Mùa vải chín ở Lĩnh Nam, Lý Mạt nằm trên ghế mỹ nhân chờ nha hoàn mang những quả vải tươi nhất dâng lên cho mình.
Tiểu nha hoàn tay không chạy tới, hoan thiên hỉ địa bẩm báo: “Điện hạ, thợ săn ngoại thành dâng lên bảo vật ạ!”
Lý Mạt lười biếng hừ một tiếng: “Ta đâu có thiếu bảo vật.”
Tiểu nha hoàn nói: “Là một con báo! Nó có bộ lông vàng rực rỡ, là báo vương!”
Lý Mạt hứng thú mở mắt ra.
Tính tình Lĩnh Nam Vương thế tử tàn nhẫn, thích cưỡi ngựa bắn cung, thích nhất là mãnh thú, mãnh thú nào rơi vào tay hắn, không phải bị thuần phục thì cũng là đánh cho hơi thở thoi thóp.
Các thợ săn khiêng một cái lồng sắt lớn tiến vào, trong lồng có một con báo đốm với bộ lông đen vàng đan xen rực rỡ, cái đầu nó rất to, da lông óng ả, tròng mắt xanh thẳm, bên dưới đôi mắt có chấm đen hệt như mỹ nhân lệ chí.
Báo vương nằm trong lồng, ánh mắt đau thương, khắp người toàn là vết thương bị tên bắn, vết máu khô lại dính trên bộ lông trông có vẻ chật vật đáng thương.
Các thợ săn nói, đây là báo vương bắt ở sâu trong rừng rậm, phải dùng sức của ba bò chín trâu mới bắt sống được nó dâng cho điện hạ.
Lồng sắt vừa được đặt xuống đất, báo vương bị kinh hách vùng vẫy loạn xạ trong lồng, nó liên tục rống lên, ánh mắt phẫn nộ, hung hăng nhìn chằm chằm Lý Mạt gầm nhẹ mấy tiếng.
Lý Mạt chậm rãi đứng dậy, bảo bọn họ mở lồng sắt ra.
Các thợ săn do dự một chút, sau đó vâng mệnh mở cửa lồng.
Hoàng kim báo kia nhảy dựng lên, rống giận vồ lấy Lý Mạt.
Lý Mạt không lùi mà tiến tới, túm lấy lông cổ báo vương xoay người cưỡi lên, hung hăng đè báo vương hơi thở thoi thóp xuống mặt đất.
Sau đó bàn tay hắn lần mò ra phía sau mông nó, sờ sờ hai hòn trứng hoàng kim mềm mại, còn bóp nhẹ hai cái.
Báo vương bị nắm trứng đau quá, nó tủi thân nức nở một tiếng, không ngừng giãy dụa.
Các thợ săn sôi nổi tán thưởng, thế tử điện hạ dũng mãnh, nhận ban thưởng hoan thiên hỉ địa về nhà.
Con báo vương này được đặt ở bên ngoài phòng ngủ của Lý Mạt, hai chi sau và eo của nó bị xích sắt cột chặt, nửa thân trước bị dí sát vào lồng sắt, chỉ lộ ra cái mông cho thế tử điện hạ tiện tay sờ trứng.
Báo vương tuyệt thực chống cự, Lý Mạt cũng mặc kệ nó, chỉ bôi thuốc cho nó, vẫn xích nó lại, lúc đọc sách vác ghế ra ngồi canh lồng, vừa đọc vừa sờ trứng nó.
Lông xù xù, co giãn, ánh vàng rực rỡ.
Sờ không đã.
Năm ngày trôi qua.
Lúc Lý Mạt quay về, một mỹ thiếu niên gầy gò trần như nhộng bị xích trong lồng sắt, vẫn nằm úp mông ra ngoài trông đáng thương vô cùng.
Lỗ tai cậu giật giật mấy cái, sau đó cậu quay đầu nhìn Lý Mạt, tròng mắt xanh thẳm rưng rưng, nốt ruồi ở khóe mắt xinh đẹp động lòng người, trong cổ họng phát ra một tiếng nức nở, tựa như tiếng thú rống, lại còn là một con báo nhỏ đang độ tuổi bú sữa.
Lý Mạt nhướng mày nhìn cả buổi trời.
Tiểu mỹ nhân không nói tiếng nào, chỉ biết nhìn Lý Mạt kêu to.
Lý Mạt bước qua sờ mông cậu, túm lấy thứ bé bỏng giữa hai chân cậu, đột nhiên cất giọng chất vấn:
“Trứng hoàng kim của ta đâu rồi? Ngươi biến về cho ta đi!”
Tiểu mỹ nhân sợ tới mức run lên, lỗ tai cụp xuống, đôi mắt xanh thẳm ầng ậc nước, oa oa khóc lên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT