Trần Tuệ cũng không ngờ, điều ước của cô đã thành sự thật.
Chỉ mấy tháng sau, nhà họ Trần phá sản, phải bán biệt thự, chuyển đến một huyện nhỏ khác trong thành phố.
Ngày chuyển nhà, Trần Tuệ ngồi trong xe, bám vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài, con đường sạch sẽ ngập tràn cảnh cây hoa rừng dần khuất khỏi tầm mắt của cô, cuối cùng đến cả biệt thự của nhà họ Giản cũng biến thành một điểm nhỏ.
“Mẹ Giản nói, mấy ngày nay Tiểu Hi đi thi ở tỉnh khác rồi, vẫn còn chưa biết chuyện này.” Mẹ Trần nhìn con gái, dịu dàng nói: “Các con năm nay là lớp mười hai rồi, cố mà thi đại học cho tốt, sau này vẫn còn có thể học cùng một trường đại học.”
Trần Tuệ kéo kéo sợi dây chuyền trên cặp sách, đây là quà mà tên đáng ghét đó mua tặng cho cô sau khi từ Mỹ trở về năm cấp hai.
Cô vừa nghe liền không thèm quan tâm, nói: “Ai muốn thi vào cùng một trường với cậu ta chứ.”
“Được được, không học cùng một trường đại học cũng đuợc.” Mẹ Trần thở dài, thay con gái lau nước mắt: “Tuệ Tuệ đừng khóc nữa nhé.”
Sau đó, Giản Minh Hi đi du học ở nước ngoài, mãi cho đến hiện tại, đối với những câu chuyện về anh, Trần Tuệ từ một kẻ vốn luôn biết rõ trở thành người được nghe từ miệng của vị đồng nghiệp khác, hai người dần trở nên lạ lẫm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT