Editor: Yuri Ilukh

Linh Ma Giới, Tinh Thành, Nhà họ Lâm,

Hôm nay là ngày Lâm Hạo, người thừa kế của gia tộc họ Lâm chuẩn bị tăng cấp từ cấp 5 lên cấp 6. Để tiến triển thuận lợi, chủ nhà họ Lâm đã mời một trong 3 vị nguyên chủ của Hồn điện Đại Hồn sư An Tòng Phong, đến giúp đỡ Lâm Hạo hộ pháp. Tất cả mọi người trong nhà họ Lâm đều rất coi trọng chuyện này, sáng sớm cả nhà đã cùng nhau đi tới Hồn Điện. Đến khi ra ngoài lại vô tình đụng phải một người không nên có mặt tại đây.

Khoảnh khắc nhìn thấy người đến, sắc mặt bố Lâm trầm xuống. Triệu Tâm Di, đây là quản gia nhà họ Lâm mà ông để lại ở Trái Đất, người này trở lại Linh Ma Giới thì chỉ có 1 lý do duy nhất - Mãn Tình.

"Dì Triệu, sao người lại về đây?" Lâm Hạo thấy có chút kỳ lạ, lên tiếng hỏi đầu tiên.

"Ông chủ, bà chủ, cô chủ, cậu chủ, tôi có chuyện muốn báo cáo" Sau khi chào hỏi một vòng Triệu Tâm Di nhìn Lâm Sùng nghiệp, người đứng đầu nhà họ Lâm.

Ngay khi bố Lâm định nói, mẹ Lâm ở bên cạnh đã lên tiếng trước: "Chúng tra trở về rồi nói chuyện sau".

Bố Lâm nhìn vợ.

"Đã gần đến thời thời gian chúng ta hẹn với An đại sư rồi, lần này cũng không dễ mới có thể nhờ được An đại sư hỗ trợ, chúng ta không nên thất lễ". Mẹ Lâm bổ sung một câu xem như giải thích.

Trên thực tế mẹ Lâm đã đoán được lý do khiến Triệu Tâm Di trở lại Linh Ma Giới, khi bà quyết định để con gái riêng của chồng là Mãn Tình trên Trái Đất, chồng bà Lâm Sùng Nguyệt cũng đã để lại 1 viên Xuyên giới thạch cho quản gia. Bà cảm thấy nực cười về chuyện này, Linh Ma Giới cách Trái Đất cả cái trời, giữ 1 viên Xuyên giới thạch thì có tác dụng gì. Nếu Mãn Tình thực sự có chuyện trên Trái Đất thì ông ấy cũng không kịp trở về.

Bà biết Lâm Sùng Nghiệp có tình cảm với đứa con gái lớn không có hồn lực của mình, có lẽ là do huyết thống, hoặc do vợ cũ của ông ta. Dù sao thì bà cũng không bận tâm chuyện này, trong mắt bà, 2 người này cũng chỉ là người thường trên Trái Đất, không bao giờ có thể ảnh hưởng đến cuộc sống của họ ở Linh Ma Giới.

Nhưng hôm nay không được, không chuyện gì có thể trở thành lý do cản trở việc Lâm Hạo thăng cấp.

Hồn lực của một Chiến Hồn sư sẽ bạo động một cách bất thường khi họ thăng cấp, lúc này hồn lực sẽ tăng gấp mấy lần bình thường, thậm chí gấp mười lần. Lâm Hạo thăng cấp quá nhanh, trở thành hồn sư cấp 6 khi mới 12 tuổi, cho dù bản thân Tịnh hồn sư cấp 8 cũng không dám nói có thể hoàn toàn hỗ trợ Lâm Hạo thăng cấp thành công mà không để lại tai hoạ ngầm, cho nên bọn họ mới nhờ đại sự An Tòng Phong hỗ trợ. Đảm bảo Lâm Hạo có thể thuận lợi thăng cấp.

"Mọi người đi trước đi, chút nữa tôi sẽ sang đó." Bố Lâm tự hỏi một lát, sau đó nói.

Mẹ Lâm hơi nhăn này, có chút bất mãn nhưng cũng không nói gì, mang con trai con gái đi hồn điện.

Bố Lâm chờ bọn họ rời đi mới nhìn về phía quản gia Triệu Tâm Di.

"Ông chủ, cô chủ Mãn Tình trên Trái Đất mất tích!"

___

Mãn Tình cầm căn cước mới ra lò, quay đầu đi thư viện ở Vạn Cát Thành. Sau đó Mãn Tình đã bị thư viện ở Linh Ma Giới làm cho chấn động thật sâu.

Bụi, đất, thảm cỏ, cây cối cao to, chim chóc hót vang, côn trùng kêu ca, thậm chí có cả một hồ nước lớn. Nói đây là một thư viện chi bằng nói đây là một vài cái bàn, ghế và giá sách được đặt trong công viên nguyên sinh. Điều đáng kinh ngạc hơn nữa là dù đang mùa đông nhưng khí hậu trong thư viện lại giống như mùa xuân, không khí dễ chịu, chim muông bay lượn, hoa thơm đua nở.

Trong rừng có rất nhiều người đi tới đi lui, có người cầm sách, có người nhỏ giọng thảo luận gì đó, mỗi người đều có dao động hồn lực, mạnh yếu khác nhau nhưng đại khái có thể chia thành 2 loại.

Thư viện bị một dòng suối bắc ngang, bên trái là nơi có hồn lực dao động rất mạnh, hung hăng, nhìn lâu dễ khiến người ta có cảm giác khó chịu, Mãn Tình đoán đây hẳn là dao động hồn lực của Chiến Hồn sư. Bên phải hồn lực dao động êm dịu hơn rất nhiều, giống như làn gió thoảng qua mặt hồ, có thể khiến người ta cảm thấy thoải mái, dễ chịu khi nhìn từ xa, đây hẳn là dao động hồn lực của Tịnh Hồn sư.

Sau khi mở giác quan thứ 7, Mãn Tình đã nhìn thấy dao động hồn lực trên cơ thể Viêm Khải, cũng thấy dao động hồn lực trên cơ thể cô. Lúc này so sánh, Mãn Tình thấy dao động hồn lực của Viêm Khải rất giống với những Chiến Hồn sư này, nhưng dao động hồn lực của cô rất kì lạ, không giống với những Tịnh Hồn sư cũng chẳng giống Chiến Hồn sư. Nó có phần giống với của Tịnh Hồn sư hơn nhưng lại hung hãn hơn, Mãn Tình đoán rằng chuyện này liên quan đến khế ước của cô với Viêm Khải.

Mãn Tình có nhiều suy đoán khác nhau, hơn nữa những suy đoán này đều rất gần với sự thật.

Nguyên nhân căn bản của việc trên người Mãn Tình không có hồn lực là do cơ thể cô không có hồn hạch, do đó mặc dù cô có thể hấp thu sức mạnh tự nhiên và giải phóng hồn lực, nhưng ngoại trừ thời điểm giải phóng hồn lực thì hồn lực sẽ chỉ lưu lại 1 thời gian ngắn trong cơ thể Mãn Tình, vì vậy trên cơ thể cô không có dấu vết dao động hồn lực.

Trước đây Viêm Khải đã dùng hồn lực của chính mình để kích hoạt giác quan thứ 7 cho cô và chuyển một phần hồn lực của anh vào cơ thể Mãn Tình ,vì vậy hồn lực trong cơ thể cô bây giờ thực chất là của Viêm Khải, dao động hồn lực cũng sẽ giống với Viêm Khải.

Nhưng vì bản thân Mãn Tình là một người có khả năng tinh lọc, xoa dịu và chữa lành nên hồn lực của Viêm Khải đã bị Mãn Tình xoa dịu trong vô thức rồi hình dáng kỳ lạ này đã được hình thành.

Đó là lý do tại sao trước đây lúc ở Hồn điện, nhân viên phụ trách tiếp nhận Mãn Tình đã hỏi cô là Tịnh Hồn sư hay Chiến hồn sư. Vì sự dao động hồn lực của Mãn Tình hiện tại làm mọi người rất khó phân biệt được là của Tịnh Hồn sư hay Chiến Hồn sư.

Mãn Tình quan sát một hồi sau đó bước sang bên phải. Hầu hết những người ở đó là Tịnh Hồn sư, nên sách về Tịnh Hồn sư chắc là cũng ở đó.

Vòng qua vòm cây bằng dây leo, Mãn Tình đi về phía giá sách, nơi đặt sách rất cao, giá sách cao chừng 10 thước, được dựng trên một cái cây to lớn không biết tên, ngọn cây không nằm trong tán lá rậm rạp, giá sách nhìn có vẻ gần như hoà nhập với cây cối.

"Tu luyện hồn lực, kết giới, chữa lành, tinh lọc, thuốc..." Có những bảng tên rất to bên cạnh mỗi kệ để đánh dấu phân loại các cuốn sách trên giá này. Mãn Tình chọn 2 loại sách là thuốc và tinh lọc. Đương nhiên Mãn Tình chọn sách về phương pháp chế tạo kỳ nguyện dược tề, còn sách tinh lọc thì cô tuỳ tiện chọn được một quyển [Khái niệm cơ bản về tinh lọc ma khí].

Tìm được một cái bàn trống, Mãn Tình đặt cuốn [Khái niệm cơ bản về tinh lọc ma khí] sang một bên, sau đó mở cuốn sách giới thiệu về kỳ nguyện dược tề. Kỳ nguyện dược tề là thuốc nhập môn dành cho Tịnh hồn sư, vì vậy nội dung trong sách rất đơn giản, dễ hiểu, Mãn Tình nhanh chóng đọc xong.

Gần như toàn bộ nửa đầu cuốn sách là dùng để giới thiệu bản chất của sức mạnh cầu nguyện và sự tiến triển của sức mạnh cầu nguyện. Thông qua việc sử dụng sức mạnh cầu nguyện trong khoảng thời gian này, bản thân Mãn Tình cũng đã mò mẫm được một chút. Sức mạnh cầu nguyện thực sự là một sự kết hợp giữa hồn lực và sức mạnh tự nhiên, mô hình tiến hoá của nó là sức mạnh chữa lành.

Sau khi tìm hiểu sơ bộ, Mãn Tình nhanh chóng lật sách sang chương chế thuốc và bắt đầu nghiêm túc nghiên cứu.

"Năng lượng không ổn định. Một khi rời khỏi vật dẫn cụ thể nó sẽ nhanh chóng tiêu tan. Vì vậy để duy trì sự ổn định của sức mạnh, khi chế tạo thuốc, Tịnh hồn sư phải đồng thời xây dựng một kết cấu năng lượng ổn định" Mãn Tình đọc xong những dòng này thì hiểu được chuyện gì xảy ra với những ly thuốc mà cô đã làm trước đó.

Cô đã không xây dựng một kết cấu năng lượng ổn định!

"Kết cấu năng lượng, loại kết cấu năng lượng nào?" Mãn Tình nóng lòng lật sách sang trang tiếp theo.

Các trang tiếp theo trong cuốn sách có vẽ một số kết cấu phân tử tương tự như kết cấu hoá học các chất hữu cơ thời trung học. Mãn Tình năm nay học năm 2 đại học, mới thi đại học được một năm, những kết cấu phân tử này không khó với cô, chỉ mất 10 phút là cô có thể hiểu được nguyên lý của sơ đồ kết cấu năng lượng này.

"Đơn giản như vậy?" Mãn Tình cũng không thể tin được, cô nhìn xung quanh, định tìm thứ gì đó để thí nghiệm.

Cũng may kỳ nguyện dược tề chỉ cần nước là đủ rồi, Mãn Tình chạy đến chỗ thủ thư mượn một cái ly, sau đó lại dùng cái ly đi múc 1 ly nước, cuối cùng trở lại bàn bên kia chuẩn bị bắt đầu thí nghiệm.

Mãn Tình hầu như không cần cố sức là đã có thể hấp thu, giải phóng sức mạnh cầu nguyện, xoay người một cái sức mạnh cầu nguyện thuần tịnh từ 4 phương 8 hướng nhanh chóng tụ lại trong ly nước trước mặt Mãn Tình. Sau đó sức mạnh cầu nguyện phân tán từ từ ngưng tụ thành hình dưới sự hướng dẫn của Mãn Tình, cuối cùng tạo thành một kết cấu y hệt như trong sách.

Khi kết cấu năng lượng ổn định Mãn Tình dừng lại và bắt đầu lo lắng quan sát sự thay đổi của ly nước.

1 phút, 2 phút, 3 phút, 4 phút... sức mạnh không tiêu tan! Điều này đã vượt quá thời gian tác dụng của kỳ nguyện dược tề lúc trước cô làm ở nhà, có nghĩa là kết cấu năng lượng này rất hữu ích. Nhưng Mãn Tình không dám sơ suất, cô tiếp tục quan sát. 5 phút, 6 phút... 10 phút, cuối cùng Mãn Tình cũng dám khẳng định rằng cô đã thành công.

"Kết cấu năng lượng rất đẹp"

Lời khen ngợi bất ngờ vang lên làm Mãn Tình kinh ngạc ngẩng đầu, một ông lão mặc áo choàng đeo kính cận đang đứng trước mặt, mỉm cười với cô.

"Xin chào" Mãn Tình vội vàng đứng lên, cô nhận ra ông lão là thủ thư, nãy cô vừa mới mượn cái ly của ông.

"Tôi có thể xem thuốc mà cô làm được không?" Ông lão hỏi.

"Đương nhiên" Lần chế tạo đầu tiên đã thành công, cũng không biết thuốc có hiệu quả thế nào, Mãn Tình đang hy vọng có người giúp cô kiểm tra.

Ông lão tiến lại gần vài bước, thản nhiên cầm ly nước đã hoá thành kỳ nguyện dược tề trên bàn lên, nhìn kỹ một lúc rồi nói: "Kết cấu năng lượng 1 lần đã thành hình, không có chút năng lượng dư thừa nào, sức mạnh cầu nguyện cũng rất thuần khiết. Độ tinh khiết của ly thuốc này rất cao."

"Cảm ơn" Mãn Tình vui sướng nói cảm ơn, ý này hẳn là cô đã chế tạo thành công, hơn nữa kết quả cũng không tệ lắm.

"Cô rất có thiên phú" Ông lão tiếp tục khen. Kỳ nguyện dược tề tuy là loại thuốc nhập môn, nhưng chế tạo đến độ tinh khiết cao như vậy không phải ai cũng làm được. Vừa rồi ông cảm nhận được một luồng sức mạnh cầu nguyện vô cùng thuần khiết nên mới đi tới cửa để xem xét. Sức mạnh cầu nguyện cô của gái này vô cùng thuần khiết, nếu về sau cô thăng cấp thì sức mạnh chữa lành của cô ấy cũng sẽ thuần khiết vô cùng, đây là một hạt giống tốt trong ngành luyện thuốc, chỉ tiếc rằng hồn lực không mạnh. Nhìn hồn lực dao động mỏng manh trên người Mãn Tình, ông lão có chút tiếc nuối.

"Cảm ơn" Mãn Tình tiếp tục nói lời cảm tạ.

Ông lão gật đầu, cảm thấy đã nói xong rồi liền xoay người rời đi. Đúng lúc này Mika đang ngủ trong cổ áo Mãn Tình bỗng tỉnh lại, ngơ ngác bò ra khỏi cổ áo, ngã vào vai cô.

"Mika, em tỉnh rồi sao?" Mãn Tình thấy Mika có chút loạng choạng, sợ rằng nó sẽ rơi xuống, nhanh chóng đỡ lấy Mika, cẩn thận cầm trong lòng bàn tay.

"Đây là hồn thú của cô sao?" Ông lão ngạc nhiên khi nhìn thấy Mika.

"Không phải... là của bạn tôi" Mãn Tình đáp.

"Ồ, vậy cô nên nói với bạn cô, hồn thú rất hiếm, nếu có được thì nên trân trọng, không nên bỏ đói nó" Giọng điệu của ông lão có vẻ hơi khó chịu, mặc kệ Mãn Tình, nói xong thì đi thẳng.

Sao đột nhiên lại thay đổi sắc mặt? Mãn Tình kỳ quái liếc nhìn bóng lưng của ông lão: Đói bụng? Vịt béo nhỏ bị bỏ đói thì sao béo như vậy được?

"Quạc?" Mika còn chưa tỉnh hẳn, nghe Mãn Tình gọi thì ngơ ngác trả lời.

Mãn Tình không tiếp tục đấu tranh chuyện này nữa, đã gần đến giờ, cô sờ sờ vịt béo nhỏ, đem sách luyện chế thuốc đặt lại trên giá, sau đó mượn cuốn [Khái niệm cơ bản về tinh lọc ma khí] mang về nhà từ từ xem. Mặt khác còn dùng 100 đồng mua cái ly mà mình mượn lúc nãy.

Tuy cái ly không đến giá 100 đồng, nhưng Mãn Tình, người vừa nhận được 10 vạn trợ cấp hàng tháng, không quan tâm lắm đến con số 1, 2 trăm đó.

Ra khỏi thư viện, Mãn Tình 1 tay cầm sách 1 tay cầm ly đi về nhà, trên đường vừa lúc đi qua hiệu thuốc tinh thạch. Quay đầu nhìn thoáng qua dòng người xếp hàng không ngừng trước cửa hiệu thuốc bên kia đường, Mãn Tình đột nhiên có ý muốn ngồi xổm ở cửa nhà người khác bán thuốc.

"Không biết có đáng giá 3 ngàn không" Mãn Tình liếc nhìn chiếc ly trong tay cô nghi hoặc.

Sau khi Mãn Tình mang ly thuốc ra khỏi thư viện cô chỉ cảm thấy lãng phí, đáng tiếc.

Đi một đoạn đường lại đây Mãn Tình lại có chút hối hận. Cái ly này không nặng nhưng nó không có nắp, vừa lắc cái liền đổ ngay, nên cô phải cầm cẩn thận, đau hết cả tay. Điều quan trọng là cô có mang thứ này về cũng đều vô ích, cô ước chừng thấy kỳ nguyện dược tề có hiệu lực quá thấp, không ảnh hưởng được đến vết thương của Viêm Khải. Tính đi tính lại thì dù có tác dụng thì về nhà cô lại làm một ly khác, sao cứ phải mang cả quãng đường làm gì.

Nhưng Mãn Tình lại không muốn bỏ đi, dù sao đối với một số người, đây là vật cứu mạng, bỏ đồ cứu mạng như rác, Mãn Tình không làm được.

Thật vô vị!

"Nếu không... qua đó hét to rao hàng?" Càng nghĩ Mãn Tình lại càng cảm thấy ý tưởng ngồi xổm trước nhà người ta bán thuốc là chuyện rất sáng suốt. Cái thứ này cô có thể bán rẻ hơn, miễn là kiếm lại được 100 đồng bù tiền cái ly. Nhưng mà sản phẩm cấp 3 này không biết khách hàng Linh Ma Giới có cần không.

Không sao, nếu cần có thể bán rẻ hơn, bán cho một gia đình như Diệu Diệu...

Đúng rồi, Diệu Diệu, có thể đưa thuốc này cho Diệu Diệu.

Bán rẻ như vậy không bằng đi tạo ân tình, Mãn Tình càng nghĩ càng thấy đây là một ý hay. Anh trai Diệu Diệu bị thương, cần một lọ kỳ nguyện dược tề để chữa trị, gia đình Diệu Diệu trông có vẻ nghèo khó, cô đá trúng Diệu Diệu đã lâu nhưng vẫn có thể nhân cơ hội này để bù đắp.

"Mika, chúng ta đi tìm Diệu Diệu trước rồi sau đó về nhà" Một người một vịt lập tức thay đổi lộ trình, đi về phía bên kia thành phố.

Mãn Tình đã xem qua bản đồ Vạn Cát thành, Vạn Cát thành có một bức tường vây quanh chia trong ngoài thành 2 phần, nội thành đại khái chiếm khoảng 5%, bên trong chủ yếu là hồn sư sinh sống, ngoại thành là phần còn lại, đa số là người thường và những hồn sư thức tỉnh thất bại sinh sống. Vạn Cát thành này có một bức tường vây quanh giống như phân chia cấp bậc của Linh Ma Giới, đem 2 giai cấp phân chia rất rõ ràng.

Lần trước Mãn Tình đưa Diệu Diệu về nhà, chỉ đưa đến lối ra ngoại thành rồi không đi nữa. Nhưng cô nhớ Diệu Diệu đã chỉ cho cô hướng nhà của nhóc con, Mãn Tình chắc có thể tìm ra được khu vực đó.

Sau khi rời khỏi nội thành Mãn Tình đi về phía khu nhà mà Diệu Diệu đã chỉ cho cô. Cô không cảm thấy gì nhưng dân cư khu này lại bị cô làm cho khiếp sợ.

Hồn sư? Hồn sư sao lại tới nơi này của chúng ta?

Trong tay cô ấy cầm thứ gì vậy?

Trên vai cô ấy chính là hồn thú sao?

Các cư dân vẫn làm những gì họ đang làm như thường lệ, chỉ giao tiếp bằng mắt với nhau một cách riêng tư.

Hmmm... Đứng ở ngã tư lớn Mãn Tình có chút bối rối. Có một số  nhà tại chỗ này giống ở Trái Đẩt, cư dân đông đúc, đường hẹp, nhà cửa xây dựng không quy củ, có quá nhiều ngõ ngách, tình huống này đừng nói là tìm Diệu Diệu, Mãn Tình sợ chính mình đi vào sẽ bị lạc không đi ra được.

Vẫn nên tìm ai đó để hỏi chút đi.

Ánh mắt Mãn Tình đảo qua, cô đi 1 vòng, cuối cùng ánh mắt rơi vào cậu bé mập mạp đang ngồi xổm trên ghế đá ven đường gặm khoai lang. Tiểu mập mạp này trạc tuổi Diệu Diệu, có lẽ là bạn chơi cùng Diệu Diệu.

"Cậu bé...." Mãn Tình đi tới gần, ngồi xổm xuống.

Tiểu mập mạp mặt đầy khoai lang, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn Mãn Tình. Mãn Tình cảm giác có chút buồn cười: "Nhóc con, em tên gì?"

"Phan Đạt" Tiểu mập mạp rụt rè trả lời.

*潘达 = Phan Đạt  = Gấu trúc

"Phan Đạt? Tên hay, rất giống với dáng người em". Mãn Tình không khỏi tán thưởng, cô tự hỏi không biết Linh Ma Giới có gấu trúc không. "Chị hỏi em một chuyện, em có biết một cô gái nhỏ tên là Diệu Diệu không?"

"Chị tìm bạn ấy có chuyện gì sao?" Tiểu mập mạp ngây thơ hỏi.

Đây là gặp được người quen rồi, Mãn Tình hỏi "Chị có thứ muốn đưa cho em ấy, em đưa chị đến nhà bạn ấy được không?"

"Chắc lúc này cậu ấy không ở nhà, nhưng em có thể giúp chị đi tìm một chút" Tiểu mập mạp trả lời.

"Được rồi, làm phiền em. Nếu có tìm thấy bạn ấy thì chỉ cần nói là chị gái hôm trước đưa em ấy về nhà đến gặp em ấy" Mãn TÌnh cảm thấy đứa trẻ này thật đáng yêu, sẵn lòng giúp đỡ người khác.

"Chị chờ một chút, em đi tìm người, sẽ trở lại nhanh thôi" Nói xong, tiểu mập mạp ôm khoai lang, đứng lên chạy vào bên trong, chỉ chốc lát liền biến mất ở một ngã rẽ nào đó.

Mãn Tình cười cười, đứng ở ngã từ chuẩn bị chờ Phan Đạt tìm bạn trở về.

Bạn nhỏ vừa mới biểu hiện bộ mặt ngây thơ trước mặt Mãn Tình lúc nãy chạy biến, lúc quẹo vào một góc nhỏ đã ném củ khoai lang trong tay đi, vội vàng chạy về phía trước, thuần thục luồn lách qua bao nhiêu ngõ nhỏ, trong chốc lát đã lao vào một chiếc sân rách nát.

"Diệu Diệu"

"Anh Phan Đạt, sao anh lại ở đây" Diệu Diệu, người đang rửa sạch ma thú trong sân, ngẩng đầu lên hỏi một cách kỳ lạ.

"Diệu Diệu, đi mau, đưa anh Tiểu Bằng rời khỏi chỗ này đi" Phan Đạt vừa kéo kéo Diệu Diệu vừa đẩy cô bé vào nhà.

"Anh Phan Đạt, có chuyện gì vậy?" Diệu Diệu vẫn cầm con dao tách rời ma thú, cô bé cẩn thận chú ý, không cho con dao đụng vào Phan Đạt.

"Bên ngoài có một hồn sư, cô ấy nói muốn tìm em" Phan Đạt vội vàng nói "Chắc là chuyện anh Tiểu Bằng đã bại lộ, mọi người nhanh đi đi"

"Cái gì..." Sắc mặt Diệu Diệu trắng bệch, thân thể anh trai cô bé vẫn chưa hoàn toàn biến dị, tại sao lại có hồn sư đến đây?

"Diệu Diệu nhanh đi đi, thất thần làm gì, cô ấy nói đã từng gặp em, lát nữa cô ấy đi vào em liền không chạy kịp" Phan Đạt lại thúc giục Diệu Diệu.

"Hồn sư kia đã nói gi?" Đúng lúc này một cậu bé chừng 12, 13 tuổi với vẻ mặt ốm yếu từ trong nhà đi ra, cậu dựa vào cửa nhìn tiểu mập mạp.

"Cô ấy nói có thứ muốn đưa cho Diệu Diệu, cô ấy nói mấy ngày trước có đưa Diệu Diệu về" Tiểu mập mạp vội nói, "Nhất định là cô ấy muốn lừa Diệu Diệu ra ngoài.

"Chị?" Mắt Diệu Diệu sáng lên, khuôn mặt tái nhợt vì sợ hãi dần dần khôi phục.

"Diệu Diệu, em quen à?" Cậu bé nhìn em gái.

"Anh, đó là chị gái hôm trước đã giúp em mua thuốc. Chị ấy đã cứu em..." Diệu Diệu quay lại hỏi Phan Đạt, "Bên cạnh chị ấy có 1 con vịt phải không?"

"Thật sự là người quen..." Phan Đạt ngơ ngác gãi đầu.

Mãn Tình đợi ở ngã tư tầm 10 phút, từ xa nhìn thấy một bóng người quen thuộc với 2 bím tóc vội vàng chạy tới, theo sau là Phan Đạt.

"Diệu Diệu" Mãn Tình vẫy tay với cô bé.

"Chị" Diệu Diệu thấy thật sự là Mãn Tình, nụ cười trên mặt càng thêm vui vẻ, nhưng khi chạy đến trước mặt nhìn cô, lại trở nên bối rối "Chị ơi, sao chị lại biến thành hồn sư rồi?"

"Ừ..." Mãn Tình cảm thấy giải thích chuyện này có chút phiền phức "Chị mới thức tỉnh".

"Chị, chúc mừng chị thức tỉnh thành hồn sư. Chúc mừng chị" Diệu Diệu đầu tiên là kinh ngạc, sau đó thật sự mừng cho Mãn Tình, gương mặt nhỏ tràn đầy ghen tị.

"Cảm ơn em" Lúc này Phan Đạt cũng chạy tới, Mãn Tình cũng cảm ơn, "Cũng cảm ơn em, Phan Đạt".

"Đừng khách sáo" Tiểu mập mạp nhìn Mãn Tình với lương tâm cắn rứt. Vừa rồi cậu đã hiểu lầm ai đó, tưởng rằng cô đến đây tìm họ để gây chuyện, ai ngờ rằng bọn họ thật sự quen biết cô.

"Chị, anh Phan Đạt nói chị có chuyện đến tìm em?" Diệu Diệu hỏi sau khi nghĩ xong.

"Ừ, chị có thứ tặng cho em, có lẽ em dùng được" Mãn Tình nói xong thì xoay người cầm chiếc ly đưa cho Diệu Diệu, vừa rồi cô cầm ly có chút mệt nên cất chiếc ly trên ghế đẩu nhỏ mà Phan Đạt ngồi lúc nãy.

Sức mạnh cầu nguyện đột ngột tiếp cận khiến đôi mắt Diệu Diệu đột nhiên mở to.

"Chị nhớ là anh trai em bị ốm, cần kỳ nguyện dược tề" Mãn Tình vừa nói vừa đặt chiếc ly vào tay Diệu Diệu.

"Cho em?" Diệu Diệu sững sờ.

"Ừ" Bưng cái ly đi tới đi lui gần 2 tiếng làm cô mệt muốn chết. Ở Linh Ma Giới không biết sao lại thế này, xe trên đường thì vẫy kiểu gì cũng không dừng xe, xe buýt thì không có, Mãn Tình phải đi bộ cả đoạn đường từ trong thành ra.

"Về sau nếu em còn muốn kỳ nguyện dược tề cứ tới tìm chị, chị đưa cho em miễn phí" chế thuốc này không có tổn thất gì nên Mãn Tình vẫn rất vui lòng giúp đỡ.

"Chị... Chị thức tỉnh là Tịnh Hồn sư sao?" Diệu Diệu hỏi.

"Chị ơi, chị có thể cứu anh trai em không..." Giọng nói run rẩy của cô gái nhỏ chứa đầy mong đợi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play