Chặng đường đáng ra mất một ngày đường, với tốc độ có thể cho Chise nhẹ nhỏm, tôi đã bế cô ấy chạy trong vài tiếng để đến nơi. Trên cả quãng đường, không hiểu sao tôi càng ngày càng cảm thấy Chise thơm ngon một cách kì lạ.
Thật may là tôi vẫn còn kiềm chế được bản thân mình, cho nên cũng không có chuyện gì kì lạ diễn ra. Giấc mơ trước đó, tôi cũng không thể nhớ rõ lắm, chỉ mờ mờ nhớ được mình lại đến vùng biển máu kia và cũng như trước, không uống được ngụm máu nào thì đã thức dậy. Nhưng không biết, vì lý do nào đó tôi có cảm giác bất an đối với tình trạng hiện tại của bản thân.
Có lẽ mình nên cầu cứu Juliet sau chuyện này.
Từ nhủ với mình, tôi cùng Chise bước vào ngôi làng. Không hiểu sao, tôi cảm thấy ngôi làng này có không khí hơi âm u, mất sức sống.
Từ cổng làng, tôi có thể thấy nhiều người dân đang di chuyển qua lại, nhưng tâm trạng của họ lại đầy vẻ lo lắng. Đặc biệt, đa số những người dân đều là nam, trong khi đó người dân nữ lại trông có hơi hối hả khi di chuyển.
- Có vẻ như tình trạng ở đây nặng nề lắm rồi.
Chise đảo mắt một vòng và đánh giá nó.
Trên chặng đường đi, Chise chắc cũng đã nhìn nhiệm vụ của mình được nhận bên trong tấm thẻ, nên cô hẳn là đã nắm bắt rất rõ chuyện đang diễn ra.
- Nhiệm vụ này đã được treo bảy ngày. Nếu tôi đoán không sai, bây giờ thì nó đã tệ hơn trước đó rất nhiều.
- Ừm, bây giờ chúng ta nên đi gặp người ủy thác nhỉ?
Tôi gật đầu đồng ý với Chise.
Theo như thông tin tôi có về nhiệm vụ này, nhiều ngày trước đã có một số dân làng đã tìm ra dấu vết của những con Hibuu. Bọn họ đã treo nhiệm vụ này ở Hội bảy ngày, nhưng đến hiện tại vẫn chưa có ai nhận ngoài tôi. Nếu như Chise nói là đúng thì, bây giờ có vẻ chuyện nhìn thấy đã chuyển sang một phương hướng tệ hơn.
Kuwwk!!
Kuwwk!!!
Kuwwk!!!
- Aaaa chúng lại đến rồi! Mau mau núp!
- Khốn nạn! Lũ quái vật chết tiệt. Tao tuyệt đối không thể để bọn mày làm gì phụ nữ trong làng!
- Mọi người, liều mạng với bọn chúng! Mẹ kiếp, bọn mày dám bắt vợ tao! Tao liều mạng với chúng mày!
...
Khi chúng tôi định đi vào cổng, nhờ một dân làng dẫn mình đến gặp người đã ủy thác nhiệm vụ, là trưởng làng của nơi này để xác nhận thêm thông tin từ nhiệm vụ trước khi làm. Tôi đã nghe thấy những tiếng kêu kì lạ phát ra từ phía sau lưng mình, đúng hơn là tôi nghe nó từ trước rồi, nhưng lại tưởng là của con heo nào đó dân làng nuôi nên không để ý.
Lúc này đây, trước sự phản ứng dữ dội của những dân làng, tôi quay người lại mới nhận ra là mình đã sai khi chúng đều là Hibuu, loài quái vật có cơ thể người đô con, trong khi cái đầu lại là của con lợn lòi có răng nanh, nước miếng nhiễu chứa đầy sự ghê tởm.
Chúng tổng cộng có ba con và đang bước đi kinh tởm tiến đến phía tôi và trên tay cầm theo những chiếc gậy làm từ gỗ. Người dân trong làng nhìn chúng nó, thì những người phụ nữ và đa số dân làng thì vội vàng bỏ chạy. Trong khi đó, có một số người đàn ông đã ở lại cầm trên tay là những món nông cụ với sát khí cao ngút. Tôi có để ý rằng, trong số những người ở lại, có khá nhiều người bị thương, có vẻ như họ đã trãi qua một số trận chiến với bọn Hibuu rồi.
- Hai cô là ai vậy? Nhanh tìm chỗ trốn đi nhanh lên! Đừng để bọn chúng tìm ra!
- Đúng vậy, chạy theo nhóm người kia. Trong làng có hầm trú ẩn, hai người nhanh chạy theo bọn họ đi! Mọi chuyện ở đây cứ để chúng tôi.
Trong khi hùng hổ cùng những người khác lao về phía những con Hibuu, có hai dân làng đã gào lên với chúng tôi, một trong hai còn chỉ tay về phía những người dân đang chạy sâu vào trong làng.
- Bọn mình đến là để giải quyết vụ này mà nhỉ?
Chise tỏ ra một bộ bất đắc dĩ nhìn những người dân làng đang liều mạng lao đến ba con Hibuu. Nếu tôi đoán không nhầm, có vẻ như bọn họ đã quá sợ hãi với những con Hibuu, nên cũng chẳng thèm để ý đến thanh kiếm đẹp mắt đang dắt bên hông trái của Chise.
- Đi thôi. Đừng để bọn họ bị những con Hibuu kia đánh. Kẻo lại bảo chúng ta thất trách.
Tôi nhấc chân lên bước theo những dân làng tiến về phía những con Hibuu. Tôi cũng không có ý sợ bọn họ dị nghị gì khi mình để họ bị thương, tuy nhiên, để họ bị thương trong khi chúng tôi đã ở đây thì cũng tội nghiệp họ lắm. Trái tim lạnh giá của tôi cũng có chút tình người đó. Ít ra thì, tôi cũng muốn có một cái nhiệm vụ hoàn mĩ...ừm, tốt nhất là đừng giống như bọn Erique...
Theo sau tôi, Chise cũng vội bước theo.
- Cô không nói tôi cũng sẽ làm. Hai, một, tôi hai cô một nhé! Hôm nay tôi nhất định sẽ không như hôm qua.
Chise chiến khí hừng hực nói. Nghĩ thôi, tôi cũng biết được Chise đang muốn nói đến chuyện, không muốn bị phế như hôm qua. Những lúc quan trọng cô ấy đều chẳng làm gì cả, nghĩ lại cũng thật buồn cười.
Cho nên, để Chise có thể xả cục ức này, tôi sẽ không dành với cô ấy.
- Được rồi. Tôi con bên phải đi.
Tôi gật đầu chấp nhận với Chise.
Giây sau đó thì Chise đã rút kiếm lao thật nhanh qua những người dân làng bằng bộ pháp hôm qua của mình. Còn tôi cũng không thua kém, liền cuối người, dùng sức nhảy thẳng qua dân làng, chiếc găng nhanh chóng bao lấy tay để giáng thẳng nó xuống con Hibuu của mình.
Roẹt roẹt roẹt...
Ầm!
Khi những con Hibuu bên trái bị Chise cắt mấy nhát, con còn lại của tôi cũng đã phải hứng chịu cú đấm trời giáng đúng nghĩa, nổ ra thành từng mảnh vụn.
Cái cảm giác này...thật tuyệt!
Chiếc găng tay của tôi tạo ra chính là để thực hiện những việc như ghiền nát tất cả giống như trong giấc mơ. Cho nên, khi đấm một cú và khiến một thứ gì đó tan nát giống như vậy, nó đem lại cho tôi một cảm giác rất thoả mãn. Ngoài ra thì, mấy con Hibuu này nhìn cũng ghê ghê, tôi nghĩ nó hẳn sẽ không ăn được đâu, nên mới không nương tay như mấy con Erique hôm qua.
- !!!
Rồi trước hành động đó của mình, tôi đã nhận được những ánh mắt bất ngờ từ phía dân làng. Và không chỉ họ thôi, Chise kế bên vừa giết xong hai con Hibuu, cũng quay sang nhìn tôi bằng ánh mắt kinh ngạc.
- Trời ạ, cô đang làm cái gì vậy Lilianna?
- Làm gì là làm gì? Tôi chỉ đang...
Câu trả lời của tôi đã dừng lại khi để ý thấy những con Hibuu mà Chise giết chỉ bị cắt ra thành từng khối một, giống như là đang cố bảo quản nguyên vẹn chúng nó, chứ không có đập nát như mình vừa đang làm.
- Đừng nói với tôi rằng mấy con này có thể bán được đấy nhé?
Tôi đơ ra đôi chút trước khi móng chiếc găng xuống đống thịt vụn dưới chân.
Tôi nhận được một cái gật đầu từ Chise ngay tức khắc.
Sao lại như vậy...
Nếu không phải vì sợ máu dơ bẩn từ dưới chân, tôi muốn té khụy xuống ngay để hối hận khi vừa khiến cho nhiệm vụ của mình, chỉ vừa mới bắt đầu thì đã trở thành không hoàn hảo ngay vào giây phút đầu tiên.
- Tôi tưởng...chúng không thể ăn cho nên...
- Nói thật cô sống ở nơi nào vậy chứ? Thịt Hibuu không phải cô vừa ăn xong đêm qua hay sao?
- ...
Ể? Mình ăn nó hôm qua sao!?
Lúc này, nếu mà có cảm xúc, tôi thật muốn thể hiện ra một gương mặt kinh ngạc với Chise.
Khi tôi im lặng, bên Chise, gương mặt cô ấy bắt đầu có chút khó tả, giống như nhận ra tôi đang kinh ngạc.
- H-Hai cô là ai vậy?
Câu hỏi thật quen thuộc.
Không khí im lặng giữa tôi đã bị phá vỡ khi người đã kêu hai bọn tôi chạy trốn đi ngay lúc vừa đến, bây giờ đã lên tiếng hỏi một câu y chan như cũ nữa.
Người đó là một người đàn ông hơn ba mươi, mặt mày cũng không có gì nổi trội, râu cũng không cắt, tiều tụy, nhưng cơ thể lại khá to con và săn chắn, hẳn là thường xuyên làm nông nên nó mới vậy.
- Đúng rồi. Tự giới thiệu với mọi người, chúng tôi là mạo hiểm giả đã nhận nhiệm vụ được giao từ làng của mọi người. Hôm nay chúng tôi đến chính là để hoàn thành nó.
Chise đã liền đút kiếm về bao, trả lời ngay sau đó một cách hết sức chuyên nghiệp, cứ như cô ấy rất có kinh nghiệm trong nghề mạo hiểm giả này vậy.
- Không biết mọi người có thể dẫn tôi đến chỗ trưởng làng, người đã giao nhiệm vụ này cho chúng tôi được không? Để bảo đảm nhiệm vụ được hoàn thành tốt nhất, chúng tôi cần thông tin về hang ổ của bọn Hibuu trước khi thực hiện nhiệm vụ này.
Trong khi Chise đang trao đổi với người dân, tôi nhanh chân bước đến những phần của những con Hibuu do Chise giết, đem chúng bỏ vào trong không gian giữ vật.
Nếu như những lời Chise nói là thật...không chắc chắn là thật, những con Hibuu này nhất định sẽ bán được tiền và nên tôi sẽ thu nhặt nó để kiếm tiền. Đúng hơn là lại giống như hôm qua, tôi sẽ lấy 60% số tiền từ quái vật khi thu thêm 20% trong 100% từ Chise.
- T-Tất nhiên rồi. Mời hai cô đi theo chúng tôi.
Tôi thấy rõ sự mừng rỡ trên mặt của tất cả khi mời chúng tôi vào bên trong làng.
Bước theo dân làng cùng nghe những câu than thở của họ về sự lọng hành của bọn Hibuu mấy ngày qua, tôi cũng đã nắm rõ được đôi chút tình trạng tệ hại của bọn họ vào lúc này.
Bỏ chuyện những con Hibuu này chuyên mò vào làng mỗi ngày để bắt phụ nữ và đánh đập những người đàn ông. Chúng còn có hang ổ gần đây và thường xuyện hoạt động xung quanh, tấn công những người đàn ông ra khỏi làng, khiến cho công việc trồng trọt hằng ngày của cả làng gần như đình trệ, các cánh đồng đang vào vụ mùa phải bỏ mặc để úa tàn. Nói chung lại là cái làng này nếu không như nhanh chóng cứu giúp ngay chắc chắn sẽ nát, không cần bàn cãi nữa. Ngày nào phụ nữ cũng bị săn lùng, quái vật lộng hành ngoài làng nên không thể thu hoạch nông sản và thiếu lương thực, tinh thần người đân thì mỗi ngày để bị quái vật tra tấn, người ở đây không chết cũng sẽ nhanh chóng phát điên mà liều mạng với những con Hibuu như vừa rồi.
Có điều, tôi hơi khó hiểu chính là dù có nói thế nào những người này cũng không hề có ý định bỏ lại ngôi làng này của mình để rời đi. Tôi tự hỏi, không lẽ là do vẫn đề chỗ ở và nơi chôn cất tổ tiên như thế giới tôi, nên bọn họ mới như vậy sao? Hay còn nguyên nhân gì khác nhỉ? Nhưng dù có ý nghĩ như vậy trong đầu, tôi cũng không có ý định hỏi ra vì biết hẳn bọn họ sẽ có lý do gì đó. Hỏi, tôi sợ cũng chỉ khiến bọn họ xem mình như kẻ bất tài ngay trong giây phút gặp mặt đâu tiên này, nếu như họ không sáng suốt và hiểu nhầm tôi là đang khuyên họ rời đi chứ không phải đến giúp đỡ bọn họ an toàn ở đây.
Cho nên sau khi quyết định sẽ không hỏi mặc kệ có cảm thấy thắc mắc, tôi tiếp tục theo bước chân họ vào sâu trong làng, đến một cái hầm trú ẩn được đậy bằng một cái nắp bằng đá hình vuông, phía sau ngôi nhà lớn nhất ở đây.
Cốc cốc cốc...
Đến nơi đây, người vừa rồi hỏi Chise đã đưa tay lên gõ vào cái nắp đá đó bằng một nhịp điệu rất đặc trừng, gần như là một tính hiệu chứ không như đang gõ cửa.
Giây sau đó không lâu, cái nắp đá đó đã nặng nệ mở ra để lộ một gương mặt người đàn ông hơi già nghi ngờ nghó ra bên ngoài nhìn.
- Crean, bọn Hibuu sao rồi?
- An tâm, chúng đều bị bọn họ tiêu diệt cả rồi.
Crean là người đã hỏi chúng tôi, cười mừng rỡ chỉ về phía tôi và Chise nói.
- Bọn họ là mạo hiểm giả?
- Đúng vậy. Họ muốn gặp trưởng làng để xác nhận trước khi làm nhiệm vụ. Ông ấy có bên dưới không?
- Ta đây.
Xen vào giữa cuộc trò chuyện giữa Crean và người đàn ông đã giở nắp hầm lên, một ông già cũng từ bên dưới ló đầu xuất hiện. Ông ta nhìn đã quá năm mươi rồi, râu tóc thì bạc phơ, gương mặt gầy gò cánh tay thò lên từ dưới thì ốm nhon như những khúc cây khô vậy. Tuy nhiên khác với ngoại hình, ông ta lại có một đôi mắt khá trong suốt, giống gần như tuổi tác không ảnh hưởng gì đến sự minh mẫn của ông ta vậy.
- Hai cô chính là người đã nhận nhiệm mà ta đã ủy thác?
Ông ta thò đầu lên liền quét qua phía hai chúng tôi với ánh mắt tra xét.
- Đúng vậy.
Chise gật đầu trả lời ngay khi được hỏi.
- Các cô có dám chắc rằng mình sẽ thành công không? Nếu không thì trở về đi, những cô gái trẻ như hai người không đáng phải bỏ mạng ở nơi này. Bọn ta vẫn có thể chịu đựng thêm mấy ngày nữa để đợi những mạo hiểm giả tốt hơn đến.
Sau đó thay vì mừng rỡ, ông ta lại chỉ nhìn chúng tôi và khuyên, như thể không hề tin tưởng vào năng lực của chúng tôi. Với những lời đó của ông ta, những người làng có mặc dù thể hiện ra vẻ mặt không muốn, nhưng vẫn giữ im lặng.
- Chắc chắn. Ông đừng xem chúng cháu còn trẻ, nhưng sức mạnh bây giờ sẽ không thua kém những mạo hiểm giả chuyện nghiệp đâu ạ.
Với nó Chise không biểu hiện ra cảm giác gì mà chỉ vui vẻ xác nhận năng lực của mình.
- Đúng vậy, ông cứ yên tâm ở bọn cháu. Bây giờ cảm phiền ông cung cấp thông tin giùm đi ạ. Chúng cháu không thể cứ mất nhiều thời gian như thế này, vì trời cũng đã không còn sớm nữa rồi.
Tôi cũng không kiệm lời mà chèn thêm vào để có thể bắt đầu nhiệm vụ của mình thật nhanh trước khi trời trở tối. Mua sắm, ngủ một giấc, lại chạy cả chặng đường để đến nơi này, tôi đã mất gần như hơn nửa ngày khi lúc này mặt trời đã nghiên về quá nửa bầu trời phía Tây rồi.
Nếu bây giờ có đồng hồ nhất định cũng đã ba giờ hơn, nếu còn không nhanh trời sẽ rất nhanh tối đi ở những nơi hoang sơ gần như không có đèn điện giống thế giới này.
- Đúng vậy đó trưởng làng, chính mắt tôi đã thấy hai người họ hạ ba con Hibuu chỉ trong chớp mắt thôi.
- Cả tôi nữa. Trưởng làng làm ơn đi. Vợ tôi đã bị chúng bắt đi hai ngày rồi, sợ rằng...
- Phải đó trưởng làng, làm ơn để họ cứu giúp làng chúng ta đi!
Sau lời tôi những người làng đã thấy tôi chiến đấu với những con Hibuu cũng chen vào người góp một câu. Đối với chuyện này, ông trưởng làng đã tỏ ra nhăm mày đôi chút rồi mới thở dài ra.
- Được rồi, tôi sẽ nói thông tin cho các cô...nhưng tôi mong các cô sẽ không giống như những người đã từng đến đây hai ngày trước.
===
Tác giả tự kỷ đây...