Trong chung cư, Trần Tuệ ôm cốc nước mật ong âm ấm ngồi co rụt trong sô pha, ngây ngốc như con chuột đất vừa bị ai đó dùng gậy nện vào đầu.
Đầu óc cô vẫn có chút quay cuồng, dường như đã tỉnh rượu rồi, mà dường như vẫn chưa.
Giản Minh Hi vừa đưa cô về đây, anh mở máy sưởi, sau đó lại pha một cốc nước mật ong cho cô. Đến khi anh từ phòng bếp đi ra, vẫn thấy Trần Tuệ nằm nguyên tại chỗ không động đậy gì, cốc nước trong tay vẫn chưa uống hớp nào, Giản Minh Hi ngay lập tức bật cười.
“Nhìn anh làm gì? Đợi lát nữa em tỉnh rượu, chúng ta sẽ từ từ tính nợ với nhau. Mấy năm không gặp, em học ai trò mượn rượu làm càn này vậy?” Giản Minh Hi dùng giọng trầm thấp nói mấy lời dạy dỗ, tay sờ sờ mũi cô: “Anh đã làm mì đấy, em ăn vài miếng nhé?”
“Không ăn đâu.” Trần Tuệ lắc đầu, ngoan ngoãn nói: “Tính nợ cơ.”
Giản Minh Hi đè lại ý cười trong lòng, rồi anh ngồi xuống trước mặt cô: “Được, em muốn tính thế nào đây?”
Không biết.
Hiện tại, suy nghĩ của Trần Tuệ rất loạn, cô nhớ tới nụ hôn tối nay, sau đó vẫn yên lặng nhìn chằm chằm đối phương một lúc lâu mới mở miệng nói không đầu không đuôi: “Năm lớp năm tiểu học, có một khoảng thời gian, sữa bò mà thường ngày vẫn được đưa đến cửa nhà anh đều biến mất không rõ tung tích, thực ra là do em uống trộm rồi đấy.”
Giọng cô lí nhí: “Em giận vì anh lớn nhanh hơn em. Em nghĩ là chỉ cần em uống sữa của anh thì có thể cao lên như anh.”
“Anh biết.” Giản Minh Hi vuốt vuốt khoé mắt đang cụp xuống của cô, thấp giọng nói: “Nhưng sau đó một tháng, ngày nào trong ngăn kéo bàn học của anh cũng có hai chai sữa bò, em nghĩ rằng anh không biết là do em để vào sao?”
Trên mặt của Trần Tuệ lộ rõ vẻ khiếp sợ, cô dứt khoát cam chịu mà nói rõ tất cả.
“Năm cấp hai, có một lần vở toán của anh bị người khác vẽ mấy con heo lên, khiến anh không nộp vở bài tập được, cũng là do em làm.”
Giản Minh Hi nhớ lại: “Nhưng sau đó, không phải em đã viết hộ anh một phần để nộp lên sao?”
Trần Tuệ giật mình ngẩng đầu: “Sao anh lại biết?”
“Dù em có dùng tay trái để viết thì anh vẫn nhận ra chữ của em.” Giản Minh Hi cười cười: “Lần sau làm chuyện xấu thì đừng làm một nửa rồi lại hối hận giữa đường, dễ bị anh phát hiện ra lắm.”
“Có một số chuyện, em cũng không hối hận giữa đường đâu.” Trần Tuệ cụp mắt, tựa như muốn nhận lỗi: “Hồi cấp ba có mấy người đưa thư tình cho anh, có mấy bức bị em giấu đi rồi, vẫn chưa đưa cho anh.”
“Anh biết.”
Anh lại biết rồi, sao cái gì anh cũng biết vậy!
Anh biết cô làm ra nhiều chuyện như vậy, sao anh vẫn không ghét cô chứ?
Trần Tuệ cảm giác cả cơ thể mình hơi phát run, có một cơn dũng cảm đột ngột tuôn ra: “Còn có một chuyện, anh nhất định không biết.”
“Chuyện gì?” Ánh mắt của Giản Minh Hi vô cùng sâu xa.
“Em ghét anh.”
“Em ghét anh vì anh luôn ưu tú hơn em nhiều như vậy. Em ghét anh vì anh luôn có thể có được những thứ mà mình muốn. Em ghét anh vì anh có thể đi thăm thú những thành phố xa xôi dễ dàng như vậy, em ghét cuộc sống của anh luôn bận rộn tiếng mức không thể dừng lại được.” Cuối cùng Trần Tuệ cũng ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt hồng hồng tới mức mờ mờ ảo ảo, nước mắt từ khoé mi của cô đột ngột rơi xuống, cô nói từng chữ: “Em ghét cả cái lòng tham vô đáy của em nữa.”
“Em ghét bản thân vĩnh viễn không thể đuổi kịp anh, nhưng lại vẫn thích anh đến như vậy.”
Cả căn phòng chìm trong sự yên lặng.
Trần Tuệ khóc tới mức không ngừng lại được, cô xấu hổ tới mức chỉ muốn nuốt mình trong phòng mà tiếp tục khóc cho xong, nhưng vừa đứng dậy thì đã bị người khác nắm lấy cánh tay và kéo lại.
Cô khóc tới mơ mơ hồ hồ, cả khuôn mặt bị Giản Minh Hi ôm lấy, anh tỉ mỉ lau đi từng giọt nước mắt trên mặt cô, trên mí mắt phượng xinh đẹp ửng hồng, nếu tập trung nhìn thì còn có thể thấy được vài phần an ủi.
“Sao phải đuổi theo anh chứ?” Anh cắn khoé môi của Trần Tuệ, giọng khàn khàn: “Anh vẫn luôn ở nơi này, chờ em.”
Trần Tuệ bị hôn tới mức thần hồn điên đảo, trong lúc mơ hồ, cô nghe thấy Giản Minh Hi tiếp tục dùng giọng trầm trầm nói:
“Anh từ chối những lời mà Kiều Sương nói kia, cũng chỉ là vì đang giận em. Trong lòng anh đã có người khác rồi, nên anh không có ý gì với cô ấy.”
Giản Minh Hi chạm trán mình lên trán cô: “Trong lòng anh không có bất cứ cô người mẫu hay ngôi sao nào, cũng chẳng có cô gái qua đường A, B nào cả. Chỉ có một mình cô bé miệng nói một đằng, tim làm một nẻo, khiến anh phải đợi nhiều năm như vậy là em, Trần Tuệ ạ.”
Lúc bị anh ôm trong lòng, Trần Tuệ nắm lấy cổ của người đàn ông, cả khuôn mặt rúc vào cổ anh, tiếp tục khóc thút thít: “Em ghét anh.”
Giản Minh Hi chỉ trả lời cô một câu.
Lông mày của anh hơi giãn ra, anh trả lời: “Anh cũng yêu em.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT