Tiếng hét của đàn ông vang lên, hai người vệ sĩ áo đen không biết từ lúc nào xuất hiện mạnh tay bẻ ngoặt tay của Lâm Tuỳ Nhiên khiến mặt anh ta trắng bệch như tờ giấy, ánh mắt của hai vệ sĩ rất biết nắm bắt tình hình mà nhìn chằm chằm khoá chặt vào Lâm Tuỳ Nhiên không dám dời mắt đi lung tung.
Người đàn ông hơi thở gấp gáp kịch liệt nhìn Âu Dương Uyên Ngôn mơ hồ ở trên giường sắc mặt lạnh đi, tiến đến cởϊ áσ măng tô to lớn bao bọc cơ thể nhỏ bé của Âu Dương Uyên Ngôn bế cô ra khỏi phòng, thanh âm ẩn chứa tức giận trầm thấp: "Đánh hắn! Không được để hắn chết! Ta muốn biết người phía sau!"
Tay anh cầm chiếc máy ảnh tắt đi rút thẻ nhớ ném lên giường, gằn từng chữ: "Quay lại toàn bộ!"
Lâm Tuỳ Nhiên đau đớn không phát ra được tiếng nào, không ngờ đến chuyện mình tính toán kỹ như vậy mà Nam Cung Tử Hàn lại có thể phá ngang.
Chẳng phải Âu Dương Uyên Ngôn đã không còn quan hệ với Nam Cung Tử Hàn rồi sao? Anh ta còn nghe nói Nam Cung Tử Hàn đang ở thành phố Bạch Sa làm thế nào lại đến đây được?
Âu Dương Uyên Ngôn mơ hồ được ôm trong vòng tay rắn chắn, mùi hương đàn ông quen thuộc quyện vào hơi thở, tay cô nắm cà vạt của anh, dựa người anh cọ xát. Đầu dụi lên ngực anh, hai mắt nhắm lại thanh âm nhỏ khàn khàn nũng nịu đến đáng thương: " Hàn Tử... cứu em..."
Đáy mắt anh tối lại bước chân nhanh chính đã đến căn phòng ở cạnh cô, trợ lý đã mở sẵn cửa cúi đầu sau đó đi vào nhà cô. Nam Cung Tử Hàn mang cô tiến vào phòng rồi vào phòng ngủ đặt cô lên giường nhưng cô không rời người anh tay chân như xúc tua bám dính lấy người Nam Cung Tử Hàn, bác sĩ nữ có mặt từ lúc nào tiến lại gần bắt mạch cho cô cũng chỉ có thể nói cô bị bỏ thuốc.
Trợ lý rất nhanh đã trở lại đưa cho nữ bác sĩ một vỉ thuốc mà anh ta vừa lấy được trên người Lâm Tuỳ Nhiên. Bác sĩ bẻ vỉ thuốc nếm thử phân tích, càng nói mặt càng tái xanh.
"Chủ tịch! Thuốc này là thuốc chợ đen đã bị cấm bán cách đây ba năm rồi còn có lệnh hủy bỏ, thuốc này rất độc làm thần trí người ta không tỉnh táo kíƈɦ ɖụƈ rất mạnh, uống một viên vào là xác định xong đời, nhưng vỉ thuốc mới tinh này trống ba chỗ..."
Nghe đến đây tay Nam Cung Tử Hàn đã siết chặt thành quyền, mặt âm u như tu la đến từ địa ngục nhìn cô bám sát người mình, bàn tay nhỏ bé không an phận như đêm đó giật tung khuy áo của anh luồn tay vào vuốt ve cơ ngực săn chắc.
Bàn tay to lớn dùng lực ngăn bàn tay mềm mại nhỏ bé của cô, mặc cô làm loạn bình tĩnh phân phối: "Chuẩn bị thật nhiều đá đổ vào bồn, hợp đồng sáng mai kiểm tra kỹ tiến hành, lấy danh nghĩa của phu nhân dời cuộc họp hội đồng khẩn vào ngày kia đi, còn lại cút!"
Bác sĩ lo lắng nghiêm trọng nhìn tình trạng của Âu Dương Uyên Ngôn, từng chữ từng câu cẩn thận nói ra: "Chủ tịch! Thuốc này là anh không được nương tay với phu nhân, nếu anh làm nhẹ dược tính càng kéo dài khiến phu nhân càng khó chịu, cũng khiến chủ tịch dễ mất sức. Chủ tịch chỉ cần làm đến khi người phu nhân bớt nóng lại, ngày mai tôi sẽ thử trung hoà phần thuốc còn lại trong người phu nhân."
Trợ lý Hà hiệu suất cao đã nhanh chóng đổ đầy đá cục vào bồn tắm nghe xong lời dặn dò của nữ bác sĩ tai cũng đỏ ửng lên rủa thuốc biếи ŧɦái rồi cũng bác sĩ rời khỏi.
Ấn đường Nam Cung Tử Hàn nhíu chặt, chuyên chú nhìn Âu Dương Uyên Ngôn lẩm bẩm Hàn Tử, rốt cuộc "Hàn Tử" là ai? Là người cô gặp trong ba tháng? Là người cô thích sao?
Nghĩ đến đây trong tim đã có cảm giác đổ vỡ, nếu sáng mai thấy anh là người bên cạnh liệu cô oán hận gϊếŧ chết anh hay không? Cô thà lên giường cùng người lạ cũng không muốn cùng anh có quan hệ, cô nói không muốn gặp lại anh.
Lúc đó giữa bọn họ là quan hệ cô bỏ tiền, anh chỉ "trộm long tráo phụng" mà thôi nên căn bản anh đối với cô lén lút không hối hận, vì đó là quyết định của cô cho nên cô vẫn có thể ôm hiểu lầm đó mà vui vẻ sống. Sự việc hôm nay đã đánh động đến cô cho dù có rời đi trước cũng không thể, nếu để cô hiểu lầm cô đã bị hại thì còn tệ hơn!
Đang ở Bạch Sa anh nhận được tin nhắn tuyệt vọng đó liên biết được chắc chắn cô đang cảm thấy không có mấy phần hy vọng thoát được nên cô chỉ muốn anh "niệm tình vợ chồng" thay cô tận lực bảo vệ người thân vì lúc đó chắc chắn cô nghĩ có khả năng cô sẽ không thể sống sót qua đêm nay.
Nhưng nếu ngày mai phát hiện bản thân bị bỏ thuốc còn qua đêm với anh, với cá tính của cô thì đó chính là sống không bằng chết!
Môi cô hôn lên yết hầu của người đàn ông liếm nhẹ rồi vụng về hôn lên môi anh mút lưỡi anh dây dưa. Nam Cung Tử Hàn luyến tiếc nhắm mắt cùng Âu Dương Uyên Ngôn hôn môi cùng chiếc lưỡi nhỏ đinh hương dây dưa càng hôn càng kịch liệt không biết từ lúc nào đã áp cô dưới thân.
Nam Cung Tử Hàn rũ mắt một tay to lớn cố định hai cổ tay nhỏ của cô lên đỉnh đầu, dịu dàng, hối tiếc, đau lòng tựa chóp mũi vào chóp mũi cô, trán tựa trán sau đó thở dài bất lực nhưng lại âm thầm quyết định, thanh âm mũi nóng bỏng mê hoặc như dụ dỗ một đứa trẻ nhưng mãi mới nói ra được: "Ngôn Ngôn, nói cho anh biết Hàn Tử là ai? Là người em thích đúng không? Hắn ở đâu? Anh mang hắn đến làm giải dược cho em!"
Đây là người con gái anh để tâm, nhưng vì nghĩ đến cảm nhận của cô đến giờ phút này anh vẫn như cũ vì cô, tim đau đớn, nhắm mắt mang người đàn ông khác lên giường cô. Chấp nhận buông tay giao người con gái mình yêu cho người đàn ông khác vì muốn sáng mai cô tỉnh lại sẽ không đau đớn, dằn vặt.
Âu Dương Uyên Ngôn uốn éo người dưới thân anh, lúc này đã không phân biệt được trời trăng mây nước gì nữa. Cô cảm nhận được hơi lạnh từ người đàn ông quen thuộc nhưng vì sao anh không có hành động tiếp theo?
Thanh âm cô nũng nịu, không hiểu trong đôi mắt giăng sương kia đang nghĩ gì mà lúc sau cô oà khóc nức nở: "Hàn Tử... Chỉ muốn Hàn Tử... Em yêu Hàn Tử... Nhưng anh ấy không cần em nữa rồi... Ba tháng trước anh ấy ly hôn em rồi... Hàn Tử... Hàn Tử...."
Nghe đến đây Nam Cung Tử Hàn kinh ngạc nhìn cô, tay thoáng chốc đã nới lỏng hai tay cô thoát được vòng qua cổ anh kéo người anh xuống tiếp tục vụng về hôn bạc môi của người đàn ông.
Anh bất động chỉ sợ đây là giác mơ của anh, chỉ sợ anh đang say ở một quán bar nào đó mà người kia không phải cô. Âu Dương Uyên Ngôn bất mãn anh không nghênh hợp liền cắn khoé môi anh mùi máu tràn ra lúc này lý trí mới trở về.
Hàn Tử là gọi anh! Cô nói cô yêu anh! Ly hôn ba tháng trước chỉ có anh!
Sự kinh ngạc thay bằng vui mừng điên cuồng, anh dừng sức khống chế bàn tay đang sờ loạn của cô lên mặt mình, tỉ tê: "Ngôn Ngôn, là anh, em nhận ra anh không?"
Đáy mắt mơ hồ nhưng vì lực đạo của anh quá mạnh cô bị chế trụ gắt gao dưới thân nhìn anh gật rồi lắc, tay niết gương mặt anh thanh âm có chút khó tin huyền ảo, lại uất ức trực khóc: "Ảo giác này thật quá, nhưng đúng là nét mặt của Hàn Tử... Nhưng lúc nãy em nhìn người xấu thành Hàn Tử, em ảo giác. Hàn Tử... là Hàn Tử sao?"
Nam Cung Tử Hàn ánh mắt thâm thuý đen như mực ẩn chứa hình bóng của cô, trịnh trọng nghiêm túc khẳng định: "Đúng, là anh!"
Âu Dương Uyên Ngôn lắc đầu không tin, lại ôn hoà như nước nhìn anh, ánh mắt không dời khỏi hầu kết lên xuống quyến rũ của người đàn ông, chau mày khẽ hỏi: "Hàn Tử biết nấu ăn, anh biết không?"
Ánh mắt người đàn ông ôn nhu tình ý triền miên không trả lời trực tiếp áp đôi môi hồng nhuận hôn xuống tay kéo áo măng tô đang che trên người cô xuống vuốt ve từng đừng cong mềm mại của người phụ nữ.
Từng nơi anh lướt qua đều để lại một đốm lửa lớn làm thần trí Âu Dương Uyên Ngôn không biết đã bay đi hướng nào chỉ biết khàn giọng rêи ɾỉ.
Tay anh kéo hết các vật cản trên người cô xuống, cũng nhanh chóng cởi đồ, biết nơi đó của cô đã chuẩn bị trước Nam Cung Tử Hàn cố định chân cô chuẩn xác tiến vào. Đã có thuốc kíƈɦ ŧɦíƈɦ anh căn bản không cần làm bước dạo đầu lại sợ cô dục hỏa khó nhịn liền nhanh chóng lấp đầy cô.
Âu Dương Uyên Ngôn như con thuyền nhỏ chao đảo giữa giông tố du͙ƈ vọиɠ, tay bám chặt vào bỏ vào cứng rắn của người đàn ông mặc cho anh điên cuồng luật động. Cơ thể anh lạnh quá, vừa lúc người có bóng quá liền muốn ôm anh cùng anh dây dưa như vậy mãi mãi.
"A... Ân... Hàn Tử... Ưʍ... Hàn Tử... Nhanh...."
Nam Cung Tử Hàn mày kiếm nhíu chặt thở dốc nhìn cô lúc này đã chìm trong du͙ƈ vọиɠ không khỏi đau lòng tuy nhiên động tác ra vào điên cuồng va chạm, mạnh bạo thô lỗ xỏ xuyên người phụ nữ dưới thân.
Đau đớn đến khó chịu kèm theo kɦoáı ƈảʍ đánh ập khiến Âu Dương Uyên Ngôn mơ hồ cảm nhận hồn với xác như tách đôi, chân ngọc vẫn gắt gao ôm chặt thắt lưng anh, khoá hông anh căn cản không muốn anh rời đi.
Tên chết tiệt kia, một viên thuốc đã đủ chết vì sau lại cho cô uống những ba viên thuốc cấm đó? Nếu anh đến muộn thì sau? Chẳng phải Lâm Tuỳ Nhiên tính gϊếŧ chết cô trên giường, chết nhục nhã như vậy? Nếu còn sống thì không phải bị làm đến hỏng, căn bản va chạm mạnh như thế chắc chắn cô sẽ bị thương!
Sau gần hai tiếng anh và cô phóng thích lần một, mới rời khỏi cô một chút Âu Dương Uyên Ngôn đã thấy trống rỗng đẩy anh xuống giường ngồi lên người anh như người mất trí cuồng giao hợp nhanh chóng ra vào liên tục, thanh âm rêи ɾỉ phóng túng đứt quãng đến đáng sợ.
Ánh mắt Nam Cung Tử Hàn xuất hiện tia hoảng sợ cùng đau lòng nhìn nơi giao hợp chứa đầy chất dịch trong suốt hoà của hai người cùng máu đỏ liên tục chảy ra liền đẩy ngã cô đè lên người cô, du͙ƈ vọиɠ lúc này biến mất hoàn toàn.
Ấn đường nhíu chặt, thần sắc anh nặng nề, tay dùng lực bóp chặt cổ tay cô, hai gối chế trụ chân cô không cho cô động nữa, lãnh đạm trầm thấp: "Ngôn Ngôn, nghe anh, em bị thương, không thể tiếp tục!"
Đáy mắt Âu Dương Uyên Ngôn đen láy mơ màng ướt đẫm, giọng run rẩy cầu xin, nức nở khàn tiếng gào lên rồi lại dịu đi: "Em khó chịu, em đau quá, nhưng như vậy chưa đủ! Hàn Tử cho em, em muốn... Hàn Tử... cứu em..."
"Không thể!"
"Hàn Tử... Hàn Tử... Anh có yêu em không? Yêu em thì cho em được không?"
Nghe câu nói cầu xin này tim anh vỡ vụn, đau đớn. Anh biết cô bị hành hạ bởi dược tính nhưng không thể tiếp tục, chắc chắn như vậy sẽ đem cả hai hủy hoại mất, hủy hoại anh cũng không sao nhưng anh đau lòng cô không muốn cô bị thương. Tuy nhiên câu cuối nói cuối cùng của Âu Dương Uyên Ngôn làm thành trì trong tim anh tan nát, anh yêu cô!
Rất rất yêu cô, yêu cái người vô tâm vô phế này! Yêu cái người không biết phòng bị để người ta tính kế! Anh lo lắng đến tìm cô kết quả lại bị người phụ nữ vô tâm này tổn thương nhưng anh vẫn không kìm được yêu cô, lo lắng cho cô! Lúc ở Bạch Sa nhận được tin nhắn của cô không biết anh đã điên cuồng như thế nào? Anh chỉ hận không thể xuất hiện ngay trước mặt cô bảo vệ cô, an ủi cô, cảm giác bí bách đó như muốn nhấn chìm anh.
Nam Cung Tử Hàn nghiến răng khẽ động thân thể, lần này dù thế nào cũng không thể mạnh bạo theo lời bác sĩ cũng như mong muốn của cô.
"Hàn Tử... Nhanh lên... Hàn Tử... A... Ưʍ..."
Anh cũng rất khó chịu nhưng lại bỏ qua cảm giác đòi hỏi ở bản thân và câu nói của người phụ nữ toàn lực chỉ có thể cố gắng chậm rãi duy trì đến khi dược liệu rút đi, sau gần ba tiếng lại phóng thích lần hai. Ánh mắt sâu thẳm như giếng nước giữa đêm trăng mùa đông trầm tĩnh thường ngày của anh đỏ ngầu, tinh thần căng thẳng nhìn cô uốn éo cả người tay níu lấy cánh tay săn chắc của anh bám chặt.
Nơi giao hợp vẫn gắt gao giữ lấy anh, nơi đó nóng đến khiến Nam Cung Tử Hàn thở dốc như thể mọi thứ trở về đêm hôm đó. Mí mắt cô mở không lên, mặt trắng nhợt vẫn yếu ớt cầu xin: "Hàn Tử, cho em đi, cho em đi, em vẫn muốn..."
Khác với lần giao hoan của hai người lần đầu tiên lần này trong lòng anh chỉ có hoảng sợ, căm phẫn, đau đớn chứ không còn kɦoáı ƈảʍ gì cả. Bàn tay to lớn vuốt ve sống lưng tinh tế sau dùng lục dựng cả người cô đẩy hai tay cô ôm chặt bả vai, chân kẹp chặt vòng hông săn chắc của anh.
Môi anh hôn lên xương quai xanh khẽ gặm cắn, anh biết giờ cô chỉ muốn, có chết cũng muốn làm nên nói gì với ích. Giờ anh chỉ còn cách giảm thiểu thương tổn cho cô nhiều nhất, dù đêm nay có chết trên người cô cũng được, nhất định phải giải hết dược trên người Âu Dương Uyên Ngôn!
Thanh âm đàn ông khàn khàn quyến rũ mê hoặc cưng chiều: "Được chúng ta làm tiếp, làm tiếp, nhưng đau thì phải nói anh..."
"Ưʍ...ừm... Không đau... Chỉ muốn cùng Hàn Tử... A... Ân..."
Nam Cung Tử Hàn đi về phía phòng tắm, từng bước đi như rút ra lại đâm vào sâu trong cơ thể khiến Âu Dương Uyên Ngôn rất thoải mái còn cắn lên vai anh để trút kɦoáı ƈảʍ đói khát này. Vào phòng tắm anh chuyển động về hướng bồn tắm ngập đá tan hết tuy nhiên nước trong bồn vẫn còn rất lạnh nhẹ nhàng thả cả hai xuống.
Nước lạnh đánh lên thần kinh khiến người cô có thắt lại, hạ thân theo đó mà thắt chặt hơn khiến này kiếm người đàn ông nhíu chặt đủ kẹp chết một con ruồi. Thân thể trong ngực anh nóng bỏng như mặt trời thoáng chốc đã dịu đi, Nam Cung Tử Hàn giữ tư thế cố định xoay người cô tựa người trước lên thành bồn, thấp thoáng bóng lưng trắng nõn tinh tế đã xuất hiện trước mắt, mái tóc đen huyền thạch như tô điểm cho tấm lưng mảnh khảnh.
Tay người đàn ông gắt gao chế trụ eo cô chậm rãi trong làn nước lạnh chuyển động mạnh theo từng đợt nước mát lạnh đánh vào cơ thể cô, vì có nước ma xát nên thân thể Âu Dương Uyên Ngôn căng cứng, đau rát khó chịu nhưng lại rất thỏa mãn. Sau Nam Cung Tử Hàn ôm cô từ phía sau bạc môi hôn lên từng tấc da thịt trắng nõn khẽ cắи ʍút̼ bàn tay thô ráp vuốt ve khắp người khiến vùng ngực của Âu Dương Uyên Ngôn hô hấp không ngừng môi đỏ bật lên tiếng rên khẽ như đáng vào trái tim anh khiến anh kích động.
Cứ như vậy bị anh lúc mạnh bạo chuyển động lúc từ tốn chuyển động, cơ thể yếu ớt sớm bị đánh ngất như con thuyền nhỏ lật trong biển du͙ƈ vọиɠ, cứ như vậy liền ba tiếng đồng hồ.
Thân hình anh rời bồn tắm đứng dưới vòi sen tắm rửa qua loa xong mặc đồ ngủ tơ tằm đã chuẩn bị sẵn, xong xuôi mới đến chăm cho cô tay đặt lên mặt cô vẻ mặt còn hơi hấp nóng tuy nhiên cơ thể đã mát lạnh.
Nhìn vẻ mặt trắng bệch huyết sắc, đôi mắt nhắm nghiền khổ sở, hai cổ tay, bắp đùi và vùng eo để lại vết bầm do anh không khống chế tốt lực đạo, từ vùng cổ trở xuống chi chút vết hôn đỏ đậm cũng dấu hôn tím bầm của hôm đó trên người cực kì bắt mắt.
Nam Cung Tử Hàn nhìn cảnh tượng diễm lệ này thân dưới lại căng trướng, anh dời mặt đem cô tắm qua rồi lại lâu sạch đuôi tóc, rửa qua hạ thân sưng tấy tàn nát sau cuộc tàn phá suốt tám tiếng, anh bế cô vào phòng thay áo sơ mi có sẵn của anh cho Âu Dương Uyên Ngôn đắp chăn chỉnh tề mới cần điện thoại không nhanh không chậm khàn khàn ra lệnh: "Cho bác sĩ vào!"
Nữ bác sĩ còn chưa tỉnh ngủ mới sáng sớm đã bị gọi đi, trợ lý Hà và nữ bác sĩ thấy Nam Cung Tử Hàn mắt long sòng sọc đang ngồi bên mép giường dịu dàng đặt khăn lạnh lên trán cô hạ nhiệt và Âu Dương Uyên Ngôn mặt trắng nhợt đang hôn mê khiến hai người họ bị dọa sợ.
Trợ lý Hà nhìn tình hình của ông cút cơn buồn ngủ bay sạch gấp rút gặp đầu ra hiệu, nữ bác sĩ nhanh chóng phối hợp kiểm tra lại sức khỏe cho Âu Dương Uyên Ngôn mới thở phào nhẹ nhõm: "Chủ tịch, chỉ số tim mạch hơi cao một chút, để tôi truyền nước biển cho phu nhân, tình hình ổn rồi, qua ngày mai chờ số thuốc còn lại trung hoà với nước biển là sẽ ổn thôi."
Nữ bác sĩ nhìn trợ lý Hà có chút khó nói lại nhìn Nam Cung Tử Hàn hắng giọng, trợ lý Hà hiểu ý gật đầu với anh đi ra ban công gọi điện thoại, bác sĩ lúc này mới tự nhiên hơn, lấy thuốc trong túi đưa cho anh.
"Này là thuốc mỡ, để bôi cho phu nhân cho vết thương nhanh lành, dùng được cho cả trong lẫn ngoài."
Bác sĩ còn cố ý nhấn mạnh chữ "trong", Nam Cung Tử Hàn đương nhiên hiểu ý tứ của bác sĩ, đặt lọ thuốc lên đầu giường, bác sĩ thao tác rất nhanh đã đem nước biển y tế cắm vào tĩnh mạch hở tay cô, cẩn thận dặn dò thêm.
"Ngài canh đừng để phu nhân cử động để bị kim găm gây tắc mạch, truyền xong chai nước này nếu ngài không muốn tôi làm phiền có thể rút ra, càng dứt khoát càng tốt sau lấy bông và băng dán lại là được. Còn nếu không..."
"Lui ra đi."
Nữ bác sĩ cúi đầu rời đi lúc này trợ lý Hà mới trở lại, anh ta như bà mẹ trẻ dáo dát nhìn quanh Nam Cung Tử Hàn cũng khiến vị bác sĩ lo lắng, trợ lý Hà sốt sắng: "Chủ tịch, nhìn ngài không ổn chút nào."
Nam Cung Tử Hàn chăm chú nhìn cô, thong dong đứng lên chuyển vị trí đến tay đang găm kim của cô ngồi xuống, trầm thấp: "Đem đồ vào đây, lui đi."
Biết ý ông chủ đã quyết trợ lý Hà ảo não đi ra ngoài. Xem ra hôm nay ông chủ của bọn họ muốn ngồi cạnh phu nhân bồi người đẹp trong lòng cả ngày rồi...
Nhìn sắc mặt tàn tạ kia xem, thật sự dọa chết người đó! Nam Cung chủ tịch mặt trắng bệch hốc mắt trũng sâu, đôi mắt tĩnh lặng sâu thẳm đỏ long sòng sọc như đế vương trầm luân vào tửu sắc còn đâu Nam Cung chủ tịch thanh tâm quả dục, trầm tĩnh, lạnh lùng như chiến thần chứ?!
Hai hình tượng này chội chết anh ta rồi...
Ôi chủ tịch cao cao tại thượng của anh ta....