, dù có định vào rừng đem trái cây hái bỏ vào ủ lạnh đi chăng nữa.
- Thôi kệ.
Nghĩ một chút, tôi cũng lười đem nó giải trừ thành món gì khác nên đành để vậy mà chuyển mắt sang chiếc nhẫn ở tay phải.
- Giờ thì đến nó nhỉ...
Tôi rút chiếc nhẫn khỏi tay phải của mình, nhớ lại cái dinh thự mà ngày đầu tiên đến đây tạo ra chỉ là vô tình. Nhưng giờ lại mong muốn được nhìn thấy nó thêm một lần nữa bằng mắt mình.
Cầm lấy nó, tôi bắt đầu đi quanh quẩn bãi biển để tìm nơi thích hợp dựng dinh thự. Rồi cũng không xa chỗ tôi và Chise mới đến lắm, tôi đã tìm được một chỗ tôi và đặt chiếc nhẫn xuống, để bước ra phía ngoài chuẩn bị phục chế lại ngôi nhà.
- Làm sao mình có cảm giác như là ông tiến sĩ kia đang cùng vợ mình đi nghỉ dưỡng với ngôi nhà thu nhỏ thế nhỉ?
Nhìn chiếc nhẫn chuẩn bị bị mình biển đổi, nó làm tôi sực nhớ ra một tình tiết của bộ phim trong một seri phim siêu anh hùng rất nổi ở thế giới mình.
- [Sáng tạo máu: Xây dựng.]
Sau đó tôi cũng không có nghĩ nhiều về chuyện bộ phim kia nữa, quyết định dùng kỹ năng của mình, đem chiếc nhẫn nguyên vẹn phục chế lại căn dinh thự lần trước, không, phải là nó còn được nở ra rộng thêm không ít vì lần trước giống như tôi đã cố ép nó nhỏ lại vì không gian hạn hẹp của cộc xua quái nhóm Ganrd đã cắm.
Biến ra nó xong, tôi nhanh chóng đi vào ngôi nhà, vào lối đi của hành lang đến bếp, đưa đây quơ lấy hết mấy bức hình bị mình điên rồ phục chế ra, sau đó chạy lên lầu đem giấu hết vào căn phòng của mình.
- C-Cái này, mình để đây.
Mấy tấm khác tôi có thể miễn cưỡng đem ném vào trong hộc tủ gần giường, nhưng chỉ riêng cái tấm hình cô gái giống tôi đang mặc đồ cưới thì không hiểu tại sao lại dùng hai tay đặt nó lên giường một cách nhẹ nhàng.
- Mình để đây không phải để nhìn, chỉ để chút nữa nghiêm cứu mà thôi.
Đúng vậy, mình chỉ chút nữa nghiêm cứu nó là tại sao thôi!
Tôi cố gắng nói và tự đồng ý với mình, nhưng mắt lại không thể nào rời nổi khỏi mặt tấm hình, cô gái hay người đàn ông kia, đều cố gắng nhìn thật kỹ.
H-Hay là mình làm cho nó cái khung đứng đi.
Nhìn nó một lát, tôi quyết định đưa hai tay cầm lấy nó và biến nó từ một chiếc khung treo tường thành khung có chân đứng, sau đó thì dùng hai tay nhẹ nhàng đặt lên trên cái tủ gần giường.
Nghiên thế này, không thế này...ừm tốt rồi, thế này mới đẹp.
Tôi định để nó hướng thẳng ra cửa phía đối diện, nhưng lại quyết định bẻ nó hơi nghiên về chiếc giường, với một ý nghĩ thật bất ngờ chính là lúc ngủ dậy thì có thể nhìn nó dễ hơn.
Tôi hăng say suy nghĩ đến mức, lúc sực tỉnh lại thì cảm thấy rất kinh ngạc, vội bước lùi xa tấm hình mà chạy ra khỏi cửa phòng, đóng chặt nó lại.
- Mình đang vui vì tấm hình????
Tôi cảm thấy vô cùng sốc với biểu hiện châm chú có chút vui vẻ với những thứ mà mình còn chẳng biết kia.
- Ảo giác, chắc là ảo giác thôi.
Không thể lý giải nổi cái chuyện kì lạ này, tôi liền đem nó đổ lỗi cho ảo giác của mình như mới đầu đã vô tình tạo ra khi nhìn thấy thứ gì đó mới lạ. Vừa nghĩ như vậy, tôi vừa nhẹ nhẹ lắc đầu cố gắng bỏ qua suy nghĩ đó rồi bước xuống lại dưới, ra khỏi nhà để chọn chuẩn bị một số thứ khác.
Bây giờ cũng đã tối rồi, bụng tôi cũng đã bắt đầu đói, cho nên tôi cần phải chuẩn bị một chút để nấu bữa tối cho mình, đúng hơn sẽ là một bữa tiệc thịt "heo" nướng muối biển nguyên chất!
Hai ngày qua tôi cũng không có nghĩ mình sẽ lại đi làm một chuyến dã ngoại thế này, nên đã không chuẩn bị trước gia vị cần thiết để nấu ăn. Giờ tôi cũng chỉ còn lại cả đàn Hibuu là thịt heo và một bờ biển đầy muối mà thôi. Cứ đem nó đun sôi lên vài can nước chắc chắn sẽ ra được muối để ướp thịt thôi!
Nhưng khi nghĩ như vậy, tôi sực nhớ lại thế giới này cũng không phải hiện đại như của mình, thì quay lại nhìn phía khu rừng tối, nhưng lại rất rõ ràng trong mắt.
Nghĩ thì không biết trong rừng có cái gì ăn được không nhỉ?
Tôi nghĩ cứ nấu thịt với muối không thì ăn cũng được nhưng sẽ rất dễ chán, phải có thêm một vài món củ quả nào đó tăng chút hương vị cho món ăn thì mới ngon và hấp dẫn được.
Nhưng mà mình đâu có biết loại thực vật dại nào có thể ăn được ở thế giới này? Phải như mình học một chút về sinh vật học thì tốt rồi.
Khi nghĩ đến chuyện mình hoàn toàn mù tịch về thế giới này, tôi nhận ra bấy lâu nay mình học tâm lý học thật vô dụng.
Nhưng dù nghĩ thì nghĩ, tôi vẫn quyết định bước chân đi về phía khu rừng. Nếu đã không thể xác định được thứ nào thì cứ dùng cơ thể này là được. Kháng tất cả các hiệu ứng bất lợi, tôi không nghĩ có cái cơ thể nào có thể thử đồ ăn dại tốt hơn cơ thể này. Ngoài ra, tôi cũng không có ý muốn Chise giúp, vì bây giờ cô ấy thậm chí còn đăm chiêu suy nghĩ hơn cả trước, với đôi mắt buồn bã kia. Thật khó khăn khi làm phiên cô ấy, cho nên tôi mới quyết định sẽ đi một mình lúc này.
Rừng sâu núi thẩm~ ngươi sẽ chẳng làm khó được ta đâu~ ta sẽ đi phiêu lưu thế giới này, phiêu lưu và khám phá mọi thứ mà mi có~. Sinh tồn và sống sót ư~ ngươi sẽ chẳng làm khó nổi ta đâu~. Ta sẽ khiến ngươi hàng phục mình, ta sẽ khiến ngươi phải trở thành nơi dành riêng cho ta sống~. Ta sẽ không có ngươi thoát đâu thế giới fantasy à~ ngươi sẽ là cái siêu thị của ta, cái nhà hàng của ta~ để ta mua sắm và lựa món ăn~...
Ngâm nga khúc ca mình tự chế ra, thế là tôi hướng thẳng vào bên trong rừng và bắt đầu thử tìm kiếm đồ có thể ăn được đầu tiên, mà không cần đến sự giúp đỡ từ dân bản địa như Chise.