Nó chạy hết chỗ này , tới chỗ kia hỏi thăm xem có biết ngôi nhà bự bự mà có kiến trúc nhà nó , nó chả nhớ được số điện thoại của ai hết , cũng chẳng nhớ cái tên đường nhà nó nữa phải chi nhớ là bắt taxi về rồi , loanh quoanh 1 hồi nó mệt lã , ghé vô 1 quán trà sữa ngồi nghỉ chân . Nó mệt mỏi suy nghĩ xem có cách nào về nhà nữa không , đến đồn cảnh sát thì có lẽ hơi lơn lớn chuyện tí xíu , ashhhhiiiii nó chả biết làm như nào ngồi vò đầu bức tai .

Mệt mỏi dựa vào tường nhìn ra đường bên ngoài , đột nhiên mắt nó lóe sáng , đúng rồi , nó sẽ bắt xe tới cô nhi viện nơi có Tiểu Bảo đang ở , sau đó nhờ Tiểu Bảo dắt ra lại công viên hôm bữa rồi sau đó thì nó sẽ nhớ cái đường về nhà , nó cười ha ha đắc thắng , nó có thể bắt taxi chạy về công viên luông cũng được nhưng không , nó ghé cô nhi viện để sẵn thăm Tiểu Bảo luông tại đang nhớ Tiểu Bảo .

Nói rồi nó nhanh chóng thanh toán tiền rồi phi nhanh đến cô nhi viện , đến nơi thì nó thấy Tiểu Bảo đang ngồi chơi chung với 1 đám nhóc khác , Tiểu Bảo đang chơi nên không biết nới đến , nó hét lớn :

-Tiểu Bảo à !!!!!!!!!!! mamy đến thăm con đâyyyyyyyyyy_nó nhận Tiểu Bảo làm con , Tiểu Bảo cũng nhận Nam thời sự làm "mẹ nuôi" . Tiểu Bảo nghe giọng quen thuộc thì quay đầu lại , thấy nó thì mừng rỡ đến òa khóc , vứt luông cái xẻng đang xúc đất với bạn mà chạy về phía nó , đang chạy bỗng Tiểu bảo té ầm 1 cái , bị trầy ở đâu không trầy lại trầy ở cái bản mặt giống nó ( chắc ngẩu nhiên thôi ha , tay chân bẩn sơ sơ thôi )

-oái oái !! từ từ nào , xem kìa té rồi thấy chưa_nó mắng yêu Tiểu Bảo , Tiểu Bảo chỉ òa khóc vừa chùi nước mắt vừa trả lời nó :

-mamy hức hức mamy xấu , hứa vào thăm Bảo Bảo mà không vào , tận bây giờ mới vào cơ huhu nhớ mamy quá , nhớ mẹ Nam nữa cơ_Tiểu Bảo òa khóc lớn nép vào lòng nó , nó chỉ biết nói xin lỗi nhẹ rồi cười động viên cậu nhóc , đằng xa vẫn có 2 cặp mắt đang theo dõi nó và đang báo cáo cho 1 người nào đó như lần trước , nó vẫn không hay biết .

-được rồi được rồi , Tiểu Bảo ngoan nha !! không khóc nữa tại mamy bận nên không đi thăm Tiểu Bảo được , thôi nào hôm nay mamy dẫn Tiểu bảo ra công viên chơi , thế nào ?_nó cười tươi nhìn Tiểu Bảo , Bảo Bảo nghe xong mừng rỡ liền reo lên :

-hoan hô !! hoan hô mamy , Bảo Bảo ngoan , Bảo Bảo là nam nhi đại trượng phu ạ , không khóc nữa ạ_Bảo Bảo cười toe mặc dù trên khuôn mặt baby vẫn còn lem 1 ít nước mắt .

Nó dẫn Bảo Bảo vô trong cô nhi viện thay đồ , chào hỏi mấy vị sơ và gửi cho họ ít tiền sau đó nó dắt Bảo Bảo ra công viên chơi , nó và Bảo Bảo chơi hêt s trò này đến trò kia , cả 2 mệt nhừ đến chỗ quầy nước mua 1 ít nước và bánh kẹo về phát cho mấy nhóc ở cô nhi viện . Nó chào mọi người rồi hứa với BB ( BB là tắc của Bảo Bảo nha , ghi Bảo Bảo tốn thời gian dễ sợ ) .

Nó chỉ cho xe chạy tới công viên , nó đi bộ về nhà . Trên đường đi vừa đi vừa hát vu vơ , giọng hát trong trẻo sâu lắng mang thêm chút gì đó man mác buồn làm con người ta đang đi cũng ngoảng đầu lại xem là ai đang hát . Nhiều lúc nó cảm thấy bản thân thật vô dụng , đến cả kí ức lúc trước cũng không nhớ được , mỗi đêm nó nằm mơ lại mơ về cô gái mặc áo sơ mi ngủ chung trên 1 cái giường với 1 người đàn ông vô cùng xinh đẹp .

Có lúc nó đau đầu đến mức muốn đập cho đầu nát ra , nó đau khổ lắm , muốn nhớ lại cũng nhớ không được . Có lúc nó lại tự ngâm mình trong bồn tắm , ngụp sâu xuống dưới bồn tắm để cố tĩnh tâm và nghĩ sẽ nhớ lại được gì đó , nhưng không , nó chỉ nhớ được mỗi lúc là nó cảm thấy nó mơ màng và đang rơi xuống biển còn lại chỉ là con số 0 . Nó khá mệt mỏi với cái kí ức vớ vẫn này , nó mệt mỏi vô cùng nên thôi , nó quyết định buông cái kí ức đó , nó nghĩ cái kí ức đó chắc hẳn sẽ đau buồn lắm nên ông trời không muốn nó nhớ lại , nó quyết định không muốn nhớ nữa , nếu có duyên nhất định sẽ nhớ được còn không thì thôi , nso chấp nhận cái số phận như bây giờ vậy .

Nhưng có 1 người đâu cho phép nó không nhớ lại , nhớ lại những khoảng thời gian hạnh phúc sống cùn nhau . Hắn không cho phép nó quên , quên hắn và quên cả lúc nó hy sinh vì cả bang vậy đấy . Buông ! nghĩ thì dễ chứ thực hiện khó lắm .

Haizz ! nó đi mãi cuối cùng cũng về tới nhà , trời cũng chập chờn tối , nó chào mọi người rồi xin phép lên lầu không ăn cơm . Nó chỉ qua phòng Khải mượn cái điện thoại chơi nông trại thôi , Khải nhìn nó buồn và mệt mỏi vậy cậu cũng hơi hơi tò mò và lo định hỏi nhưng lại thôi , chỉ đưa cái điện thoại cho nó thôi .

Đêm đó , đã 12h đêm , nó vẫn ôm cái điện thoại chơi noogn trại như thường lệ . Đột nhiên , cửa sổ mở toang ra , nó bình tĩnh ngẩng đầu lên xem , dưới cái ánh trăng là 1 bóng người đàn ông vô cùng đẹp , mặc dù không có bật đền , nhưng chỉ nhờ vào cái ánh trăng và bằng cặp mắt sói tinh tườm của nó , nó đã thấy sơ sơ mặt của người đó , Nó vẫn ngồi đó , cất tiếng hỏi :

-anh là ai ? đến có việc gì không ?_nó nhẹ nhàng hỏi cứ như là người này hoàn toàn an toàn đối với nó vậy , người đó đáp , vẻ giọng lạnh băng , trầm nhưng vô cùn dễ nghe :

-em thật không biết ?_hắn mở miệng nói , nó ẩn ẩn thấy được mặt hắn , giống người con trai trong giấc mơ của nó :

-anh là ai cơ ? sao giống người nằm chung với cô gái mặc áo sơ mi trong mơ của tôi vậy?-đến lúc này , nó thật sự tò mò vô cùng , thả điện thoại xuống đất , nó từ từ tiến lại người đàn ông đó , càng gần nó càng ngửi được cái mùi hương rất đổi quen thuộc của hắn , bống...........

Hắn chụp lấy tay và đầu nó , dúi tới trước và.........đặt lên môi nó 1 nụ hôn . Hắn nhớ đến phát điên đôi môi này , nhớ cái bàn tay này và nhớ cả mù hương quen thuộc và cô cùng dễ chịu này nữa . Nó như 1 chất nghiện , không còn hơn cả ma túy cơ , làm hắn điên lên khi không được thưởng thức đôi môi đó , không được xoa bàn tay mềm mại quyến rũ đó , không được vuốt mái tóc dài óng mượt và ôm cả thân hình nhỏ bé đó nữa .

Một nụ hôn mãnh liệt , hắn quấn lấy lưỡi nó , nó cũng từ từ tận hưởng mùi vị và còn đáp trả hắn , nó không biết tại sao khi bờ môi hắn nhậm lấy bờ môi mình thì đột nhiên cảm thấy cái cảm giác này đã thiếu đi từ lâu nay lại xuất hiện làm nó không đỗi bàng hoàng . Cảm giác vô cùng quen và thú vị , nó chưa bao giờ thế này với ai cả từ khi mất trí , đột nhiên hắn làm những kí ức vốn nó định buông bỏ nay lại trổi dậy mạnh mẽ khôn lường .

Nó muốn tìm lại những mảnh kí ức đó khi 2 bờ môi và da thịt va chạm nhau , nó khát khao tìm lại những kí ức đó , bỗng hắn buông nó ra , hơi luyến tuyết nhưng vũng phải buông , hắn giữ nhẹ tay nó nhìn thẳng vào mắt nó nói :

-đợi đi ! sau này em sẽ về lại với tôi , tôi không cho phép ai cướp em từ tôi cả_hắn bá đạo ra lệnh độc chiếm , nó ngẩn người giây lát nhưng cũng đáp lại :

-tôi là ai cơ ? làm ai cho tôi biết đi và cả anh là ai nữa ? tại sao là quen đén vậy chứ ?_nó hoảng hốt nói , hắn chỉ cười nhẹ 1 cái rồi nói tiếp :

-từ từ em cũng sẽ biết thôi ! kiên nhân chờ tôi đi_hắn kéo nó vào lòng , rồi cuối xuống thì thầm vào tai nó -em chỉ được phép là của riêng tôi thôi_hắn cười khẩy 1 cái rồi cắn lên cổ nó 1 cái mạnh , nó chỉ hơi nhăn mặt 1 cái thôi , đột nhiên hắn đánh vào gáy nó 1 cái mạnh làm nó ngất đi .

Hắn bế thốc nó đặt lên giường , hôn nhẹ nó 1 cái rồi phóng ra cửa sổ , bóng hắn khuất dần khuất dần trong ánh trăng đêm..........hết chap ( tèn ten chap này dài hơn mấy chap kia tí xíu rồi nhé )

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play