Căn biệt thự 2 tầng rộng rãi ở ven biển, ban đêm gió từ ngoài khơi thôi vào mang theo mùi mặn cùng hơi lạnh nên tất cả các cửa đều đóng kín và có rèm cửa. Trang bị nội thất cũng tương đối đầy đủ nhưng để Ngạo Đường nấu ăn mà không tốn sức thì cần chuẩn bị thêm. Tủ quần áo cũng chỉ có vài ba bộ, đồ dùng cá nhân ở biệt thự cũ cũng chưa chuyển sang. Điểm cộng duy nhất chính là yên tĩnh, căn nhà gần nhất cũng cách 500m, rên thế nào cũng không sợ ai nghe thấy. Thật thích!
Dĩ nhiên Mặc Hoành không bắt được suy nghĩ này vì Tống Mịch luôn luôn đóng tâm tư tương thông giữa bọn họ, khi cần thiết mới mở ra. Nếu nàng mà biết chắc chắn sẽ đỏ mặt mà mắng cô không biết kiềm chế, tiết tháo bị vứt đi xa mấy dặm.
Thả người xuống giường, ngửa mặt lên trần nhà nghĩ ngợi, một bàn tay lạnh lẽo day day trán cô, những vết nhíu mày cũng dần tan ra. Tống Mịch mở mắt thấy Ngạo Đường tay chống đầu nằm bên cạnh nhìn cô không chớp mặt, vẻ mặt nghĩ ngợi.
“Anh làm sao vậy?”
“Muốn hôn em”
“……anh có khuynh hướng tự ngược à? Nôn như vậy trong bụng còn gì không?”
Ngạo Đường cúi đầu, ánh mắt trầm lại, không nói nhiều lời lập tức đề Tống Mịch xuống. Mới đầu chỉ là cái chạm môi lướt qua như chuồn chuồn chạm nước.
1 giây
2 giây
3 giây
Không chỉ Tống Mịch trợn mắt, cả Ngạo Đường cũng vô cùng ngạc nhiên. Anh vậy mà không nôn!?
Ngạo Đường cả kinh ngồi dậy sờ nhẹ lên môi mình, cô vừa suy nghĩ vừa chống tay định dậy thì lại bị anh đè xuống, đầu gối lên tay anh nên đập xuống không hề đau.
Một nụ hôn sâu ấp đến, cô trợn mắt. Như có luồng điện chạy quanh người làm cơ thể cô cứng đờ.
Ngạo Đường luyến tiếc rời đôi môi căng mọng, còn không cam tâm liếm một cái, mỉm cười nhìn biểu cảm chết đứng của vợ nhỏ, bây giờ cô mới có dáng vẻ ngại ngùng mà thiếu nữ nên có.
“Anh…..anh không nôn?”
Ngạo Đường nghiêng đầu, ánh mắt mơ màng nhìn về phía cô, mỉm cười hứng phấn, bộ dạng quyến rũ chết người.
“Không biết vì sao”
Tống Mịch:”………” WTF, cô chủ động hôn thì nôn đến không biết trời đất, còn hắn chủ động thì không sao!?
Đây là có ý gì?
Không đúng, là lão bà nhà cô bị cái gì?! Tính cách lạ lùng thì thôi đi, đằng này thiết lập thân thể cũng kì quái.
Lão Thiên Gia, ta muốn nói chuyện nhân sinh với ông.
Dáng vẻ ép tường tiêu soái của bổn cô nương phải làm sao đây!
Mặc Hoành Thượng Quân cao cao tại thương ngồi ăn một đoạn cẩu lương bên cạnh chống cằm suy nghĩ, vừa mở miệng đã thấy hợp lí.
“Có lẽ do lão bà nhà người quen bá đạo rồi, não bộ quen với việc giẫm đạp, không chế và đứng trên kẻ khác nên người chủ động thì sẽ sinh ra phản ứng như để cảnh tỉnh, giành lấy thế thượng phong.”
“Đây là bệnh?”
“Tâm bệnh”
“Hoang đường”
Tống Mịch không tin, lập tức chồm tới chiếm lấy môi anh, chưa được 3 giây, đã bị đẩy ra ngơ ngác nhìn Ngạo Đường điên cuồng tìm nhà vệ sinh.
Chó má, đây là cái thể loại gì?
Lão bà nhà cô cũng thật phi thường nha!
Chỉ có hắn được hôn cô mà cô không được hôn hắn. Được lắm!
Lật bàn, muốn hỏi thăm một lượt 18 đời tổ tông Sở gia
Tống Mịch ngơ ngác thì giọng nói Mặc Hoành vang lên bên tai, cực kì nghiêm túc đưa ra giả thiết nhưng cô lại cảm thấy thật khó nghe.
“Hoặc có lẽ lão thiên gia thấy chủ nhân quá dũng mãnh nên việc này là để áp chế dục tính của người lại. Cũng có thể do bệnh sạch sẽ của Ngạo Đường không hoàn chỉnh…..”
Mặc Hoành chưa nói xong đã có cái gối bay tới đạp vào đầu, choáng váng. Mà chủ nhân của màn “đồ sát” kia lại đang lăn lộn khắp giường, bộ dạng cực kì ủy khuất xen lẫn tức giận. Đến khi Ngạo Đường mặt mũi ướt sũng bước ra, cô vẫn nằm im không động dậy, dùng biện pháp giả chết để giảm sự tồn tại.
Nhìn vợ nhỏ nhà mình điên cuồng nghi ngờ nhân sinh, Ngạo Đường bất giác mỉm cười.
Nhường cô nhiều lần rồi, lần này anh phải trả đủ.
Xem sau này ai mới là lão công.
Ngạo Đường tiến lại lật người cô hôn chụt cái nữa rồi ung dung bỏ xuống lầu, để mặc ai đó tức giận bốc khói trút giận lên chăn gối.
Trút giận xong, Tống Mịch nằm thở hổn hển trên giường. Bây giờ mới nhớ đến chuyện Đế U Hành từng truy bắt Ngạo Đường liền tìm điện thoại muốn gọi điện cho Lộ Khiết.
Nhưng tìm mãi không thấy, lật tung chăn gối, túi áo túi quần đều không thấy. Cô bình bịch chạy xuống tầng dưới tìm quanh sofa, vẫn không thấy.
“Ngạo Đường, điện thoại em đâu?”
“Giá để giày dép, ngăn thứ 2, góc bên trái”
“Thấy rồi”
Tìm được điện thoại lại chạy lên phòng, trong danh bạ của cô, một cái tên duy nhất được tô đỏ ghi “Fluoxetine”.
“Lộ Khiết, 1 năm trước Fehlia gửi lời mời cho MJ gia nhập tổ chức sao em không báo với chị?”
“Hả?? Chị để em xem lại”
Đầu bên kia vang lên tiếng bước chân cộc lộc, mãi lúc xong tiếng “ting” của thang máy, Lộ Khiết ngập ngừng một lúc rồi đáp.
“Chỉ có 1 người, là xạ thủ đạt quán quân thi đấu quốc tế, quốc tịch Nga. Em đúng là có ý định mời MJ nhưng chỉ mới gần đây thôi, không đến 1 năm trước”
“…….chị biết rồi”
Nói rồi cô cúp máy, ánh mắt sa sẩm, tay siết chặt ga giường, cơn thịnh nộ ào ào kéo đến.
Lão bà được nuôi ngày càng giỏi rồi, muốn lên trời rồi!
“NGẠO ĐƯỜNG”
Ngạo Đường đang cắt cà rốt nhìn Tống Mịch tức tối gào ầm lên, hơi bất ngờ rồi như nhớ ra liền mỉm cười.
Vợ nhỏ của hắn phát hiện rồi, tức giận mà cũng đáng yêu như vậy!
Tống Mịch xông vào phòng bếp còn chưa nói được câu nào đã bị anh giữ lại hôn chụt một cái, dịu dàng nói.
“Làm salad em thích này.”
“Mẹ nó, anh đừng có……”
Câu chưa nói hết, cô lại bị anh hôn thêm cái nữa, lần này còn lâu hơn lần trước.
“Anh có thôi…..”
Chụt. Lại cưỡng hôn, đã vậy anh còn vui vẻ mỉm cười.
“Đừng tưởng……”
Cô nói 1 câu, anh hôn 1 cái. Thời gian mỗi lúc càng lâu, cuối cùng….
“Có trứng không?”
“Có”
“3 quả?”
“Được”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT