Nhìn dòng xe đông đúc qua lại ánh mắt trời chói chang sự hoảng sợ dần dần biến mất những do dự hoảng loạn được lý trí của cô trấn an, điện thoại trong túi vàng lên trên màn hình là mẹ cô gọi đến chắc mẹ biết tin em trai cô bị bắt rồi.
Ngón tay mảnh khảnh lướt đến dòng chữ từ chối cuộc gọi khẽ dừng sau đó nhấc máy, bên kia tiếng khóc thét của người phụ nữa trung niên vang vọng bên này tầm mắt cô vô định nhìn dòng xe đông đúc một chữ cũng không nói chờ bên kia chỉ còn tiếng thút thít cô mới mở lời.
"Con xin lỗi..."
"Vì sao con làm vậy?"
"Nếu me biết tất cả mọi chuyện xảy ra, nếu mẹ tin con, nếu mẹ hiểu con thì con nghĩ mẹ không nên hỏi những câu vô nghĩa như thế!" Bàn tay đặt trên nền gạch và bàn tay cầm điện thoại của Âu Dương Uyên Ngôn siết chặt trái ngược với âm thanh trầm tĩnh của cô.
Bà Âu Dương bên này cảm thấy trái tim như bị ai đó đâm nát. Bà biết bà không nên hỏi như thế, nhưng lại không kiềm lòng được, tâm can bà giằng xé kịch liệt. Đứa con lớn không từ không biệt, đoạn tuyệt cha mẹ cứ thế rời đi, giờ chỉ còn hai đứa con thì hai đứa con lại vì tập đoàn Âu Thị cắn xé người sống ta chết. Thử hỏi trên thế giới này còn gì đau đớn hơn?!
"Con...cũng đau đớn không kém mẹ đâu." Thanh âm nhẹ nhàng cất lên, cô cảm giác cổ họng mình khô cứng lại. Giờ những gì cô nói chỉ có thể như thế, tin cũng được không tin cũng được.
Quả thật cô không thể nói dối bản thân, lúc cuộc họp kết thúc cũng là lúc ván cược của cô kết thúc. Cô cược Uyên Duy quay đầu cô sẽ trả nó tự do, tha cho nó nhưng nó chẳng những không tỉnh táo còn chấp mê bất ngôn.
Nếu Nam Cung Tử Hàn không nhúng tay vào cũng sẽ cho người đem nó nhốt lại, so với chính bản thân mình tàn nhẫn anh lại vẽ ra con đường khác khiến cô không phải đau khổ.
Cô biết trước sau gì ông Âu Dương cũng điều tra ra người đứng phía sau thôi, anh nhúng tay vào khiến mũi dùi của ba mẹ đáng lẽ phải chĩa vào cô giờ chĩa sang anh.
Nam Cung Tử Hàn chẳng qua chỉ muốn bảo vệ cô. Tất cả chỉ có vậy, vậy mà bây giờ đứng trước chất vấn cô chỉ có thể nhận lỗi cũng chẳng thể giải thích gì thêm.
Nói thật, cô là đứa ích kỷ, ham sống sợ chết. Qua vụ việc đó cô càng cảnh giác trân quý cuộc sống hơn, cô muốn sống, muốn ở bên cạnh những người cô thương yêu, cô quá mệt mỏi cảm giác phải trốn tránh, cảnh giác.
Cô chán ghét bản thân mình nhưng lại không thể làm khác.
Bên kia người phụ nữ lớn tuổi chỉ còn tiếng nấc nghẹn thoáng chốc cúp máy, Âu Dương Uyên Ngôn phiền não thở dài vẻ mặt nhuốm màu mệt mỏi. Cô không muốn phải giải thích rồi tranh luận cô đã quá mệt mỏi rồi giờ chất vấn còn giải quyết được vấn đề sao?
Lại càng không thể giận kẻ đầu sỏ gây chuyện kia, chuyện anh bày ra giờ cô là người hứng chịu hậu quả, dù sao cô cũng hiểu anh muốn bảo vệ mình.
Chuyện tự tay tống em rể vào tù chắc chắn sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến anh, về danh tiếng cũng như cổ phiếu của Bất Động Sản Nam Cung, nếu như để chính bản thân cô thì tin chị ruột tự tay nhốt em ruột sẽ làm cô cả đời không ngóc đầu lên nổi.
Âu Dương Uyên Duy cần bình tĩnh lại mà nhà giam vừa hay thích hợp để kiềm chế những hành động điên cuồng đó. Anh chẳng qua chỉ là danh chính ngôn thuận đưa người đi thôi.
"Em... Là Âu Dương Uyên Ngôn đúng không?"
Thanh âm dịu dàng có chút quen thuộc làm Âu Dương Uyên Ngôn thoát khỏi suy nghĩ dời tầm mắt sang.
Chủ nhân của âm thanh đó là một người phụ nữ mặc áo len cổ có chiếc đầm màu ấm phủ xuống cái bụng hơi nhô lên bên ngoài là áo khoác lớn bao bọc cả người, cạnh người phụ nữ đó còn có một người đàn ông có lớn làn da ngăm đen đang cẩn thận dìu dắt cô.
Người phụ nữ nói thầm gì đó với người đàn ông bên cạnh, vẻ mặt anh ta lo lắng nhưng rồi bất đắc dĩ buông tay đi về phía cây cổ thụ châm thuốc hút. Người phụ nữ đến gần ghế đá cạnh cô chậm rãi ngồi xuống.
"Chúng ta chắc không cần giới thiệu nhỉ?"
Khoé môi Âu Dương Uyên Ngôn cong lên cười nhẹ: "Cả Thanh Sa này còn có người không biết Lâm thiếu phu nhân sao?"
"Em vẫn nói chuyện cay nghiệt như vậy." Người phụ nữ được gọi là Lâm thiếu phu nhân chính là Tĩnh Vi đang ngồi dịu dàng mỉm cười.
"Có gì mời nói." Thanh âm đều đều không nhanh không chậm của Âu Dương Uyên Ngôn khiến Tĩnh Vi có chút khó xử.
"Chẳng phải em nói là không trở về nữa sao?" Tĩnh Vi có chút dò xét nhìn Âu Dương Uyên Ngôn
Âu Dương Uyên Ngôn ồ lên một tiếng rồi cười trào phúng: "Ra là chị đến hỏi tôi chuyện này... Nếu vậy thì nhắc Lâm thiếu phu nhân một tiếng quản chồng chị nghiêm vào đừng để anh ta ra ngoài nổi điên!"
Đồng tử của Tĩnh Vi có rút vẻ mặt bất lực thở dài: "Em đừng gọi chị là Lâm thiếu phu nhân nữa chị cùng Tuỳ Nhiên đã ly hôn từ một năm trước rồi."
Ấn đường cô khẽ chau nhìn người phụ nữ trước mặt, Tĩnh Vi đau lòng ý nhị nhìn cô sau lại mỉm cười rời tầm mắt, tiếp tục: "Anh ấy kết hôn với chị nhưng đêm động phòng lại gọi tên người khác, chị đã rất cố gắng bỏ qua hy vọng có thể cùng anh ấy hoà hợp vậy mà anh ấy chỉ chú ý đến nữ nhân khác chính là lúc này chị gặp chồng hiện tại của chị.
Sau chị mới biết được không phải cứ gật vào hào môn là sẽ sống suиɠ sướиɠ, nào có chuyện dễ dàng như vậy. Chi bằng lấy một người bình thường vậy mà lại thoải mái hơn, chị là người đã lên tiếng chấm dứt cuộc hôn nhân mờ nhạt này, nhiều lúc chị nghĩ nếu lúc đó chị lấy Tuỳ Thanh thì có phải mọi chuyện đã khác đi không chỉ tiếc là thời gian không quay lại."
Âu Dương Uyên Ngôn nghe kể cũng phối hợp không cắt lời nghe hết câu liếc xéo Tĩnh Vi khoé môi khinh miệt cay nghiệt: "Chị dám lợi dụng tới gần anh Tuỳ Thanh, Uyên Vũ chắc chắn xé xác chị!"
Tĩnh Vi cười nhẹ vẫn giữ nguyên bộ dáng hiền lành: "Có một số chuyện chị không tiện nói nhất là khi đã ly hôn nhưng chị muốn nói cho em biết Lâm gia không đơn giản như những gì em biết đâu."
"Ý tứ gì?"
"Ngày mai chị sẽ rời khỏi Thanh Sa, sống ở Lâm gia biết được quá nhiều chuyện không nên biết chị không thể ở lại đây nữa. Chị chỉ muốn cảnh báo em phải để phòng Lâm gia, đây là chuyện duy nhất mà chị có thể làm cho em để an tâm rời khỏi."
Bàn tay của Tĩnh Vi vuốt ve chiếc bụng hơi nhô lên ánh mắt dịu dàng, Âu Dương Uyên Ngôn biết có hỏi nữa thì Tĩnh Vi cũng sẽ không tiết lộ chuyện không nên biết gì nhưng cô biết có thể ép một người đi khỏi nơi người ta đang sống thì chuyện này chắc chắn là chuyện động trời!
Chuyện cũng đã qua lâu cô cũng không còn tính toán gì với Tĩnh Vi chửi nhàn nhạt nói: "Chúc chị thượng lộ bình an."
"Cảm ơn em." Tĩnh Vi mỉm cười sau đó đứng lên vẫy vẫy tay rất nhanh người đàn ông đã vứt điếu thuốc vào thùng rác chạy đến đỡ cô ấy.
Người đàn ông nhìn thoáng qua cô khẽ gật đầu xem như chào hỏi sau đó đỡ Tĩnh Vi rời đi.
Nhìn bóng dáng nam nữ thân mật trong lòng cô dấy lên rửa bất an lạ lẫm, rốt cuộc khoảng thời gian sau khi cô từ Thanh Sa trở về Anh quốc đã xảy ra chuyện gì?! Vì sao Âu Dương Uyên Duy lại thay đổi như trở thành một người khác? Lâm Tuỳ Nhiên cùng Tĩnh Vi người anh yêu nhất ly hôn mà anh ta còn thoải mái ký đơn ly hôn?
"Á... Xin lỗi cô, xin lỗi cô!!!"
"Không có gì, không có gì..."
Lúc nãy đang suy nghĩ nên khi đứng lên Âu Dương Uyên Ngôn va phải một cô gái, cô gái vội vàng xin lỗi rồi rời đi. Nhìn theo hướng cô gái rời đi sau nói bất an trong cô càng lớn, cô gái khuôn mặt nhợt nhạt kia nhìn rất quen nhưng mà cô không thể nhớ ra là mình đã gặp cô gái ấy ở đâu.
Vì đã từng xảy ra chuyện mà trước đó trực giác của cô đã từng mãnh liệt như vậy và ứng nghiệm nên chắc chắn không thể xem thường. Tin nhắn điện thoại vang lên, đơn xin nghỉ việc của cô đã được phái nhà trường chấp nhận.
Mấy ngày trước sau sự kiện chuẩn bị cổ phần bãi nhiệm Âu Dương Uyên Duy cô cũng đã gửi đơn xin nghỉ việc ở trường tiểu học. Vì chỉ là giáo viên hợp đồng không vướng mắc bảo hiểm, tiền thưởng nên rất nhanh chính phía nhà trường đã giải quyết đơn nghỉ việc của cô, bây giờ chỉ là thông báo nhắc lại của hệ thống tin nhắn bên phía nhà trường.
Trong người không hiểu sao cực kỳ khó chịu, cực kỳ bất an cảm giác này càng làm cho cô lo lắng sợ hãi. Hai tay vỗ nhẹ khuôn mặt nhắn tin nhắn cẩn thận cho Nam Cung Tử Hàn sau đó anh trả lời đã biết, nhận được tin nhắn tâm lo lắng của Âu Dương Uyên Ngôn giảm đi phân nửa lấy tinh thần sau đó hướng đường lớn bắt taxi đến siêu thị.
Cô hoạt thở ổn định hơi thở, hai tay vỗ nhẹ lên mặt lấy lại tinh thần. Hôm nay cô phải làm một nồi lẩu thật lớn để xin lỗi Hàn Tử vì thái độ thất thường gây sự của cô, hy vọng không làm mối quan hệ này có vết nứt.
Chiếc taxi vừa đi khỏi thấp thoáng ở gần cây cổ thụ gần đó bóng dáng cô gái ánh mắt âm u căm phẫn nhìn chằm chằm bóng lưng xinh đẹp bước lên xe kia ghiền răng vẻ mặt cô ta nhợt nhạt như từ rất lâu không có tiếp xúc với ánh sáng mặt trời.
Bóng dáng mảnh mai đứng đó siết tay thật chặt móng tay bấm vào lòng bàn tay đến rỉ máu, khoé môi trắng bệnh mím chặt khiến người đi đường sợ hãi tránh xa cô ta.
Đến siêu thị Âu Dương Uyên Ngôn mua đầy đủ những vật liệu cần thiết để làm lẩu, tôm tươi, cá hồi, thịt bò thịt heo cắt lát theo tiêu chuẩn Hàn Quốc được bảo quản nghiêm ngặt, sau đó chọn các loại nấm, rau rồi hương liệu mua thêm mấy chai bia rồi tính tiền trở về Nhất Phẩm Quan Lam để bắt tay nấu lẩu.
Bà quản gia nhìn thấy cô cầm rất nhiều đồ liền phụ cô, nhìn vẻ hào hứng vui vẻ của thiếu phu nhân khiến bà vui lây: "Thiếu phu nhân muốn tạo bất ngờ đúng không? Cô mua nhiều đồ thế này mà...."
"Đúng vậy, nhưng bà phải giữ bí mật cho tôi đấy!" Âu Dương Uyên Ngôn vẻ mặt dịu dàng thoáng chốc nghiêm nghị sau đó cười tươi đến bà quản gia đứng hình. Thiếu phu nhân nhà bà đúng là mỹ nhân, chưa từng thấy cô cười tươi như thế.
Âu Dương Uyên Ngôn lên phòng tắm rửa sau đó vấn tóc lên cao rồi xuống nhà bếp bắt tay nấu lẩu. Hôm nay cô sẽ cho Nam Cung Tử Hàn phải loá mắt!
"Bà Hạ, bà giúp tôi dọn dẹp nhà cửa một chút. Tôi vào bếp đây, có gì cứ báo tôi. Cảm ơn bà."
Bà quản gia cung kính gật đầu, Âu Dương Uyên Ngôn sắn tay vào bếp chăm chỉ nấu ăn đến khi xong xuôi cô bọn bếp tử ra bàn sau đó đem nước lẩu, thịt bò, rau tươi ra.
Cô thở phào nhìn thành phẩm hào lòng, nghĩ đến vẻ mặt kinh ngạc không tin được của Nam Cung Tử Hàn mà cô đã thấy vui vẻ rồi. Xong hôm nay nhất định ngày mai cô sẽ về nhà nhận lỗi với cha mẹ Âu Dương dù gì cô cũng không muốn bị thất vọng, họ chắc chắn hiểu cho cô thôi.
Khoé môi cô cong lên, nghĩ đến những chuyện tích cực thâm tâm Âu Dương Uyên Ngôn thoáng thả lỏng nhưng sau đó tìm cô lại đập rất nhanh cảm giác khó thở, lo lắng ập đến nhanh chóng khiến mặt cô trắng bệch.
"Thiếu phu nhân! Thiếu phu nhân, cô ổn chứ?" Bà quản gia hốt hoảng lại đỡ Âu Dương Uyên Ngôn.
Âu Dương Uyên Ngôn vịn bàn đứng lên, cảm giác lo lắng này giống hệt như đêm đó cô chạy trốn khỏi Lâm Tuỳ Nhiên vậy.
"Tôi không sao, bà đi gọi cho quản lý Hà hỏi xem anh ấy đang ở đâu."
Cô bình tĩnh trả lời phân phó bà quản gia, mày liễu chau lại, trong lòng lạnh đi, nỗi bất an lớn dần lên như quái thú dần dần nuốt chủng trái tim cô.
Sao lại như thế chứ? Rõ ràng cô đang ở nhà, Nhất Phẩm Quan Lắm được canh phòng rất nghiêm ngặt, sau sự việc của cô Nam Cung Tử Hàn càng cho người canh gác kỹ lưỡng ngày đêm. Khi bước chân vào đây không ai có thể làm hại đến cô nữa rồi...
Nam Cung Tử Hàn?! Giờ đã qua sáu giờ tối sao vẫn chưa thấy anh về nhà, thường anh về trễ anh hay gọi một tiếng báo trước hôm nay lại không gọi.
Hay là... Không! Không đâu! Chắc chắn anh có việc nên quên thôi! Chắc chắn thế!
Cô loạng choạng đến ngăn kéo bàn lấy hộp thuốc đổ ra vài viên thuốc uống vào. Sau đó ngồi ghế hai tay ôm đầu, cô phải bình tĩnh nhất định phải bình tĩnh! Chỉ là do cô quá lo, suy nghĩ quá nhiều!
Bà quản gia vẻ mặt lo lắng nhanh chóng đến gần cô: "Thiếu phu nhân, quản lý Hà nói thiếu gia đã rời đi từ ba giờ chiều rồi, thiếu gia nói sẽ về sớm, quản lý Hà sẽ cố liên lạc với thiếu gia thôi."
Tay cô một chiếc điện thoại run rẩy bấm số của Nam Cung Tử Hàn nhưng không ai bắt máy, thuê bao không liên lạc được. Nỗi lo lắng lớn hơn, cô càng gọi nhiều hơn nhưng thuê bao vẫn không liên lạc được.
Âu Dương Uyên Ngôn đứng lên mặc áo khoác đi ra ngoài làm bà quản gia hoảng sợ: "Phu nhân, sắc mặt cô trắng lắm hay cô đi nghỉ ngơi chút đi. Chắc thiếu gia chỉ đang có chút việc thôi, thiếu gia sẽ về sớm thôi."
"Không, không đâu, anh ấy không bao giờ tắt máy. Dù có chuyện gì anh ấy cũng không bao giờ tắt máy đâu. Tôi muốn đi tìm anh ấy..."
Âu Dương Uyên Ngôn hoảng loạn lầm bầm, mặc bà quản gia ngăn cản vẫn đi ra bên ngoài lúc này chiếc Rolls-Royce dừng ngay trước mặt, quản lý Hà mặt không chút máu.
"Thiếu phu nhân và quản gia Hạ mau lên xe!"