Tần Y Hân ngừng cười, căm phẫn trừng mắt nhìn Tống Mịch, lấy con dao trên bàn đâm về phía cô, miệng la hét.
"Cô đi chết đi"
Tống Mịch bị 2 tên cao to giữ chặt tay, nên dùng chân đá bay con dao về hướng khác, thở dài.
"Chả có tí sáng tạo nào cả, có gì hay hơn không?"
Tần Y Hân điên cuồng lấy đồ trên bàn ném vào Tống Mịch, gào lên nhưng cô đều dùng chân đá bay tứ phía, từ đầu đến cuối không một tí sức mẻ.
2 tên đàn ông giữ tay Tống Mịch thì bị mảnh sành vỡ cứa một vết vào mặt, có vẻ đã mất kiên nhẫn với cách hành xử của Tần Y Hân.
Tống Mịch đùa giỡn 5 phút thấy chả có gì thú vị, liền vùng tay ra khỏi 2 tên cướp biển, xoay cước tung thẳng thái dương bọn họ.
Tống Mịch còn chưa dùng hết sức 2 tên kia đã bị đá bay xa 4 m. Đám cướp biển thấy thế liền kích động đồng loạt giơ súng về phía cô nhưng Tống Mịch đã biến mất.
Từ trên không trung, cô đáp xuống giẫm lên đầu tên thuyền trưởng, khẽ cử động chân, tên kia đập người vào thành sân khấu, thổ huyết.
Tống Mịch 2 tay xách váy, đôi chân nhỏ nhắn di chuyển thanh thoát, nhẹ nhàng xử lí từng tên cướp biển.
Nhìn cô không giống đang đánh nhau mà là khiêu vũ một đoạn nhạc cổ điển thanh lịch. Mỗi bước chân uyển chuyển như bay lượn trong gió, phóng khoáng tự do, từng cử động hoàn hảo không động tác thừa đầy sức mê hoặc.
Thân váy lay động theo từng bước nhảy, như đại dương mênh mông dịu dàng mà dứt khoát.
Trong khi Tống Mịch đánh nhau cũng có người lén đi gọi điện thoại cầu cứu nhưng ở đây lại không có sóng.
Thực chất không phải không có mà là ngay từ khi du chuyển di chuyển đã bị đánh bẫy làm nhiễu sóng, trình độ vô cùng tinh vi và chuyên nghiệp, vốn lộ trình là đi một vòng quanh vùng biển tư nhân của Mặc gia nhưng giờ thì cũng không biết trôi đến nơi nào.
Cướp biển có súng nhưng Tống Mịch chỉ di chuyển rất nhanh vài giây rồi lại biến mất, mà cô xuất hiện lại ở đâu thì bọn họ chưa từng đoán được.
Tần Y Hân chỉ biết trợn mắt nhìn lũ cướp biển gục xuống, ả ta không biết bắn súng có súng trong tay cũng vô dụng.
Sở Minh Thành dựa người vào cửa sổ, nhíu mày nhìn Tống Mịch, ánh mắt có chút phức tạp.
Rất nhanh chóng, bọn cướp biển bị bắt trói lại 1 chỗ, những người đã ngất xỉu thì vứt vào 1 xó.
Khách khứa đều được đưa về phòng của mình nghỉ ngơi, ở gian phòng chỉ còn lại Tống Mịch, Thuyết Thư cùng Mặc Mộ Thần. Sở Minh Thành ngay lúc kết thúc đã bỏ đi.
Tống Mịch lấy ghế ngồi trước mặt Tần Y Hân, bộ dạng cao ngạo nhìn ả ta quỳ dưới chân mình, cất lời.
"Cho cô 5 phút nói ra uất ức"
Tần Y Hân tròng mặt trợn trừng, không cam tâm, gào lên.
" Vì cô tôi mới trở thành như vậy. Tôi cố gắng như vậy, đáng lẽ phải được cuộc sống tốt hơn. Tại sao vậy? Cô sinh ra đã ở vạch đích, được cha mẹ yêu thương, anh chị cưng chiều, chưa từng biết chịu khổ là gì, dù cho có gây rắc rối cũng có người giải quyết cho cô. Cô có mọi thứ trong tay còn tôi thì không có. Cô không bao giờ hiểu được nỗi khổ của tôi. Tại sao lại là? Đều tại cô, tại cô, tại cô. Sao cô không chết đi?"
"Cô chưa chết sao tôi có thể chết"
Tống Mịch bộ dạng không để tâm, lười nhác tay chống cằm. Đến khi Tần Y Hân tức đến không nói nên lời mới đứng dậy cởi trói cho ả ta.
"Muốn báo thù thì cứ đến đây"
Tần Y Hân như con thú lao vào muốn đánh Tống Mịch nhưng không thể động đến 1 sợi tóc của cô. Tức đến điên người, miệng gào thét, tay Y Hân điên cuồng đâm dao về phía Tống Mịch
"Cô đi chết đi, chết đi, chết đi"
Tần Y Hân cầm vũ khí vẫn bị Tống Mịch đánh cho một trận. Khăn che mặt của ả ta bị gỡ xuống, một vết sẹo bỏng dài, nhăn nheo bên má trái đỏ ửng lên khiến gượng mặt ả lúc này trở nên méo mó, đáng sợ.
Gục xuống nền đất, Tần Y Hân bị đánh không thể gượng dậy, sự bất lực cũng như không cam tâm khiến ả ta bật khóc, cất giọng nỉ non.
"Tôi không có người thân, được Tần gia nhận nuôi. Mười mấy năm bị đối xử một cách ti tiện, khinh thường, bị đánh đập, chửi rủa cũng chỉ còn cách nhẫn nhịn, chịu đừng. Cô dựa vào đâu chứ, dựa vào cái gì mà mọi thứ đều xoay quanh cô, dựa vào cái gì mà sinh ra đã thắng. Tại sao cái gì cũng là cô? Tại sao không phải tôi? Tôi thì có chỗ nào không tốt? Tại sao? "
Tống Mịch đứng bên cạnh phủi phủi tay, vẻ mặt bình thản đáp
"Không ai có trách nhiệm phải thông cảm và giúp đỡ cô. Trách thì trách cô quá thiểu năng"
Tần Y Hân nắm chặt bàn tay, giọng đã khàn đặc không thể nhận ra.
"Rốt cuộc tôi đắc tội với cô chỗ nào?"
Cô cũng không biết, lần đầu tiên gặp Tần Y Hân trong lòng đã cảm thấy chán ghét, muốn đánh chết cô ta. Một sự tức giận, phẫn nộ, bị ai cùng không cam tâm chen chúc trong lòng nhưng rất nhanh liền biến mất, chỉ còn lại chán ghét, khinh thường.
Tống Mịch cũng không để ý cảm xúc kỳ lạ nhất thời mà ra tay, Y Hân không năm lần bảy lượt đổ lỗi cho cô, Tống Mịch cũng lười động tay.
Tống Mịch muốn bỏ đi tìm Ngạo Đường, vừa cất vài bước, tiếng cười hống hách của Tần Y Hân vang lên.
"Cô muốn tìm anh ta thì muộn rồi. Bây giờ đi có lẽ thấy người cô yêu đang quấn quýt với đứa con gái khác đấy"
Tống Mịch đen mặt, bước đến cửa, ngay khi cô đặt tay lên nắm cửa, một loạt tiếng súng vang lên.
Thuyết Thư cũng giật mình mà làm rơi cái đĩa, quay sang nhìn Tần Y Hân, ả ta cũng có chút ngạc nhiên nhưng sau đó lại phá lên cười.
"Cuối cùng cùng đến, Tống Mịch, cô chết chắc rồi"
Tống Mịch nhếch mép cười, nghiêng người nhìn ả ta. Trong chốc lát, Tần Y Hân cảm thấy sau lưng có chút lạnh, cặp mắt nhìn chằm chằm ả kia u ám giống như loài sói làm cho người ta không dám nhìn thẳng.
Dù có gặp trường hợp như thế nào, Tống Mịch vẫn giữ bộ dạng bình tĩnh, huênh hoang, không để ai vào mắt, chưa gì có thể khiến cô mất đi lí trí.
Tống Mịch mở cửa bước ra ngoài, bình thản vươn vai, tự nhủ.
"Luôn có người muốn tự sát, thiểu năng khốn khiếp"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT