"Mẹ kiếp, Diệp Tùng, mày muốn gây chuyện à?"

Trình Minh từ đằng sau đi đến, vẻ mặt khó chịu, nhìn chằm chằm Diệp Tùng.

Lúc này anh mới ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Diệp Tùng, giọng diệu vô cùng hờ hững.

"Không hứng thú"

"Hừ, Ngạo Đường, mày không dám đấu thì nhận thua đi. Tao phải cho mọi người biết tên cặn bã như mày căn bản không xứng với em gái tao. Một là đấu, hai là chấp nhận tình cảm của Diệp Tử."

Diệp Tùng cất cao giọng, muốn cho tất cả mọi người ở đây nghe thấy, sự chán ghét cùng miệt thị biểu hiện rõ qua ngữ điệu.

Ngạo Đường cúi mặt xuống, dựa hẳn người vào Tống Mịch, bộ dạng nhàm chán, cùng mệt mỏi cùng bất cần, không đáp lại cũng không để ý Diệp Tùng đang tức giận trước mặt.

"Tên khốn này, dám lơ ông mày"

Diệp Tùng vung tay định đánh lên mặt Ngạo Đường, tay hắn còn chưa đến nơi đã bị Trình Minh chặn lại, tiện thể lấy chân đạp vào bụng hắn.

Diệp Tùng chỉ lùi 2 bước, lại nhanh tay đấm vào mặt Trình Minh.

Cậu ta bị đánh khiến cả người loạng choạng, đám người vây quanh ra sức chửi bới nhưng cũng không ai dám xen vào, chỉ đứng ngoài hóng kịch. Có người lôi cả điện thoại ra phát trực tiếp, hô hào cổ vũ.

Diệp Tùng vận động nắm đấm, cười một tiếng cợt nhả.

"Chuyện của tao với Ngạo Đường, một con chó như mày xen vào làm gì."

"Mẹ mày vừa nói cái gì?"

Trình Minh bốc hỏa, định xông lại đấm cho Diệp Tùng mấy quả, nhưng nắm đấm còn chưa đến nơi liền bị một thân hình xông ra trước Diệp Tùng chặn lại.

Thân hình thiếu nữ ăn chọn cú đấm của Trình Minh, ôm bụng lùi về sau, gục xuống. Nhăn mặt có vẻ cực kì đau đớn.

Sự xuất hiện của Diệp Tịnh Y làm cả hội trường im bặt, Diệp Tùng lo sợ đỡ Diệp Tịnh Y vào lòng, ân cần hỏi han.

"Diệp Tử, em không sao chứ? Đừng sợ, anh đưa em đi bệnh viện. Sao em lại chắn cho anh, anh không cần em chắn cho anh."

Diệp Tịnh Y một thân váy đen bó sát, lộ đường cong mỹ miều, ôm bụng, bộ dạng vừa quật cường vừa yếu đuối khiến người ta thương cảm,khó nhọc lên tiếng.

"Anh vì em mà có chuyện gì, sao em có thể sống được. Anh, Ngạo Đường không thích em, không phải lỗi của anh ấy, là em không đủ tốt để anh ấy thích em. Đừng có làm khó anh ấy"



Nói rồi, Diệp Tịnh Y nghiêng đầu nhìn Ngạo Đường, ánh mắt vừa yêu thương, vừa luyến tiếc, bi ai, từng giọt nước mắt long lanh rơi xuống, khiến ai nấy đều bất giác cảm động.

Không khí rơi vào trầm lặng, đau xót nhưng một tiếng nói vừa cất lên liền đánh bay bầu không khí đau lòng sang một bên.

"Tự mình chạy ra đỡ rồi khóc lóc cái gì, thiểu năng à?"

Mẹ nó chứ, diễn hay thật đấy. Suýt nữa bổn cô nương cũng tin tự biến mình thành kẻ thứ 3 rồi.

Mọi người:"......." Biện pháp kéo bọn họ về thực tại cũng thật cao cường.

Diệp Tùng giao Diệp Tịnh Y cho đàn em chăm sóc, bộ dạng muốn bùng nổ nhưng kiềm lại tiến gần Tống Mịch, hắn gằn giọng đe dọa.

"Cô vừa nói cái gì?"

"Đã thiểu năng lại còn điếc nữa, thật tội nghiệp!"

Tống Mịch vừa ăn bò khô vừa lạnh lùng nhìn người đàn ông khí thế bốc hỏa trước mặt, chậm rãi thốt lên.

"Ha ha ha ha...."

Tiếng cười bốn phía vang lên không ngớt, bọn họ không ngờ vị cô nương trước mặt lại có dan như vậy. Đối diện với người cao lớn hơn mình, có khí thế áp bức mà vẫn trấn tĩnh giễu cợt người ta, thật không biết là ngu ngốc hay không sợ chết.

Diệp Tùng còn chưa phản ứng, Tống Mịch đã kéo Ngạo Đường đứng dậy, trong nháy mắt liền cao hơn hắn ta ,bộ dạng kiêu ngạo, ngông cuồng, không sợ trời không sợ đất phát ra tứ phía.

"Diệp Tùng phải không? Em gái ngươi thích Ngạo Đường nhà ta thì mặc xác cô ta, ai bảo Ngạo Đường nhà ta phải thích lại. 2 anh em các ngươi bị thiểu năng à!?"

Cao thì giỏi lắm sao.

Bổn cô nương mà cao lên bản thân còn thấy sợ hãi nhá.

Diệp Tùng không nhịn được nữa, nhảy phắt lên nóc oto cũ xông về phía Tống Mịch mà cũng ngay lúc đó, Ngạo Đường ôm éo cô nghiêng người tránh, nhẹ nhàng tiếp đất.

"Con điếm này"

Diệp Tùng lại định xông đến lần nữa thì bị Ngạo Đường chặn lại, trầm giọng lên tiếng.

"Ngươi có đấu không?"

Hắn ta lúc này mới ép bản thân bình tĩnh, hừ lạnh rồi quay về chỗ cũ, hỏi han Diệp Tịnh Y rồi mới chuẩn bị.

Ngạo Đường đứng trước mấy chiếc xe moto mãi không có động tĩnh gì, cũng không có ý định chọn. Trình Minh thấy vậy liền chỉ vào một chiếc xe gần ngoài cùng.



"Lão đại, chiếc xe này vừa nâng cấp, tốc độ rất nhanh"

Ngạo Đường không nói gì, định chọn chiếc xe đó thì bị lời nói của Tống Mịch làm cho dừng lại.

"Đường Đường, chiếc đó bị động chân động tay rồi"

Khi này Ngạo Đường mới có chút biểu cảm, không phải ngạc nhiên mà là tin tưởng, sự tin tưởng vô điều kiện.

Nhưng Trình Minh không như vậy, cậu ta tức tốc chạy lại kiểm tra, đúng là chiếc xe đó phanh xe bị cắt đứt .

"Chị dâu, sao chị biết vậy?"

"Đại thần tiên khác có cách để biết"

"......" Chị lại lên cơn à?

Lão đại nhà mình đã không bình thường, lại còn vớ được chị dâu không bình thường thì sống thế nào????

Ngạo Đường định chọn chiếc khác thì cô lại ngăn cản.

"Tất cả bị động chân động tay hết rồi."

"Vậy làm sao lão đại thi đấu được?"

Trình Minh đứng bên cạnh sốt sắng, lập tức gọi người đến kiểm tra mấy chiếc xe, phát hiện đúng là không đứt phanh cũng là hỏng động cơ. Nhưng để sửa lại thì hơi lâu, thời gian cấp bách không đủ để sửa xe.

Đã đến giờ thi đấu, Ngạo Đường chọn bừa một chiếc, đi lại vạch xuất phát. Trình Minh ở bên cạnh muốn ngăn cản nhưng bị Tống Mịch chặn lại.

"Chị dâu, lỡ như lão đại bị làm sao......"

"Không có việc gì đâu"

"Nhưng mà lỡ như..."

"Không có lỡ như. Tôi ở đây lão bà muốn thua cũng khó."

"Ý chị là..."

"Cậu cảm thấy tôi sẽ để cho lão bà nhà mình bị thương à!?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play