Tống Mịch mở cửa xe, nhìn Liên Trầm mặt mày vừa bực bội vừa lo lắng, nở nụ cười lấy lòng. Liên Trầm hừ lạnh, đưa tay định đỡ Tống Mịch vào trong nhưng cô vừa định cúi xuống bước vào, Liên trầm lại nhẹ nhàng đẩy đầu cô, cực kì nghiêm túc, lên tiếng.
"Em ngồi ghế trước, để người này ngồi với anh"
"Được"
Tống Mịch mỉm cười hiền hòa, quay lại nhìn Ngạo Đường, tay anh đang nắm lấy gấu áo cô mà kéo, ánh mắt vô cùng kinh ngạc xen lẫn bối rối. Tống Mịch vỗ vỗ vai anh rồi bỏ lên ghế trước, trước khi đi còn thì thầm một câu.
"Anh trốn không thoát đâu"
Ngạo Đường: "......" Là ý gì? Cô cố ý đúng không?
Ngạo Đường lặng lẽ ngồi vào trong xe, Liên Trầm một bên, anh một bên, nước sống không phạm nước giếng.
Đi được một lúc, Tống Mịch quay lại hỏi Ngạo Đường, ánh mắt mong chờ.
"Anh, đồ ăn, đồ ăn, đồ ăn!!!"
Liên Trầm lườm Tống Mịch, lấy bên cạnh túi đồ ăn bọc giấy bạc ném cho cô.
"Nghê Mạn vừa đi làm về đã vào bếp làm cho em đây"
"Thật sao? Hơn 3 giờ sáng rồi, chị ấy lại tăng cả muộn như vậy?"
"Lúc anh chuẩn bị đi cũng là lúc nó về, nghe nói đi đón em liền nằng nặc đòi đi theo. Anh không cho, liền giận dỗi. Chị em nhà này thật là, một đứa 3 giờ sáng chạy đi gây loạn, một đứa giận dỗi đến võ đường đánh nhau. Em có biết là con gái con đứa ra ngoài buổi tối là nguy hiểm lắm không? Em ỷ mình mạnh quá rồi rửng mỡ, đến tuổi nổi loạn rồi chứ gì? Anh không cấm em gây sự với Lăng Giang nhưng cũng phải biết chừng mực, cũng đừng đánh nhau chỗ đông người, bọn họ có súng em dùng tay không, đánh lại sao? Hôm nay nếu anh không đến em biết hậu quả là gì không? Sao em không suy nghĩ trước khi hành động vậy,......"
Liên Trầm không nói thì mở miệng cũng lười nhưng đã nói là nói một tràng. Tống Mịch vừa giả vờ gật gù tiếp thu nhưng thực chất chỉ đang quan tâm đến cánh gà. Thiếu úy bên cạnh lái xe mà vẻ mặt cứ như thấy quỷ, cũng phải thôi. Liên Trầm bên ngoài là người cương nghị, nghiêm túc chứ đâu phải người mắc bệnh "muội khống" như bây giờ.
Xử lí xong đống cánh gà, Tống Mịch còn đang loay hoay tìm khăn giấy thì bên cạnh xuất hiện một mẩu khăn ướt.
Tống Mịch quay lại, giơ 2 tay dính đầy dầu mỡ ra trước mặt anh, nhe răng cười hề hề. Ngạo Đường chậm vài giây, mới từ từ lấy khăn lau tay cho cô. Rất nhẹ nhàng, ân cần như nâng niu báu vật. Khăn giấy bẩn, anh để vào túi, đặt sang một bên, rồi lại tiếp tục lau đến khi tay cô trắng nõn, lại thoang thoảng mùi thơm mới dừng lại. Tống Mịch cũng không có ý muốn quay lên, cứ dựa cằm thành ghế ngắm Ngạo Đường, thỉnh thoảng cười như con ngốc.
Liên Trầm nhìn em gái nhà mình u mê người đàn ông kia mà tức giận, cao giọng.
"Quay lên"
Tống Mịch bĩu môi, vẻ mặt ủy khuất , không cam lòng nhìn hắn quay lên.
Không khí rơi vào trầm lặng, Ngạo Đường nhận thấy người đàn ông kia có địch ý, thậm chí là đố kị, ghen ghét với mình, có chút hiểu được tính cách hố người của Tống Mịch từ đâu mà ra.
Cả đoạn đường không ai nói gì, chiếc xe cứ thế lao đi trên đường về biệt thự Tống Mịch. Liên Trầm thấy cô và anh cùng đi xuống có hơi bất ngờ, tức tốc xuống theo. Hắn không ngờ biệt thự của Ngạo Đường lại ngay bên cạnh biệt thự Tống Mịch, cơn ghen nổi lên nhưng vẫn phải kiềm chế.
Liên Trầm kéo tay Tống Mịch đẩy vào trong xe, khiến cô lơ ngơ một hồi. Hắn cúi người, xoa đầu cô giải thích.
"Nghê Mạn muốn anh đưa em đền chỗ em ấy, nếu không em ấy lại không an tâm"
Rồi quay người, theo Ngạo Đường vào biệt thự.
Liên Trầm ở đó 30 phút, khoảng thời gian đó Tống Mịch định chơi game mà điện thoại hết pin nên ngồi tán dóc với anh thiếu úy lái xe.
30 phút trôi qua mà Tống Mịch cảm thấy như 10 phút vậy. Khi Liên Trầm trở ra, Tống Mịch thò đầu ra khỏi xe, vẫy vẫy tay, cười híp mắt.
Cả đoạn đường đến chỗ Nghê Mạn, Liên Trầm không nói gì, vẻ mặt cũng không có gì đặc biệt. Tống Mịch cũng không hỏi hắn và Ngạo Đường đã nói cái gì, chuyện đó không cần thiết.
Nhìn sắc mặt Liên Trầm có chút mệt mỏi, Tống Mịch lên tiếng hỏi han.
"Anh, làm việc phải có chừng mực. Sức khỏe có mới làm được việc. Em nghĩ là anh nên nghỉ ngơi đầy đủ, hay ăn chút gì đó"
"Theo em, anh nên làm gì?"
"Tiểu Lưu, lái xe đến chợ đêm. Anh ta bao, thoải mái đê"
".....Tống Mịch, ai bỏ đói em hả? Ăn vậy không sợ mập sao?"
"Không sợ mập, chỉ sợ không được ăn"
"Không được, Nghê Mạn còn đang đợi ở nhà. Tiểu Lưu, cậu dừng xe làm gì? Định nghe theo con bé hả?"
Tiểu Lưu sợ hãi, lắp bắp đáp, tay chân bỗng trở nên luống cuống.
Liên Trầm nhìn em gái nhà mình, đưa tay xoa đầu, bộ dạng bất lực nhưng đầy ắp sự cưng chiều, sủng ái.
"Được, được rồi. Ăn đồ ăn ở chợ đêm không an toàn. Đặt đồ ăn khuya cho em. Trả chìa khóa lại cho Tiểu Lưu"
"Hê hế. Anh để em gọi, anh trả tiền là được rồi."
"......được"
Tiểu Lưu: [Boss chiều cô ấy như vậy không sợ sau này không gả đi được sao!?]
Trên đường về, bọn họ có ghé qua lấy đồ ăn nhanh. Nhìn suất ăn của 10 người được Tống Mịch ôm trọn trong lòng hít lấy hít để hương thơm, Liên Trầm khinh ngạc.
Đây chắc là đồ ăn vặt cho mấy hôm sau nữa nhỉ?
Liên Trầm và Cẩn gia không biết sức ăn khủng bố của Tống Mịch vì cô chưa bao giờ để lộ nó. Mỗi khi về Cẩn gia ăn cơm, cô đều ăn no trước. Chỉ khi nào ở nhà mới ăn thoải mãi. Không phải cô không tin tưởng họ mà là cô không biết phải giải thích ra sao nếu họ hỏi. Cô ghét phiền phức!
Về nhà, đã thấy Nghê Mạn ngồi ở sofa ăn trái cây, xem TV. Tống Mịch chạy òa vào, nhảy bổ lên sofa, làm Nghê Mạn suýt làm rơi đĩa trái cây xuống sàn.
Liên Trầm chậm rãi bước vào, vẻ mặt như trút được gánh nặng, mệt mỏi lết bước lên lầu. Nghê Mạn đang giỡn với Tống Mịch thấy anh liền lên tiếng nhắc nhở.
"Trong bếp có cháo hầm cá ngừ mà anh thích đấy"
Liên Trầm nghe vậy xoay người đi vào bếp, vừa ăn vừa nói vọng ra.
"Em nấu à?"
"Ba mẹ đi du lịch hết rồi, ngoài em còn ai lo cho anh chứ. Anh nghĩ anh có bạn gái sao!?"
Liên Trầm: "......." Hai con người kia chắc chắn là chị em!
Nói chuyện không khịa hắn không được hả????
Di truyền cái gì không đâu, toàn thói xấu của mẹ!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT