Thím Lâm được sắp xếp sang quản lý mảng vệ sinh, thím Vương tiếp tục ở lại nhà bếp.
Còn về Phó Hi, có thể gọi là nổi tiếng sau một đêm.
Ghê gớm, đanh đá, hay lý luận, cứng đầu, tóm lại không còn ai dám coi thường cô, cũng không có ai dám khinh bỉ cô nữa.
Dĩ nhiên, trong này có một phần nguyên nhân lớn là vì sự thay đổi thái độ của Tô Thiên Lâm.
Cậu Hai lại ra tay giúp mợ Hai trừng trị thím Lâm ư?
“Quan hệ của hai vợ chồng họ không phải không tốt sao? Sao cậu Hai lại giúp mợ Hai?”
“Haizz, ai mà biết được? Trước đây không tốt, không có nghĩa là bây giờ không tốt, tôi thấy họ khá xứng đôi!”
“Cũng đúng… mợ Hai xinh đẹp, lại trẻ trung, khuôn mặt cô ấy cứ như có thể vắt ra nước vậy đó, có một cô vợ xinh đẹp như thế ở bên cạnh, nếu tôi là đàn ông, cũng sẽ cưng chiều, bảo vệ cho mà xem!”
“Tuy là nói thế, nhưng không phải trước đây cũng từng ầm ĩ đến mức gà bay chó chạy, này, cô có nghĩ chuyện mợ Hai nằm viện là giả không?”
“Vợ chồng trẻ bây giờ nào có cặp nào không có xích mích đâu? Thanh niên mà, nhất thời sốc nổi là chuyện có thể hiểu được. Ít ra cũng cùng sống cùng dưới một mái nhà, thời gian lâu rồi, tình cảm cũng sẽ từ từ sâu đậm thêm thôi.”
“Đoán tới đoán lui không thấy mệt à? Không ngại nó cho các người biết, cậu Hai nhà chúng ta rất thích mợ Hai đấy! Chuyện tình cảm không tốt gì đó chỉ toàn là lời đồn bậy bạ thôi!”
“Sao cô biết? Đừng có lừa chúng tôi…”
“Xời, các người không tin à… lần trước tôi trực ca đêm, toilet bên ngoài bị tắc, phải đi cái ở trong phòng khách. Lúc đó tầm khoảng 2, 3 giờ sáng, trời tối thui, vậy mà có người lại ngồi trên sô pha hút thuốc, các người đoán xem là ai?”
“Chắc không phải là cậu Hai đấy chứ?”
“Còn ai vào đây nữa! Cậu Hai của chúng ta đang nhìn phòng ngủ dành cho khách đến ngẩn người đó!”
“Ôi! Chắc chắn là đang nhớ mợ Hai rồi…”
Mọi người cười ồ lên đầy mờ ám.
Lần này, có thể coi như Phó Hi lật mình thành công, từ “người phụ nữ bị ruồng bỏ” bị tống vào lãnh cung, chỉ sau một đêm trở thành “sủng phi”, ánh mắt của tất cả mọi người nhìn cô đều thay đổi.
Dù sao, người ta có chồng bảo vệ, không thể tùy ý trêu chọc được.
Thím Lâm chính là một bài học đẫm máu.
Bên ngoài nghị luận thế nào, Phó Hi không hề hay biết, cô đang dùng cơm một cách “nho nhã“.
“Con no rồi!” Buông đũa, “Mọi người cứ ăn thong thả.”
Lau miệng, chuẩn bị đứng dậy.
Tô Thiên Lâm cau mày, “Sao ăn ít vậy?”
“Không đói!”
“Cô đã ăn gì ở bên ngoài rồi sao?”
Chậc, phản ứng nhanh nhậy đấy chứ.
“Muốn biết?” Phó Hi chớp mắt, cười đầy thần bí.
Hắn ta gật đầu.
“Không nói cho anh biết đấy!”
Xoay người, vừa đi vừa ngân nga bài “Mua bán tình yêu” bị lạc tông, mái tóc còn ướt bết thành từng chùm nhỏ, dính vào lưng, làm thiếu đi sự bay bổng tự nhiên.
Con ngươi của Tô Thiên Lâm co lại, trở nên tối tăm.
“Thiên Lâm, con và Phó Hi…” Lục Thảo lên tiếng, muốn nói lại thôi.
“Mẹ, con là con, cô ta là cô ta, không có bất kỳ mối quan hệ nào với nhau.” Biểu cảm lạnh lùng, ánh mắt xa cách.
Lục Thảo thở phào, vừa cười vừa gắp đồ ăn cho hắn, “Ăn nhiều vào…”
Phó Hi trở về phòng, đóng cửa cài chốt, đúng là cô không đói, buổi chiều ở khách sạn ăn quá nhiều, bây giờ vẫn còn thấy tức bụng.
Miễn cưỡng ăn vài miếng ở trước mặt Lục Thảo và Tô biến thái, quả thật cô đã chịu hết nổi rồi.
Cũng may, không có nhiều người về ăn cơm, bớt được sự hỏi han đầy phiền phức.
Tô Tấn Huy có tiệc xã giao, Tô Thiên Mỹ thì nghe nói có buổi hẹn, nhưng vợ chồng Tô Thiên Kỳ lại không về nhà, việc này thì hơi kỳ lạ rồi.
Dựa vào sự quan sát trong khoảng thời gian qua của Phó Hi, vẻ ngoài của Tô Thiên Kỳ đúng là chín chắn cẩn trọng, nhưng có lúc chín chắn quá mức sẽ biến thành “già dặn“.
Ví dụ như, mỗi ngày đi làm về nhà đúng giờ, dĩ nhiên, trừ những hôm có tiệc xã giao, cho nên bình thường đều có thể thấy anh ta trên bàn ăn.
Lại ví dụ như, thời gian chạy bộ là sau khi ăn cơm xong 40 phút bất di bất dịch kia, có một hôm ngoài trời bắt đầu nổi sấm, anh ta vẫn kiên quyết muốn ra ngoài chạy bộ.
Thời gian làm việc nghỉ ngơi cố định, sáng sớm thức dậy là phải đọc báo sáng, một ly trà xanh đặt bên tay phải v.v...
Trên mạng có một từ, là gì nhỉ…
À, lão cán bộ!
Đây là cuộc sống của người già sau khi về hưu đó!
Cẩn thận tỉ mỉ, không đổi theo thời gian.
Thật ra, thông thường mà nói, những người kiểu này ít nhiều gì cũng sẽ có một chút tính gia trưởng, nhưng Sầm Vân Nhi lại thấy vui vì điều đó, lần nào cũng thấy ánh mắt cô ta phát sáng lên cứ như lượm được bảo vật, cô ta cũng sẵn lòng phối hợp với nhịp điệu sinh hoạt của anh ta, có thể xem như là hình mẫu của một người vợ hiền điển hình.
Nhưng hôm nay, hai người họ đều không trở về, Lục Thảo phải đích thân gọi điện hối thúc, nói chuyện chưa đến 10 giây thì đã cúp máy rất qua loa.
Ánh mắt Phó Hi tập trung, đột nhiên nhớ tới sáng nay, Sầm Vân Nhi hình như có nhận được một cuộc gọi, sắc mặt trở nên trắng bệch, sau đó không nói lời nào mà kéo Tô Thiên Kỳ rời đi, ngay cả bữa sáng cũng không kịp ăn.
Có lẽ đã có chuyện xảy ra rồi.
Còn là chuyện gì thì sớm muộn cũng sẽ biết thôi.
Đột nhiên, điện thoại rung lên, Phó Hi lấy điện thoại từ trong túi ra xem.
Vừa nhìn thấy người gọi tới, hai mắt lập tức trở nên sáng rực.
“Phì Tử!”
“Chị Phó, em điều tra được rồi.” Tiếng uống nước ừng ực.
“Vây giờ cậu đang ở đâu?”
“Vừa về đến nhà.”
“Đừng vội, từ từ nói.”
Tiếng thở hổn hển ở đầu dây bên kia dần bình tĩnh lại, “Em đi về hướng bắc nghe ngóng như chị dặn, không bỏ qua nơi nào, kể cả những con hẻm nhỏ phức tạp nhất, hì, thế mà em lại dò la ra được thật! Số 206 đường Đồng Nhân có quán ăn vặt Phong Vị, nó nằm ở vị trí góc khuất ở cuối đường, địa thế khá là vắng vẻ nên việc làm ăn không được tốt lắm. Vì để tiết kiệm tiền thuê nhà, ông chủ dẫn vợ con tới ở luôn trong tiệm. Vào buổi tối ngày 7 tháng 8, con ông chủ quán bị sốt, hai vợ chồng thay nhau chăm sóc, vì tiết kiệm tiền nên không bật điện, may mà cửa sổ đối diện với đèn đường nên mượn ánh đèn đường để soi sáng.”
“Khoảng vào 2 giờ sáng, dưới lầu có tiếng đánh nhau, nhưng thời gian không dài lắm, đợi đến khi họ ló đầu ra xem thì đã không còn ai. Ông chủ cho rằng có thể là mấy đứa côn đồ đùa giỡn gây chuyện chơi, cũng chẳng nghĩ nhiều, đóng cửa sổ, trở về tiếp tục chăm sóc con mình. Kết quả, sáng hôm sau mở cửa tiệm thì thấy góc tường bị người tạt bùn lên, lúc quét dọn lại phát hiện thấy có vết máu!”
“Ngày 7 tháng 8…” Vuốt cằm, chìm vào trong suy nghĩ.
“Hôm đó là sinh nhật của con ông ta nên ông ta không thể nhớ sai được.”
“Xung quanh có camera quan sát gì không?”
Phì Tử lại uống một cốc nước nữa, âm thanh hạ xuống rõ rệt, “Đó là một đường cũ, trong đó có rất nhiều tiệm tạp hóa và quán ăn vặt. Em tìm từ đầu đường đến cuối đường, không nhìn thấy có bóng dáng cái camera nào.”
“Vậy đối diện cửa tiệm đó có camera giao thông hay thiết bị ghi hình gì không?”
“… Cũng không có.”
Phó Hi cau mày, “Xung quanh có kiến trúc nào nổi bật hoặc cửa hàng nào nổi tiếng không?”
Phì Tử suy nghĩ kỹ, “Xa hơn một chút là một tòa nhà tài chính, gần hơn… có một quán rượu, nửa năm trước có mời được vài cô nàng Tây tới múa thoát y phục vụ, việc làm ăn càng ngày càng tốt, danh tiếng cũng ngày càng vang xa.”
“Quán rượu? Tên gì?”
“Ngân Ổ, hi hi… là Ngân trong kim ngân.”
Phó Hi: “…”
“Nghe nói nơi đó thuộc quyền quản lý của một đại ca ở khu vực phía bắc, bản thân Lôi lão đại lâu lâu cũng sẽ đi nịnh hót vài lần. Nhưng gần đây chắc hắn ta không có tâm trạng làm việc đó.”
“Là thế nào?”
“Em vợ của hắn mất tích hơn nửa tháng, nghe nói biến mất ngay tại Ngân Ổ, Lôi lão đại bận rộn tìm người, vốn chẳng có thời gian đi trụy lạc mua vui.”
Một tia sáng xẹt qua mắt, Phó Hi bỗng thấy thông suốt.
“Phì Tử à, cậu làm rất tốt!”
“He he… cảm ơn chị!” Cảm giác chán nản lúc trước đã bị đánh bay sạch sẽ.
“Lúc đi nghe ngóng có bị lộ thân phận không?”
“Không, không đâu! Em cải trang thành khách hàng, trò chuyện với ông chủ trong lúc ăn, ngay cả ông ta cũng không giữ được miệng, nhiều chuyện kể hết cho em nghe.”
“Ừ, vất vả rồi, lát nữa tôi mời cậu ăn cơm.”
“Hì hì… chị, chị không cần khách sáo đâu, chuyện lớn em làm không được, chứ làm chân sai vặt thì dư sức. Nhưng mà chị nghe ngóng chuyện này làm gì? Đám khốn Ngụy Cương chắc chắn đã chém chết người đó rồi, lại còn trên địa bàn của Lôi lão đại nữa, lỡ bị phát hiện...”
Phó Hi cười không nói gì, Ngụy Cương nào chỉ chiếm dụng địa bàn của người khác, ngay cả em vợ của người ta cũng dám chém kia mà.
Vừa hay, đoạn ghi hình vốn nằm trong tay họ, việc Phó Hi cần làm chỉ là nhắc nhở, còn về sau này sẽ xảy ra chuyện gì thì đã không còn nằm trong phạm vi khống chế của cô nữa.
Hy vọng mạng của Ngụy Cương đủ cứng.
A di đà Phật.
Bây giờ chỉ còn đợi Ân Hoán bày tỏ thái độ thôi, chỉ còn bốn tiếng nữa là tới 12 giờ đêm.
Cốc cốc cốc…
“Ai đó?”
Sao lại có người gõ cửa vào lúc này? Phó Hi nhíu mày, sẵn tay xóa luôn nhật ký cuộc gọi.
“Là tôi.”
Tô Thiên Lâm? Hắn ta đến làm gì?
Ngay lúc đang định cửa mở ra, hắn lại đạp cửa vào, may mà Phó Hi né nhanh, nếu không việc đụng vào cánh cửa, mặt mũi bầm dập là chuyện khó tránh khỏi.
Rầm…
Cửa đập vào tường, vụn gỗ bay lên, Phó Hi chỉ cảm thấy có một cơn gió gào thét lướt qua gò má của cô.
“Anh lên cơn điên gì đó hả?” Cô tức giận.
Hắn ta đen mặt, ánh mắt âm trầm, không nói câu nào liền tiến vào, lại dùng chân đá cửa, khóa trái cửa lại.
Phó Hi cảm thấy không ổn nhưng đã không còn kịp ngăn cản, chỉ có thể lùi vể sau, ý đồ muốn cách xa hắn, tiện tay cầm lấy một chiếc móc áo bằng gỗ chắn trước người, bày ra tư thế phòng vệ.
“Hừ, ra dáng lắm, vào bệnh viện rồi quả nhiên tiến bộ hơn không ít.”
“Tô Thiên Lâm, anh muốn làm gì?”
Hắn bước đến, ép sát, “Chiều hôm nay cô đã đi đâu?”
Phó Hi không nói gì, đầu óc xoay chuyển nhanh chóng.
Tại sao hắn lại hỏi như vậy?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT