Trình Tây tăng ca đến ba giờ sáng, dứt khoát không về nhà ngủ thẳng ở công ty.
Quá trình soán quyền đoạt vị của gã rất không thuận lợi. Một phương diện, công ty từ trên xuống dưới đều là người của Trình Ngạn, quan hệ tốt với gã đều là ở bên lề xã hội, giờ phút mấu chốt không thể sử dụng. Một phương diện khác, gã tuyên bố với bên ngoài là Trình Ngạn ngã bệnh, ép buộc Trình Ngạn bổ nhiệm gã vào vị trí Tổng giám đốc, kết quả lượng công việc của gã tăng lên gấp mấy lần, chịu nghi hoặc chất vấn cũng càng ngày càng nhiều. Nhân viên không quen phong cách làm việc của gã, tư tưởng của tầng trên và gã hoàn toàn trái ngược, thậm chí có đôi khi gã không thể gọi được thư ký của mình vào phòng làm việc.
Loại tình huống này giằng co sau hai tuần, Trình Tây mệt mỏi, gã tính toán bỏ gánh.
“Buổi sáng họp, buổi chiều họp, buổi tối ăn cơm uống rượu, bừa bãi lộn xộn, lung tung rối loạn, không làm!” Gã ôm đầu gối cuộn ở trong sô pha, mắt nhìn chằm chằm mũi giày da mày nhăn thành hình chữ “Xuyên” (川), đôi mắt gã bởi vì thức đêm quá độ mà hiện ra rất nhiều tơ máu.
Đan Thác nói: “Anh phải nhanh chóng ra quyết định.”
Trình Tây trở nên thật trầm mặc. Một lúc sau, gã gọi luật sư của mình đến.
Luật sư nói: “Chúng tôi đã tìm ra một lỗ hổng trong di chúc. Trình Tây tiên sinh không thể có con nối dõi, nhưng Trình Ngạn tiên sinh có thể, nếu như chuyển con cho Trình Ngạn tiên sinh là người thừa kế, tuyên bố với bên ngoài đây là con của gã, lại xử lý sạch số ít người Trình gia biết rõ đứa bé này, có thể giữ được đứa bé, lại nắm được tài sản. Đây là phương pháp duy nhất vẹn toàn cả đôi bên.”
Trình Tây dẫm chân kêu la: “Đánh rắm! Đó là bảo bảo của tôi! Dựa vào cái gì cho gã?”
“Đợi Trình Ngạn chết rồi, đứa nhỏ này vẫn chỉ biết anh, không biết có những người khác.”
“Đây là âm mưu! Âm mưu!”
“Tình huống tinh thần hiện tại của Trình phu nhân (mẹ Trình Tây) vô cùng không tốt, bà ta trắng trợn tuyên bố anh ngược đãi bà ta khắp bệnh viện, danh dự của anh cũng đã chịu tổn hại. Kế tiếp chúng tôi sẽ cho bác sĩ tâm lý đưa ra giấy chứng nhận sức khỏe tinh thần của bà ta, tuyên bố với bên ngoài tinh thần của bà ta có vấn đề, nhưng xin anh chuẩn bị sẵn sàng, bà ta sẽ không tiếc bất cứ thứ gì để cứu vãn an nguy của Trình Ngạn.”
“Không phải không cho phép bà ta gặp người ngoài sao?”
“Bà ta cũng ăn nói bậy bạ với nhân viên chăm sóc cùng những người bệnh khác.”
Trình Tây nhìn về phía Đan Thác: “Cậu cũng cảm thấy tôi nên đưa bảo bảo cho gã?”
Đan Thác gật đầu. Trình Ngạn là nhất định phải chết, Trình Tây cùng gã đã là cục diện người sống ta chết. Không giết Trình Ngạn, một khi gã có cơ hội phản công, Trình Tây cùng đứa bé không có cơ hội sống sót. Nếu như giết chết Trình Ngạn cần thiết phải trả giá thật lớn, cho đứa bé nhận làm con thừa tự xem như vẫn còn nhẹ.
Trình Tây rất không vui, gã lẩm bẩm: “Sau này Kiều Kiều sẽ trách tôi. Ít nhất để cho tôi nói với Kiều Kiều một tiếng.”
Ngày kế, Trình Tây cho luật sư đi làm thủ tục nhận con thừa tự. Đan Thác cũng nhận được thông báo, hắn có một nhiệm vụ quan trọng —— tiếp con của Trình Tây về nước chuẩn bị thủ tục pháp lý nhận con thừa tự. Bùi Nguyên nhìn thấy Đan Thác sắp balo hành lý, bất an dâng lên từ dạ dày cậu.
“Anh muốn đi đâu? Khi nào về?”
“Xuất ngoại, ít nhất phải ba ngày.”
“Về quê sao?”
“Công việc.”
“Có nguy hiểm không? Anh còn trở về không?”
Ánh mắt Đan Thác ngưng lại, đó là một loại biểu tình do dự, hắn lấy ra một chìa khóa từ hộp gỗ kê dưới chân bàn đưa cho bé trai.
“Nếu như cậu muốn tiếp tục ở đây liền dùng chìa khóa này mở cửa, trễ nhất một tuần tôi sẽ trở về. Nếu như sau một tuần tôi vẫn chưa về, cậu liền về nhà đi, không cần ở lại đây nữa.”
“Cái gì gọi là không về? Vì sao lại không về? Anh phải trở về, tôi chờ anh về. Có nghe không?”
“Ừ.”
Bùi Nguyên nắm chặt tay hắn, ôm hắn, hai tay vòng qua bờ vai hắn. Đan Thác dùng một tay vỗ vỗ lưng cậu, trái tim cậu nhảy lên theo từng nhịp, có thể nghe thấy tiếng thình thịch, lưng cậu giống như một mặt trống, kéo đến vừa căng vừa chặt.
Lo âu bồi hồi trong cổ họng của Bùi Nguyên, làm cho cậu muốn nôn, cậu cảm nhận được tâm tình tiễn đưa người nhà ra chiến trường. Cậu nghĩ, có lẽ binh sĩ sẽ chết lặng đối với chiến tranh, chính là người nhà họ vĩnh viễn sẽ không. Tôi chưa từng đi ra chiến trường, lúc tôi thích một binh sĩ, đó chính là chiến trường của tôi, tôi phải kiên cường, không thể bị sợ hãi lấn áp; phải có tin tưởng, biến chờ đợi day dứt, khó nhịn này thành thử thách.
Nghênh đón Bùi Nguyên là một loại trải nghiệm tâm lý hoàn toàn mới.
Chờ đợi giống như trên mông dán một miếng băng cá nhân, lúc nào cũng tồn tại, lúc nào cũng nhắc nhở, không thể gỡ xuống, gỡ xuống sẽ đau, hơn nữa vết thương liền lộ ra ngoài. Không thể không chờ, không thể sốt ruột chờ*, chờ đợi luôn là vì có thiếu thốn, trong lòng có lỗ hổng, muốn chờ gì đó để bù đắp lại, Đan Thác đã trở thành một lỗ hổng trong trái tim của Bùi Nguyên.
(*干等 kiền đẳng: chờ suốt ruột, k đợ i đc nữa, đợi t rong vô vọ ng.)
“He hurts me.” Bùi Nguyên chống cằm nói: “Hình thức bị động: I Am hurt by him.”
Nguyễn Ái cùng cậu làm bài tập tiếng Anh: “Cũng không đúng, anh ta không phải chủ động tổn thương cậu, cậu là chủ động bị thương.”
“I hurt by him.”
“Ngữ pháp đâu?”
“Không có loại ngữ pháp chủ động bị thương a.”
Nguyễn Ái đặt bút xuống, tức giận nói: “Cậu có làm đề hay không? Không làm thì tớ đi.”
Bùi Nguyên kéo tay áo của cô cười làm lành: “Làm.”
Bọn họ trao đổi đáp án câu hỏi điền vào chỗ trống, Bùi Nguyên sai một danh từ, viết sai. Bệnh cũ, cậu không thích học thuộc từ đơn, dẫn tới xem thường môn học tiếng Anh này, rồi mới càng học càng kém, tuần hoàn ác tính. Cậu cảm thấy bậc tiểu học lúc học phiên âm không làm tốt cơ sở, có người có thể bằng phát âm ghép một từ đơn đến trơn tru, cậu không được, chỉ có thể học bằng cách nhớ, chữ beautiful liền tốn hết ba ngày của cậu. Cậu đã quên lúc mình học phiên âm thì làm những gì, tóm lại khẳng định có việc còn quan trọng hơn cả việc học phiên âm.
Chủ tiệm sách nhìn thấy cậu mặt mày ủ ê, lấy ra một quyển 《 Học phiên âm tiếng Anh cơ bản 》trên kệ sách tham khảo cho cậu.
“Không học giỏi liền bù thêm nha, còn kịp.” Chủ tiệm nói: “Không cần bôi bôi vẽ vẽ ở trên nha.”
Bùi Nguyên rất cảm kích, nhưng lật xem chưa đến mười trang liền chán nản đặt nó qua một bên. Khách trong tiệm vẫn luôn rất ít, giống như đã qua thời đại lưu hành đi dạo tiệm sách, hầu hết thời gian Bùi Nguyên có thể dùng để làm bài tập, có khách quen đến mua tạp chí, đối phó vẫn dư dả. Cậu chưa bao giờ gặp người xấu, nhưng có người khách đặc biệt khó chơi. Chuyện là như thế này, ngày hôm qua Bùi Nguyên chuẩn bị dọn dẹp đóng cửa, một người phụ nữ dắt con nhỏ đi vào. Bọn họ nhìn trúng một quyến manga, đứa bé thật hưng phấn túm sách trong tay, lỡ dùng sức xé rách mặt bìa, người mẹ trả sách lại xoay người liền đi. Bùi Nguyên ngăn bà ta lại, bảo bà ta trả tiền mua sách, bà ta lật lọng mắng to. Bùi Nguyên đứng chặn trước cửa tiệm không cho bà ta rời khỏi, bị bất ngờ ăn một cái tát. Lúc ấy chủ tiệm không có ở đây, Bùi Nguyên quyết định báo cảnh sát, người phụ nữ mới đồng ý mua sách. Nhưng hôm nay Bùi Nguyên mang theo nửa mặt sưng vù đến trường, Nguyễn Ái cho là cậu tự chuốc lấy khổ.
“Lần sau gặp người như vậy cậu liền cho bà ta đi, không đáng bị đánh.” Chủ tiệm sau khi biết chuyện sợ đến đổ mồ hôi đầy người, ông sợ Bùi Nguyên không muốn sống: “Hiện tại kẻ điên rất nhiều, lỡ như lần sau gặp phải người có dao trong tay, an toàn của bản thân là quan trọng nhất.”
Bùi Nguyên nhún nhún vai, cậu nghĩ, tôi đều đã đối diện với họng súng rồi, còn sợ tay tát, dao đâm sao?
Cậu không nhịn được lo lắng, nếu Đan Thác ở đây, hắn sẽ đối phó với người phụ nữ kia như thế nào? Đan Thác có gặp phải nhiệm vụ cùng kẻ địch phiền toái hay không? Người đàn ông trẻ tuổi nhìn thấy ở tiệm ăn nhanh lần trước giống như là quan hệ làm ăn với Đan Thác, bọn họ ở chung có được không? Nếu như Đan Thác không hoàn thành nhiệm vụ, ông chủ sẽ trừng phạt anh ấy sao? Sẽ giết anh ấy sao? Là công việc dạng gì mới phải xuất ngoại a?
Bùi Nguyên tìm được khẩu súng kia dưới ván giường, bên trong còn có ba viên đạn. Viên đạn là làm bằng đồng, đặt trong lòng bàn tay có chút nặng, cậu đặt họng súng ở thái dương mình, ngón tay đặt lên cò súng, nhưng cậu nhắm mắt lại, hiện lên chính là khuôn mặt của Đan Thác.
Thời gian ba ngày trở nên rất dài, giống như nửa đời người. Càng về sau Bùi Nguyên bắt đầu nổi giận, cậu nóng nảy đi qua đi lại trong phòng, thử học theo phương pháp của Đan Thác pha một ly cà phê, mùi vị rất không xong, ngay cả hạt cà phê cậu cũng xay không đều, uống đầy một miệng cặn, vừa đắng lại vừa chát, hoàn toàn không phải mùi vị trong trí nhớ.
Chủ nhật Bùi Nguyên ngủ có hơi trễ, cậu mơ mơ màng màng nghe được tiếng mở cửa lặng lẽ.
Thần kinh cậu kéo căng, ngồi bật dậy từ trên giường. Đan Thác đi tới, ném balo nặng trịch xuống ghế sô pha. Bùi Nguyên vừa định đứng lên nhào vào lồng ngực hắn, đằng sau lại thêm hai người, một lớn một nhỏ. Mặt cậu nháy mắt đỏ lên, vừa nóng vừa khô, mới ý thức tới chính mình đầu óc rối bời áo ngủ rời rạc vùi ở trong chăn, bộ dạng vừa tỉnh ngủ khẳng định không dễ coi.
Trình Tây cũng rất kinh ngac: “Thằn lằn nhỏ này là con của cậu hả, Đan Thác?”
Bùi Nguyên trốn sau lưng Đan Thác, cậu nhớ rõ người này, không chỉ vậy, còn nhớ rõ mấy vệ sĩ hung ác kia. Cậu không thích Trình Tây.
“Tôi không phải thằn lằn.” Bùi Nguyên nhìn Trình Tây bằng con mắt thù địch, “Tôi không phải con của anh ấy, tôi là... bên A của anh ấy.”
Trình Tây bật cười, chủ động làm ra tư thế bắt tay: “Vinh hạnh, tôi là Trình Tây, đúng lúc tôi cũng là bên A của Đan Thác. Đây là con trai tôi Khang Khang.” Thoạt nhìn con của Trình Tây còn chưa đủ tuổi đến nhà trẻ, quần đùi cùng áo ba lỗ xanh hải quân, ngực ôm một món đồ chơi khủng long. Nó lộ ra nụ cười ngượng ngùng, bên má trái có một lúm đồng tiền nho nhỏ, tướng mạo giống Trình Tây tám phần.
Bốn người ăn bữa sáng trong nhà ăn, tiệm ăn nhanh cung cấp trứng xào* cùng lạp xưởng.
(*炒鸡蛋 .)
Bùi Nguyên dùng một cái thìa nhỏ đút sữa bò cho Khang Khang, bởi vì Khang Khang ôm khủng long không muốn buông tay tự mình ăn. Khang Khang uống một nửa nhả một nửa, khăn quàng cổ nhỏ của nó đều bị dính ướt, khiến tay Bùi Nguyên toàn là mùi sữa. Bùi Nguyên đã mất đi kiên nhẫn, cậu bụng đói kêu vang lùa trứng xào trong bát mình vào miệng, giật giật tay áo Đan Thác: “Tôi muốn uống cà phê, không sữa không đường.”
Đan Thác gật đầu, đến quầy bar pha cà phê. Trình Tây dùng ánh mắt tán thưởng nhìn về phía Bùi Nguyên.
“Cậu ấy làm đồ ăn rất ngon đi?” Trình Tây dương dương tự đắc mà nói: “Lần đầu tiên tôi nhìn thấy cậu ấy ở Myanmar, cậu ấy dùng thịt cá còn dư lại của nông dân để trộn mì ăn, những binh lính khác đều đang cướp tiền cướp phụ nữ, cậu ấy vào phòng bếp cầm một chai sốt cà chua đi ra. Tôi cảm thấy cậu ấy rất thú vị, đưa cậu ấy về. Cậu từng đi Myanmar chưa? Đi từ biên giới Vân Nam, một quốc gia rất nhỏ.”
Bùi Nguyên ngồi ngay ngắn, che dấu bản thân đang run rẩy: “Không có, tôi chưa từng đi Myanmar.”
“Chỗ đó rất đẹp, núi a sông a, còn có phụ nữ, nếu như không có chiến tranh liền càng tốt.”
“Vì sao lại chiến tranh?”
“Bởi vì lòng người hiểm ác a.”
“Đan Thác tham gia chiến tranh sao?”
“Đúng vậy, trước kia cậu ấy là lính.”
“Vậy anh cũng tham gia sao?”
“Tôi đi mua ngọc.”
Khang Khang bò lên lưng ba ba mình, nó ôm cổ Trình Tây, hai chân giẫm lên ghế. Bùi Nguyên nhìn ra được, nó không thích đi đường, từ trên lầu xuống dưới lầu đều là để cho Trình Tây ôm xuống. Trình Tây cũng rất cưng chiều nó.
“Bởi vì thời gian tôi ở bên cạnh nó rất ít, mẹ nó lại qua đời sớm, cho nên mỗi lần nhìn thấy tôi nó sẽ không muốn rời đi tôi. Gần đây tôi quyết định đón nó về sống chung với tôi, về sau tôi sẽ chăm sóc nó thật tốt.” Trình Tây ôm con mình vào lòng, gã phát hiện không thấy khủng long vừa rồi Khang Khang ôm trong ngực, “Bảo bảo, khủng long răng cứng* của con đâu?”
(*健齿龙 kiện xỉ l ong. T cũn g k b iết k hủng long j nữa ;D.)
Lúc này Khang Khang mới nhận ra không thấy món đồ chơi yêu thích của mình, đầu tiên nó lộ ra biểu tình kinh hoảng, sau đó bò xuống ghế đi vòng quanh người ba ba nó tìm một vòng, sau khi không tìm thấy món đồ chơi của mình, nó nhướng mày, gào khóc. Mí mắt Trình Tây nhảy loạn, gã bế con mình lên dỗ, Đan Thác bị tiếng khóc của Khang Khang hấp dẫn, đưa mắt nhìn sang bàn ăn. Bùi Nguyên bất đắc dĩ mỉm cười với hắn.
“Tôi đi tìm thử, nói không chừng là rơi trong phòng chưa lấy ra.” Bùi Nguyên nói.
Nhưng mà khủng long không có trong phòng, lúc này Trình Tây phát sầu. Khang Khang mất đi món đồ chơi đau lòng muốn chết, khóc đến thở hổn hển. Bảo mẫu chạy đến ôm dỗ, núm vú cao su cũng cho, kẹo cũng ăn nhưng vẫn không thấy khá hơn. Bùi Nguyên ngay cả cà phê cũng không kịp uống, cậu chợt nhanh trí, dùng di động tìm phim hoạt hình khủng long đặt vào trong tay Khang Khang.
Cậu bịa ra một lời nói dối ra dáng ra hình với đứa nhỏ: “Bảo bảo ngoan, khủng long đi vào điện thoại, bảo bảo chơi với ba ba, nó cũng phải chơi với bạn mình.” Trong màn hình, khủng long răng cứng kia đang thích ý tạt nước cùng một đám khủng long.
Khang Khang cầm điện thoại xem chăm chú, nước mắt to như hạt đậu đọng ở lông mi, muốn rơi lại không rơi. Khủng long răng cứng đột nhiên rống to, nó phát ra tiếng cười khanh khách. Nước mắt nước mũi cùng nhau chảy xuống, Trình Tây vội vàng lấy khăn lau mặt cho đứa nhỏ, bảo mẫu, vệ sĩ, nhất thời xoay vòng vòng. Bùi Nguyên lui hai bước trở lại bàn ăn, cà phê vẫn còn nóng, cậu cầm lên nếm thử một ngụm, quả thật không có sữa cùng đường.
“Tôi phải đi tiệm sách, giữa trưa không về ăn cơm.” Bùi Nguyên một bên dọn bát đũa một bên nói với Đan Thác: “Hôm trước tôi đã giặt sạch ga trải giường cùng vỏ gối, phơi ở bệ cửa sổ, hẳn là khô rồi, anh thu lại là có thể dùng. Nệm cũng lau qua, không cần lau nữa, buổi tối cần tôi mua gì về không? Anh ăn sữa chua không? Bên cạnh tiệm sách có một nhà bán sữa chua tự làm rất ngon.”
Đan Thác nhận lấy bộ đồ ăn trong tay cậu: “Để tôi rửa.” Bùi Nguyên chớp mắt mỉm cười với hắn.
Khang Khang cầm điện thoại của cậu không chịu buông, tới lúc Bùi Nguyên chuẩn bị ra cửa nó vẫn không cho phép bất luận người nào lấy điện thoại đi, Trình Tây cảm thấy thật có lỗi. Gã nói: “Buổi tối tôi trả lại di động cho cậu được không? Xin lỗi gây thêm phiền phức cho cậu.”
Bùi Nguyên không để ý: “Không sao, bảo bảo vui là được rồi, bình thường cũng rất ít người gọi điện thoại cho tôi.”
“Tôi sẽ đền bù thiệt hại, cảm ơn.”
“Nếu là mượn cũng không cần đền bù thiệt hại a.”
Đan Thác đứng sau lưng cậu vỗ vỗ vai cậu, Bùi Nguyên gần như có thể nhìn thấy ánh mắt hắn đang nói: Anh ta có tiền, không sao.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT