“Trên đùi bà ấy đắp một cái chăn lông, cho nên không ai nhìn thấy quả bom giấu ở dưới nệm xe lăn. Bà ấy muốn đồng quy vu tận với tôi, có thể là bởi vì cái chết của Trình Ngạn đã tạo thành đả kích quá lớn cho bà ấy, tôi không nghĩ ra được nguyên nhân khác. Trình Ngạn là anh ruột của tôi, anh ấy rời đi một tháng, tôi liền nằm ở nhà một tháng, hiện tại mẹ của tôi cũng đã chết, xui xẻo*! Tôi biết tinh thần của bà ấy có vấn đề, nhưng tôi không thể tiếp nhận, đây không phải lý do…”

(*操蛋: thổ ngữ phương bắc, hàm ý oán giận. Ý là không tốt, không lý tưởng, không hài lòng, không may, xui xẻo.)

“Ngài biết bà ấy có khả năng lấy được quả bom này từ con đường nào không?”

“Không biết, bình thường bà ấy chỉ thích đá quý, lông thú cùng rượu nho, nhất định phải là rượu nho trồng ở Hy Lạp.”

“Trước kia bà ấy từng có hành vi tổn thương anh, uy hiếp đến tính mạng của anh hay không?”

“Bà ấy biết tôi có vệ sĩ.”

“Đứa bé bị hại có quan hệ gì với anh?”

“Nó là… con của anh trai tôi, cháu của tôi.”

“Tại sao bà ấy phải giết đứa bé này?”

“Có tin đồn đứa bé này là của tôi, bà ấy muốn trả thù tôi.”



Thẩm vấn gần mười hai tiếng đã tiêu hao hết toàn bộ tinh thần cùng thể lực của Trình Tây, giọng của gã càng lúc càng yếu, tóc mái trên trán không ngừng nhỏ mồ hôi, luật sư cẩn thận đưa khăn ướt cho gã để gã lau mặt, mặt nạ nghiêm chỉnh, rét lạnh kia sau khi gỡ xuống lộ ra vẻ mệt mỏi.

Nhưng đây chỉ là mới bắt đầu, gã thầm nghĩ.

Điều hòa trong xe mở rất thấp, Trình Tây run lập cập, thư ký nhanh tay lẹ mắt khép lại miệng gió. Trình Tây cuộn ở chỗ ngồi, gã cảm thấy không thoải mái, cuống họng vừa khô vừa nóng, lúc nuốt nước miếng có chút đau, xương cốt trong thân thể lại rất lạnh, da lại là bỏng. Hẳn là phát sốt, gã mơ mơ màng màng tiếp nhận bình giữ ấm thư ký đưa tới, nước ấm trượt vào thực quản, làm ấn dạ dày gã. Gã một bên thở dài một bên nhắm mắt dưỡng thần.

“Về nhà thôi.” Gã thấp giọng nỉ non: “Cho tôi một viên Nhất dạ bách phục ninh*.”

(*日夜百服宁: tên 1 loại thuốc hạ sốt.)

Thư ký không đành lòng: “Cần phải gọi điện thoại cho bác sĩ Lý không?”

Trình Tây lắc đầu. Đoạn đường tiếp theo gã không nói thêm gì, thẳng đến khi bước vào phòng ngủ của mình. Hầu gái nhận được chỉ thị của thư ký, dọn toàn bộ đồ chơi cùng đồ dùng của đứa bé đi, phòng ngủ sạch sẽ ấm áp, nhìn không ra sơ hở. Trình Tây ngã xuống giường, vùi mình vào trong chăn, dù vậy gã vẫn cứ run rẩy, hầu gái thử nhiệt độ trên trán gã, bỏng đến hù chết người.

“Kiều Kiều đâu?” Trình Tây dẩu môi, lộ ra vẻ ủy khuất: “Tôi muốn Kiều Kiều, vì sao cô ấy không ở đây?”

Hầu gái không biết trả lời thế nào. Bà cảm thấy sợ hãi, trong phòng này chen chúc ba linh hồn đã chết.

Trình Tây mơ thấy người phụ nữ gã yêu nhất. Cô mặc đồ học sinh (bọn họ quen biết từ thời còn đi học), ngồi trên bãi cỏ ôm sách gốc tra tư liệu một cách phiền não. Thành tích học tập của hai người bọn họ không tốt, cả ngày chỉ biết chơi, cho nên vừa đến thời điểm giao bài tập liền đau đầu. Trình Tây từng thuê người* làm luận văn cho mình, kết quả bị phát hiện sao chép, thiếu chút nữa bị đuổi học. Trong khoa phạt gã lao động công ích ba tháng, giữ lại trường quan sát nửa năm, mỗi ngày Kiều Kiều đều dậy sớm quét nhà cầu với gã. Hai người nằm bên cạnh bồn cầu một bên cười đùa một bên cạo kẹo sao su, về sau có một khoảng thời gian mỗi lần bọn họ làm tại phòng tắm đều có thể lôi đoạn hoạn nạn này ra nói giỡn.

(*枪手 xạ thủ: người làm bài hộ.)

Trình Tây cảm thấy thật có lỗi, gã không có mặt mũi gặp cô, thế nhưng gã thật sự nhớ cô, gã tình nguyện quỳ gối dập đầu trước mặt cô. Cô ôm gã, chỉ là không nói lời nào, Trình Tây nghĩ có thể là cô vừa mới tắm xong, tóc cùng làn da của cô đều bốc lên hơi nóng, sờ vào ấm áp lại ẩm ướt. Cô dùng móng tay rạch bàn tay của Trình Tây ra, máu chảy xuống, nhưng gã không cảm thấy đau, da thịt chỗ vết thương lật ra bên ngoài, giống như hai cánh môi nở rộ ở lòng bàn tay gã.

Sau đó gã tỉnh dậy, mồ hôi đổ khắp người. Sốt đã lui, trán lại lạnh, ngực cũng lạnh.

“Thằn lằn nhỏ kia đâu?” Trình Tây hỏi.

Hầu gái lắc đầu: “Cậu ấy chưa về.”

Trình Tây nhíu mày: “Đi tìm, đừng để xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.”

Bùi Nguyên không ở trường, không ở chỗ Trình Tây, cũng không quay về nhà của chú thím. Bùi Nguyên đạp xe đến tiệm ăn nhanh ở Mậu Dịch Hành.

Phòng ở của tầng hai sau khi bị nổ tung vẫn chưa kịp sửa lại, đang bị niêm phong, cửa tan tành giống như một cái miệng sư tử. Trình Tây bóc đi giấy niêm phong đẩy cửa vào, liền tìm được bé trai ngồi ở bên giường. Bộ dạng của cậu không phải của một người sống, làn da trong suốt dưới ánh mặt trời, màu tóc vừa nhạt vừa mỏng. Tính lùi lại thời gian xảy ra sự việc, cậu đã trải qua bốn mươi tám tiếng không ăn không uống, Trình Tây thậm chí hoài nghi ngay cả giấc ngủ cũng chưa từng để ý, môi cậu khô đến nứt ra, trong mắt giăng đầy tơ máu, miệng vết thương ở thái dương có nơi đã đóng vảy, nhiều nơi khác thì nhiễm trùng sinh mủ. Thời tiết còn chưa hoàn toàn trở lạnh, lại thêm mấy ngày nữa da liền sẽ thối rữa.

Trình Tây lòng có áy náy: “A Nguyên, thật xin lỗi, tôi cuốn cậu vào.” Gã đưa tới một chai nước khoáng.

“Tìm được di thể của anh ấy không?”

Trình Tây trầm mặc. Bùi Nguyên đợi một phút, nhận chai nước khoáng mở nắp ra, một bên nhấp từng ngụm nhỏ, một bên im lặng chảy nước mắt. Uống đến một nửa bị sặc nước ở cổ họng, cậu ho dữ dội, cậu ôm cổ mình khó khăn há mồm hút khí, thật vất vả ho ra miếng nước kia, nước mắt nước mũi mồ hôi dính đầy mặt. Trình Tây lấy khăn tay ra lau cho bé trai, gã nghĩ, rốt cuộc vẫn là một đứa nhỏ. Suy nghĩ này xuất hiện ở trong lòng Trình Tây, thế nhưng có chút vui mừng.

“Vì sao anh không khóc, hức, không thể bảo vệ Khang Khang, anh cũng rất khổ sở đi?”

“Ừ.”

“Về sau anh còn có thể có bảo bảo, hức.”

“Khang Khang là đứa con duy nhất của tôi, về sau cũng sẽ vậy. Cám ơn cậu vẫn luôn chiếu cố nó, cậu là người anh tốt.”

Bùi Nguyên oa một tiếng khóc rống lên, cậu khóc đến kinh thiên động địa, khóc đến đầy khí thế, khóc đến oanh oanh liệt liệt, Trình Tây không biết với tình huống thân thể suy yếu này của cậu như thế nào còn có thể lấy ra được năng lượng lớn như thế. Trình Tây có chút cảm động, gã không thể khóc vì con của mình, không thể khóc vì bạn của mình, người ngoài sẽ nhìn ra sơ hở, nhưng Bùi Nguyên có thể khóc vì gã, có thể khóc vì mọi người. Thống khoái cỡ nào, may mắn cỡ nào.

Trình Tây dắt tay bé trai xuống dưới lầu, bảo thư ký gọi bác sĩ gia đình tới. Ở trên bậc thang Bùi Nguyên đột nhiên bước hụt về phía trước. thiếu chút nữa lăn xuống, Trình Tây đỡ cậu, bé trai thoạt nhìn thật mê mang. Cậu cảm thấy mình đang rơi xuống, bắt đầu từ khoảnh khắc Đan Thác ngã xuống, cậu luôn sinh ra loại ảo giác rơi xuống này —— hai chân hư không, cho dù đạp lên mặt đất cũng không vững, thế giới giống như động đất, tất cả mặt đất đều đang lắc lư, không ngừng sụp xuống, không ngừng rơi càng sâu, vĩnh viễn không có điểm dừng. Cậu liều mạng lắc đầu, vứt đi ảo giác từ trong thân thể.

Trình Tây nhận ra được cậu không thích hợp: “Làm sao vậy?”

Bùi Nguyên ngơ ngác lẩm bẩm: “Sàn nhà đang rung.”

Trình Tây nhìn sàn xi măng kiên cố dưới chân, đột nhiên ý thức được tính nghiêm trọng.

Gã thử hỏi: “Bùi Nguyên, cậu còn sống, cậu biết không?”

Vẻ mặt Bùi Nguyên dại ra, thật lâu sau cậu mới khẽ gật đầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play